Mạch Đông thấy bóng đêm đang dần che mất vẻ mặt của anh.
Cô không nhịn được hỏi: “Sao anh lại không có người yêu?” Rồi nhanh chóng bổ sung: “Ý em là, chưa từng có cô gái nào tỏ tình với anh à?”
Anh dừng đèn đỏ: “Không có, có thể mấy cô gái khác không thích kiểu người như anh.”
“Cái đó…” Cô khựng lại vài giây, “Vậy anh muốn thử với em không?”
Thời gian dừng đèn đỏ còn khá dài, anh quay đầu đối diện với ánh mắt cô.
Đây là lần đầu tiên cô tỏ tình với người khác giới. Dù là người lớn đã trưởng thành từ lâu nhưng dù sao cô vẫn thấy khá ngượng ngùng.
“Em có muốn nghĩ kĩ lại không?”
Không nhận được câu trả lời mong muốn, lòng Mạch Đông như một que diêm le lói đột nhiên tắt ngúm.
“Chúng ta chỉ mới gặp nhau mấy lần, còn nhiều chỗ chưa rõ về nhau, hay là…”
“Thôi coi như em chưa nói gì đi.”
Cô gần như gằn giọng cắt ngang lời anh. Không biết là do vết thương khiến cô yếu lòng hay vì sắp tới kỳ kinh nguyệt mà hiện giờ cô rất bức bối, chỉ muốn xuống xe ngồi xổm xuống đất khóc òa lên. Mạch Đông vò vạt áo. Có lẽ chỉ qua mấy giây hoặc có thể đã qua một thế kỷ, đèn xanh sáng lên.
Không một ai lên tiếng. Điều này khiến cho cô có cảm giác bản thân như một thằng hề nhảy nhót lung tung, cảm xúc đè nén như tìm được lối thoát, hóa thành những giọt nước mắt nhỏ giọt trên mu bàn tay, tạo ra âm thanh khó có thể nghe thấy. Cô đâu còn là đứa nhóc mười mấy tuổi, sao lại khóc lóc trước mặt người khác? Cô càng nghĩ càng thấy đau lòng, không thèm nhịn nữa, ngồi đó vừa khóc thút thít vừa lặng lẽ lau nước mắt.
Tưởng Cảnh Kỳ nhận thấy cô đang khóc, giật mình vội vàng tấp vào lề.
Thật ra anh suy nghĩ rất đơn giản. Hai người đều không còn nhỏ, yêu đương nhất định phải đi tới hôn nhân.
Trước khi xác định quan hệ cần phải tìm hiểu nhau thêm một khoảng thời gian. Anh đâu có ngờ lời này lọt vào tai cô gái ấy lại là câu từ chối.
“Sao vậy?”
Mạch Đông chỉ mải khóc, không thèm để ý tới anh.
Anh cũng không biết làm sao để an ủi Mạch Đông, chỉ biết rút giấy dè dặt đưa cho cô, rút một hồi nửa túi giấy đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Anh làm gì đó? Em không cần nhiều vậy đâu.” Giọng cô vẫn còn nghẹn ngào.
Anh cởi dây an toàn, kéo người lại cách cô một khoảng, hỏi: “Muốn ăn bánh ngọt không?”
Mạch Đông dùng giấy chùi mặt thật mạnh rồi lắc đầu.
“Lẩu?”
“Sushi?”
“Không ăn gì hết.” Hàng loạt đề xuất quái đản được anh đưa ra khiến cô không còn thấy khó chịu nữa.
Radio đang phát một bài hát. Vừa nghe đã biết là giọng của Vương Phi, nghe một hồi mới nhận ra cô ấy đang hát bài “Ranh Giới Giữa Yêu Và Đau”.
“Đi lang thang trên con đường, hồi tưởng về những ngày trước đây.
Anh từng hôn lên khuôn mặt em trăm nghìn lần.
Không hề nghĩ rằng lại có một ngày, giữa mưa đêm lại không thể tìm thấy phương hướng.
Khiến em một mình nơi đây, chờ đợi anh từ một giờ sáng đến ba giờ sáng.
Không sợ phải gặp anh chính là mong muốn của em.” [*]
[*] Lời bài hát: Được dịch bởi Nei Sal.
Anh nghiêng người nhìn cô một lúc lâu, chóp mũi chỉ cách mấy centimet là đụng vào nhau, đèn xe chiếu tới chiếu lui tựa như ánh đèn flash lóe sáng.
Giọng nam trầm thấp át đi giọng hát của Vương Phi, mang theo sự dịu dàng vang lên trong không gian yên tĩnh: “Anh có thể hôn em không?”
Nụ hôn này thật sự chỉ là một cái hôn đơn giản, bởi vì chàng đần này không hề biết chạm lưỡi.
Anh vừa uống một ly cà phê dưới tầng bệnh viện, cô nếm được vị đắng từ môi anh, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt. Hôn mút là kỹ năng bẩm sinh của con người, đầu lưỡi ướt át khuấy động nước miếng trong khoang miệng, tạo ra tiếng chụt chụt.
Mỗi lần hôn xong, cả người mềm nhũn như trẻ sơ sinh.
Tưởng Cảnh Kỳ chở cô về nhà, thoa thuốc cho cô, giúp cô dọn bếp, nấu thêm hai tô mì rồi mới rời đi.
Mạch Đông tiễn anh ra cửa.
“Sáng mai anh đến giúp em bôi thuốc. Lúc ngủ nhớ cẩn thận, đừng đè lên vết thương.”
“Em biết rồi, anh mau về đi, đến nhớ gọi em trước.”
