Ma Vương Ngổ Ngáo Đi Học

Chương 23: Chương 23




¤ Tại bệnh viện ¤
- Tại em..hức..tất cả là tại em...em sai rồi..hức.._Di ngồi cạnh Khang khóc nấc lên không thôi.
- Đừng khóc nữa,Trang sẽ không sao đâu,đợi nó tỉnh lại rồi ta sẽ vào xin lỗi nó...ổn cả thôi_Khang vỗ vai an ủi Di,nhưng thực chất trong lòng anh cũng đang rất rối,hận mình đã không tin nó để nó phải chịu khổ mấy hôm nay,đã vậy còn đánh nó trước mặt cả lớp.anh thực sự ân hận,giờ anh chỉ mong sao khi nó tỉnh lại....đừng về khoe mẹ,là anh đã cảm ơn ông trời lắm rồi.
- Hức..hức..nhưng liệu...nó có tha lỗi cho em..sau tất cả không,hức..em sợ..huhu.nó..sẽ ghét em.hức..hức.
- Im đi.cô khóc cái gì? Cô muốn khi nó tỉnh dậy là nghe tiếng cô gào khóc ngay à?.Tại cô đấy..Nếu không phải vì sự hèn nhát của cô thì nó đâu phải nằm cấp cứu trong kia,tại sao cô không chịu nge nó nói.hả? Tại sao?..hay cô sợ,những điều nó nói sẽ là những gì cô nghĩ bấy lâu.thật ích kỉ_Linh cũng không chịu nổi tiếng than khóc của Di mãi như thế liền nổi khùng nên quát Di nhưng chính nhỏ cũng đang khóc vì nó đấy thôi.
- Đúng! Là tại tôi..tất cả tại tôi,muốn mắng muốn đánh Linh cứ tuỳ ý đi.hức..hức
- Không tại cô chẳng lẽ tại bọn tôi..mắng thôi chưa đủ.tuỳ ý chứ gì.được! Thế tôi phải cho cô biết tay...

- Ếếế..Hai người yên lặng đi,đây là bệnh viện đấy_Quân đến gần đỡ Linh ngồi xuống để nhỏ bình tĩnh lại.Cả không gian lại trở về im lặng.hắn là người trầm tĩnh nhất từ đầu đến giờ,chỉ lẳng lặng nhìn về phòng cấp cứu thi thoảng mệt mỏi lại chống tay xoa mặt.
- Thấy chưa đại ca,bọn em bảo đi luôn không đi,kể mà đi luôn có phải mọi việc nhẹ nhàng hơn không_Quân thấy hắn khuôn mặt lạnh băng không nói câu nào liền lên giọng trách cứ.
- Thôi đi,đừng trách đại ca,đến sớm như thằng Khang thì cũng đứng đực như phốc ấy làm ăn được gì_Thiên nhìn Khang trách cứ
- Tại...tao đang sốc_Khang cúi đầu hối lỗi trong lòng thầm gào thét "Mẹ nó,Trang là em gái mình chứ có phải em bọn nó đếch đâu" nhưng tất cả đều được Khang cất dấu trong lòng không giám nói ra..sợ bị đánh hội đồng.
"Tinh" cửa phòng phẫu thật bật mở,chứng tỏ ca phẫu thật đã kết thúc.Vị bác sĩ mệt mỏi bước ra từ trong phòng cấp cứu.
- Bác sĩ,em gái tôi sao rồi?
- Bác sĩ,bạn tôi có sao không?
Cả lũ xúm lại nhao nhao hỏi,chỉ trừ mỗi hắn vẫn đang ngồi yên tại chỗ,dáng ngồi như đang cầu nguyện,vị bác mỉm cười đôn hậu.
- Ca phẫu thuật đã rất thành công,một phần cũng nhờ ý chí sống của bệnh nhân,nhưng vẫn phải tiếp tục ở lại theo dõi xem có để lại di chứng gì không
- Vâng,rất cảm ơn ông,bác sĩ
- Không có gì,đó là bổn phận và cũng là trách nhiệm của tôi.mọi người chờ bệnh nhân tỉnh là có thể vào thăm,tôi còn có chút việc bận.xin phép
- Dạ vâng,chào bác sĩ ạ

- Haha.thấy chưa.tao bảo con nhỏ này trâu lắm mà.không chết đâu mà lo.haha_Linh vui vẻ vỗ vai Di
- Thế mà vừa có đứa khóc lên khóc xuống đấy_Quân cũng chêu nó để tạo không khí
- Gì? Khóc bao giờ?
- Thôi bạn chối nhanh quá,tôi theo không kịp.đi mua đồ ăn ọi người mới tao.nhanh
- Ơ...ai thèm đi cùng mày_nói thì nói thế mà chân Linh vẫn bước theo Quân ra ngoài
- Mọi chuyện ổn rồi,Khang đưa Di về nghỉ ngơi đi,tiện thể mang chút đồ cho nó,để nó tao trông là được_Thiên đưa ra ý kiến
- Ừ.cũng được,thế nhờ mày nhá.tao đi rồi về ngay
- Em muốn ở đây chờ Trang tỉnh cơ

- Em nhìn người em xem.nhếch nhác thế để nó nhìn kiểu gì cũng bị chêu.về cùng anh_nói rồi Khang nôi Di về luôn
- Ơ đại ca không về à?
- Không!
- Trông kìa.người toàn máu,để nó tỉnh lại thấy đại ca lại ngất tiếp à?_Thiên cố tìm mọi cách để được ở một mình với nó.
- Tao trở lại ngay_hắn thấy Thiên nói có lí liền bật dậy ra về nhanh chóng để còn quay lại,hắn muốn khi nó tỉnh dậy người đầu tiên nó thấy phải là hắn...không phải Thiên.