Mùa đông rất thích hợp để ăn lẩu, Mạch Đông thấy vậy.
Trời càng lạnh càng nên ăn lẩu, nồi lẩu sôi ùng ục đặt ở giữa, thả đồ ăn vào, bưng chén rượu lên nói chuyện trên trời dưới đất.
Cô đổ một chén nhỏ dầu vừng, vén tay áo lên bắt đầu pha nước chấm, cầm đũa khuấy đều, sau đó bỏ đầu đũa vào miệng nếm, lúc ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt của anh.
Anh chống cằm nhìn cô.
Hai người đối mặt mấy giây, chỉ nghe thấy anh hắng giọng nói: “Kết hôn với anh được không?”
Anh đột nhiên đặt ra vấn đề kết hôn, Mạch Đông không ngạc nhiên lắm. Tưởng Cảnh Kỳ là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, để giải quyết vấn đề tiến thoái lưỡng nan, lựa chọn đơn giản nhất là bắt ép.
“Anh không có thành ý.”
Cô vớt một miếng thịt bò, bỏ vào đĩa gia vị.
“Không phải, không phải, anh hỏi quaý kiến của em, nếu em đồng ý, anh sẽ lập tức chuẩn bị cầu hôn.”
“Vậy nếu em không đồng ý thì sao?” Cô hơi nghiêng đầu hỏi anh.
Anh mím môi không nói lời nào, trong mắt lộ ra vẻ đáng thương. Ánh mắt này Mạch Đông thường xuyên nhìn thấy ở động vật, cho dù nhân loại đã tiến hóa qua nhiều thế kỉ, nhưng khi yếu lòng thường khó tránh khỏi việc để lộ ra dáng vẻ nguyên thủy.
Cô để đũa xuống: “Tưởng Cảnh Kỳ, anh biết không? Vấn đề lớn nhất giữa hai chúng ta không phải em muốn hay không muốn tới thành phố H. Nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy, em có thể từ bỏ cơ hội ở lại cùng nhau, vấn đề căn bản là chúng ta quá khác nhau, cuộc sống hai mươi mấy năm qua của chúng ta khác nhau hoàn toàn.”
Cô dừng lại, nhìn hai cánh tay đặt tại một chỗ của anh.
“Em có một người chị gái, mấy năm trước chị ấy muốn kết hôn, tiền cưới là hai mươi tám vạn tám, nhà trai muốn dùng số tiền này đi mua nhà nhưng nhà gái không đồng ý, cuối cùng hai nhà trở mặt, không cưới xin gì nữa. Cũng giống như việc anh tùy tiện mua cho em những đồ xa xỉ, cái này đối với anh vô cùng bình thường, nhưng em phải cố gắng rất lâu mới có thể trả lại cho anh. Thật ra em là người rất coi trọng tiền bạc.”
“Mạch Đông, có đôi khi anh thật sự không hiểu nổi em. “
Anh ngửa đầu uống một ngụm trà: “Hoặc chính xác là từ trước tới nay anh vẫn luôn không hiểu em, em muốn thực hiện chủ nghĩa cộng sản khi kết hôn với anh à? Nói thật, trước khi gặp em, anh không hề muốn sống cùng ai, anh cảm thấy một mình vẫn ổn. Nếu như không gặp em, có thể anh sẽ cô đơn suốt cả cuộc đời. Lần trước khi em rời đi, anh rất khó chịu, cảm giác như mình không còn hoàn chỉnh. Không biết em có tin không, ngay từ ngày đầu yêu em anh đã muốn lấy em, đó cũng là lần đầu anh nghĩ đến tương lai, anh muốn làm người nhà của em.”
Mạch Đông bị suy nghĩ không logic của anh làm cho nước mắt suýt nữa tuôn ra.
Mạch Đông sinh ra ở một huyện nhỏ, bởi vì sinh vào mùa đông nên tên chỉ có một chữ “Đông”
Cô gái nhà nghèo, mua đồ lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của người khác.
Lúc học cấp 2, ba cô đập phòng cũ đi xây lại, kết quả lại bị chính sách của nhà nước cản trở, nơi đó trở thành mảnh đất trống hoang vu. Gia đình cô đành phải mua một căn hộ trong khu dân cư, vay mượn khắp nơi đến khi cô học đại học mới trả hết. Chỉ vì chuyện này mà ba mẹ cô thường xuyên cãi nhau, mẹ oán giận ba không có bản lĩnh, không dám làm gì, tóm lại đều vì một chữ “tiền”. Gia đình hạnh phúc phải lấy tiền làm tiền đề, vợ chồng nghèo hèn mọi việc nhờ ai?
Từ đó mỗi khi ở bên ai, cô cũng lo lắng chuyện tiền nong.
“Tưởng Cảnh Kỳ, đừng tưởng anh nói hai câu êm tai thì em sẽ đồng ý, người khác cầu hôn cũng phải có chín mươi chín đóa hoa hồng, một chiếc nhẫn kim cương hai cara, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, phòng ăn đặt bao.” Cô vừa nói vừa tìm giấy lau nước mắt.
“Sao lại khóc, đừng khóc, lát nữa xuống tầng anh mua cho em, anh mua mười cái, mỗi ngón một cái, như vậy mới đủ thành ý.” Anh nói một câu để cô nín khóc mỉm cười.
“Đến lúc đó vừa ra khỏi cửa thì đã bị cướp. Nhưng mà kết hôn phiền phức như vậy, bọn mình có thể lấy giấy đăng ký mà không cần tổ chức hôn lễ không?”
“Ba mẹ hai bên cũng không cần thiết phải gặp nhau, dù sao kết hôn cũng là chuyện của hai người.” Anh nói tiếp.
“Anh nói đúng, cứ quyết định vậy đi.”
“Em nghĩ hay lắm, chỉ cần cho em cái thang là em lập tức trèo lên, có điều em thật sự không muốn tổ chức hôn lễ cũng được.”
Về nhà, họ lại mở nắp chai rượu, đến khuya, cô không trụ được nữa nên đã ngủ thiếp đi.
Cô mơ thấy trước kia, hồi bản thân còn ở thành phố H, cô bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, không khí thoang thoảng mùi hoa nhài.
Ý thức mơ hồ, không biết là mơ hay thực, mu bàn tay lạnh lẽo áp vào cái trán nóng hổi của cô, có người gọi tên cô: “Mạch Đông, Mạch Đông….”
“Em sốt rồi, dậy đi, anh đưa em đến bệnh viện.” Tuy nhiệt độ ở đầu rất cao nhưng cô vẫn ra đó là tiếng của Tưởng Cảnh Kỳ.
“Trời mưa rồi.” Mặc dù anh biết, nhưng cô vẫn muốn nhắc nhở anh.
Tựa như cô biết cái ôm dịu dàng của anh là cạm bẫy, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện sà xuống đi vào.