Trước khi ngủ Mạch Đông nhận được tin nhắn của anh: “Anh về đến nhà rồi.”
Cô chuẩn bị gửi nhãn dán [Đi ngủ sớm nhé] thì lại nhận được thêm một tin nữa.
“Vậy bây giờ bọn mình đang quen nhau hả?”
Mạch Đông cứng họng. Tại sao cô lại rơi nước mắt vì tình yêu ngu muội này chứ, chẳng lẽ nước mắt của cô không đáng giá sao?
“Anh đoán xem!!!”
“Mai anh mua đồ ăn sáng của Long Phượng Các tới cho em ăn.”
“Mai anh không phải đi làm à?”
“Có, mười giờ sáng mai anh có ca phẫu thuật. Kịp mà, anh có thể tới chỗ em trước.”
Cô gửi liên tiếp ba icon nước mắt lệ nhòa sang cho anh, sau đó đi ngủ.
Mạch Đông nằm mơ thấy bạn trai cũ. Anh ta đi từ thành phố N đến tìm cô, đứng trước cửa ký túc xá nói rất nhiều lời nhưng cô không nghe rõ câu nào. Cô đột nhiên thấy Tưởng Cảnh Kỳ đi tới từ đằng trước, tay xách theo sủi cảo tôm, bánh trứng, cháo cá.
Anh thấy cô đang đứng với bạn trai cũ, lập tức ném đồ xuống đất rồi quay người bỏ đi.
Thấy anh dứt khoát như vậy, Mạch Đông vội vàng đuổi theo, sẵn tiện tiếc nuối đống đồ ăn dưới đất.
Ai dè anh càng chạy càng nhanh, chạy thẳng đến sân tập mới dừng lại lên tiếng: “Anh và em chạy đua 800m, nếu em thắng anh sẽ tha thứ cho em.”
Mạch Đông nghĩ thầm thôi xong, sao mà chạy nổi: “Em chưa từng chạy được 800m, với lại chân em bị thương, anh quên rồi sao?”
Tưởng Cảnh Kỳ không đợi cô nói xong đã co giò chạy trước. Mạch Đông đuổi theo phía sau, càng chạy cô càng cảm thấy không thở nổi, dúi đầu ngã cái rầm.
Khi tỉnh giấc cô vẫn còn nhớ rõ giấc mơ này. Má ơi cái giấc mơ thiểu năng gì vậy? Sao cô phải chạy đua 800m với anh chứ?
Cô đang đánh răng thì nam chính trong mơ đã đến nhấn chuông cửa.
Cô thấy anh xách theo xíu mại, bánh bao xá xíu, cháo trắng, “Sao anh không mua sủi cảo tôm với cháo cá?”
Anh nhìn cô, tỏ ra ngạc nhiên: “Em quên em không được ăn hải sản hả?”
“Ồ em quên thật.” Cô gõ đầu mình một cái. Quả nhiên giấc mơ đều không có thật.
“Anh biết không? Hôm qua em mơ thấy anh muốn chạy đua 800m với em.”
“Sao em không mơ mấy mặt tốt của anh?”
“Thì đó. Kết quả là em chạy chạy một hồi rồi ngất luôn.”
“Theo khoa học, khi ngủ tế bào thần kinh của con người sẽ bị ức chế mạnh mẽ, nhưng quá trình ức chế này là không hoàn toàn. Vậy nên khi một số tế bào thần kinh dưới vỏ não đang trong trạng thái hưng phấn sẽ khiến con người nằm mơ. Những tế bào này không còn nằm dưới sự kiểm soát của vỏ não nữa, nó sẽ tạo nên những câu chuyện ngắn mà không bị ký ức ràng buộc.”
“Khụ khụ, xin anh hãy nói tiếng người.”
“Là do vài tế bào não không bị không chế của em gây ra.”
Không bàn đề tài này với anh nữa, nói một hồi chắc cô lại phải nhồi thêm kiến thức y khoa quá.
Tưởng Cảnh Kỳ ăn sáng chung với cô xong mới tới bệnh viện. Công việc của cô làm ở nhà hay ở công ty đều được, khổ cái là cô đã xin nghỉ bệnh mà vẫn phải mở họp video ở nhà.
“Alo mẹ, có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì, chắc con ở thành phố S cũng quen rồi nhỉ.” Mẹ nói ậm ờ như vậy chắc chắn là có chuyện.
“Có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng.”
“À thì con gái của bác hai con thi đỗ đại học S, con bé muốn qua đó xem thử. Mẹ nghĩ có con ở đó, hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau. Với cả con bé ở chỗ con mấy ngày cũng đỡ tốn tiền khách sạn.”
“Con thấy thím hai nghĩ như vậy thì đúng hơn. Thím ấy đã kiếm lời của ai là phải kiếm cho trót.”
“Con đừng nói vậy, dù sao mọi người cũng là họ hàng. Hơn nữa Tình Tình chỉ ở nhờ hai ngày thôi, cũng đâu làm phiền con lắm.”
“Mọi người đều là họ hàng, vậy sao lúc ông nội làm phẫu thuật nhà họ không chịu chi tiền, dù chỉ có ba mươi nghìn? Làm vậy có phải là con người không?”
Cô nghe thấy tiếng thở dài từ đối phương.
“Mạch Đông à, chuyện đã qua lâu rồi, bọn họ cũng có chỗ khó xử.”
Cô không muốn nghe tiếp, cúp luôn điện thoại. Cô nhìn chằm chằm laptop một hồi, con trỏ chuột trong văn bản đã nhấp nháy một lúc nhưng không xuất hiện thêm bất kỳ chữ nào.