Ma Vương Ngổ Ngáo Đi Học

Chương 47: Chương 47




Nó đang làm mặt hình sự đôi mắt hình viên đạn nhìn tên "chicavâu" giám đánh nén hắn thì khựng lại vì mọi người gọi mình là chị hai ngẩn người quay lại thấy mọi người tươi cười tung hô nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ thì nó cũng nhiệt tình vẫy tay cười tít mắt đáp trả với mọi người mặc dù chưa hiểu chuyện gì cho lắm.
- Chị hai...hôm nay chị hãy thay mặt đại ca tham chiến điều khiển bang để bọn em được mở rộng tầm mắt đi_1 tên loi choi trong bang hí hửng lên tiếng mà không để ý đến ánh mắt của hắn.
- Không được!_hắn nhẹ giọng nói phản phất hàn khí khiến người nghe thấy rùng mình.Hắn không muốn nó dấn thân thêm vào cái thế giới đêm đầy rẫy những nguy hiểm này nữa.Hôm nay là quá đủ.
- Wuểểểể??? (tại sao)_nó đang tưởng tượng ra cảnh oai hùng khi mình là người đứng đầu chỉ huy 1 đoàn quân sẽ yomost dư nào thì bị giọng lạnh như đá của hắn dội vào làm dập tắt niềm vui nho nhỏ chưa kịp bùng cháy của nó.Bất mãn nó trợn mắt lên sọng nhặng lên hỏi hắn.

- Shí nồ..!(không thích)_hắn cũng thản nhiên đút tay túi quần trả lời theo phong cách hỏi của nó,nhìn nó khiêu khích kiểu "Tao là bang chủ tao có quyền".Nó tức giận xung khí quay ra hô hào nói với anh em trong bang mặc hắn có đồng ý hay không.
- Anh em đâu...vùng lên,bỏ vũ khí xuống...chúng ta đi về_Hắn vuốt mặt chán nản,mọi việc dù đang nghiêm trọng hay đang xử nghiêm túc ra sao gặp nó là cứ như trò đùa,hắn đành khoát tay ra hiệu cho anh em rút quân còn mình thì tiến lại chỗ Hạo đang nằm rên rỉ dưới đất.
- Đừng gây sự với bang tao...dù chỉ 1 lần nữa_giọng hắn lạnh băng khiến người Hạo không rét mà run,tên Hạo tuy sợ nhưng vẫn cố ngước mắt lên lườm hắn phát cho oai.Hắn thấy thế chỉ cười khẩy rồi lững thững bước ra chỗ nó thản nhiên khoác vai rồi kẹp chặt đầu nó...lôi đi,ngăn nó đang cố vùng vẫy thoát ra để đòi đi theo anh em trong bang đi bar chơi.
- Aaa,bỏ ra..bỏ tao ra anh em đang đợi tao đi chơi cùng mà...bỏ ra điii.
- Hah! Bao giờ mày cao bằng tao hãng nói chuyện đi chơi với tao_Hắn nhìn xuống nó tuy với người khác nó không thấp nhưng đứng cạnh hắn thì thấp hơn cả cái đầu mà đắc ý cười thầm.Quay ra phẩy tay với anh em ý về trước không phải đợi nó.
- Hú...giờ về kiểu gì đây??_Khang Quân và Thiên đứng đợi hắn và nó ở chỗ để xe,thấy nó suốt ruột hỏi.
- Ai về nhà nấy,mày lai Di về,Quân lai Linh.xong về!_Hắn trả lời mà vẫn kẹp chặt cổ nó kéo về phía con xe đua của mình.

- Ơ thế ai đưa tao về??_Thiên thấy tủi thân vì không được nhắc đến liền lấy dũng khí ra chặn đầu hắn hỏi liền bị hắn lườm cho trong ánh mắt chứa hàm ý phũ phàng "tự về".Thiên thấy thế cũng xị mặt tránh đường mồm vẫn lí nhí lẩm bẩm_Tao đã mong manh dễ vỡ sẵn,đã thế giờ còn là đêm rồi đường đi về thì đầy rẫy nguy hiểm đang rình rập,lỡ lòng nào để thân liễu này đi về mà không ai hộ tống...!
Thiên vừa nói xong thì tất cả ánh mắt "miệt thị" đều chiếu vào người làm Thiên im re.
- Trang!..Di còn chưa tỉnh,giờ mà đưa về bố mẹ nàng chày tao chết_Khang thấy ý kiến của hắn không ổn liền quay qua hỏi nó.
- Linh cũng thế...đã thế mặt mũi còn bị đánh tím vài chỗ thế này mà đưa về thì...không ổn_Quân nhìn Linh lo lắng.
- Sao giờ...sao giờ??_Thiên cũng hỏi nó xem có còn cách nào để không bị về 1 mình không.

- Ơ...giờ sao tao biết giờ sao bây giờ?_nó cố gắng thoát ra khỏi gọng kìm của hắn quay qua thấy mọi người nhìn mình ánh mắt chờ đợi mà nó không biết chờ đợi nó cái gì,chớp mắt ngây thơ trả lời vì nó cũng có biết cách gì đâu_A...hay đưa tất cả về nhà mình đi Khang.hử.được chứ!
- Đúng! Sao mình không nghĩ ra sớm làm đứng nãy giờ chịu lạnh_vì Di mặc váy lên Khang phải bỏ áo khoác cho Di mặc mà nãy giờ đứng nói truyện răng môi va đập,nó lên tiếng mọi người đều đồng tình liền kéo nhau về nhà nó.Hắn và nó mỗi người 1 xe đi trước như đua,Thiên 1 mình 1 xe đi sau xát nút vì sợ bị bỏ rơi,còn Khang và Quân thì phóng chậm chậm đằng sau vì phải vừa đi vừa vòng tay ra sau ôm 2 nhỏ để khỏi bị ngã xe.Ngày dài kết thúc trong yên bình nó vẫn vô tư cười đùa với hắn mà không biết sẽ có những sóng gió nào đang chờ mình vượt qua ở phía trước....