Barrie tỉnh giấc để ói, đột ngột, khẩn cấp. Cô phóng ra khỏi giường vào toa lét vừa kịp lúc. Khi cơn buồn nôn qua đi, cô nằm lả dưới sàn nhà, khép mắt lại, không thể lấy lại đủ sức lực để quan tâm đến việc mình khỏa thân bò trên sàn nhà tắm của khách sạn hay việc ông chồng mới cưới chưa đầy 12 giờ đồng hồ của mình chứng kiến mọi cảnh. Cô nghe thấy tiếng Zane mở vòi nước rồi một cái khăn thấm nước mát lạnh tuyệt vời được áp vào cái trán nóng hổi của cô. Anh xả bồn cầu một việc mà cô không thể nào làm nổi rồi bảo, “Anh sẽ quay lại ngay.”
Như thường lệ cô cảm thấy khỏe khoắn hơn sau khi ói được ra. Ngượng ngùng, cô đứng dậy xúc miệng và đứng trước gương xem xét diện mạ bèo của mình với vẻ ngạc nhiên khi Zane xuất hiện với cái lon màu xanh quen quen trên tay.
Anh cũng đã mở nắp sẵn rồi. Cô giật lấy cái lon và hối hả uống, dốc ngược cái lon để uống giống như những anh chàng năm nhất uống bia một cách tham lam. Khi đã cạn, cô thở ra một cách sung sướng và ném phịch cái lon xuống bàn như thể nó là một binh lính tâm hồn rỗng tuếch. Rồi cô nhìn lên Zane, mắt cô trợn tròn.
“Em hy vọng là anh không ra ngoài máy bán nước tự động trong tình trạng thế này,” cô uể oải nói. Anh vẫn còn khỏa thân. Khỏa thân một cách tuyệt hảo, đầy ấn tượng. Và rất rất khiêu khích nữa.
Anh có vẻ thích thú. “Anh lấy lon nước đó trong tủ lạnh nhỏ trong phòng mình, cưng à.” Anh nhìn xuống mình, sự thích thú càng sâu hơn. “Còn một lon nữa, có muốn lấy nó không, cưng?”
Barrie tự mình đứng dậy và trơ tráo nắm lấy vật nam tính của anh. “Này nhá, em không phải là loại phụ nữ đánh mất tự chủ sau vài lon 7 up đâu cưng,” cô báo cho anh biết với vẻ nghiêm trang cẩn thận. Cô ngừng lại rồi đá lông nheo với anh. “Một lon cũng đủ rồi.”
Không biết làm sao mà cô lại mong là họ sẽ quay về giường. Họ đã không vậy. “Cơn đói” của anh đặc biệt dữ dội vào buổi sáng và chỉ sau vài khoảnh khắc đầy giông tố, cô thấy mình khụy xuống trên đầu gối, một nửa thân trên thì trên bồn tắm còn anh thì cúi xuống phía sau cô. Chuyện làm tình của họ lần này hối hả, nhanh chóng và mạnh mẽ để lại cô lần nữa nằm lả trên sàn. Cô thấy hài lòng với chuyện anh nằm dài sau lưng cô, cặp chân dài thòng duỗi thẳng dưới gầm bàn trang điểm.
Sau một hồi lâu, anh nói với vẻ lười biếng, “Anh đã nghĩ là anh có thể đợi đến khi chúng ta tắm kìa. Anh đã đánh giá thấp hiệu quả của nước giải khát lên em rồi, cục cưng... và nội việc nhìn cưng uống thôi cũng ảnh hưởng đến anh không ít.”
“Em nghĩ là chúng ta nên làm điều gì đó.” Cô đáp lại, cuộn tròn rúc vào anh mặc kệ cái lạnh giá của sàn nhà:. “Em nghĩ chúng ta nên mua cổ phiếu của cái công ty giải khát đó.”.
“Ý kiến hay đó.” Anh quay đầu hôn cô, và trong một thoáng cô nghĩ có lẽ sàn nhà tắm sẽ chứng kiến thêm một cảnh nữa. Nhưng anh đã buông cô ra, đứng lên và kéo cô theo. “Cưng muốn gọi phục vụ đem đồ ăn lên tận phòng hay xuống nhà hàng của khách sạn an sáng?”
“Gọi lên phòng đi.” Cô đói bụng quá rồi, đồ ăn sáng sẽ sẵn sàng lúc cô tắm táp và thay đồ. Cô cho Zane biết cô muốn ăn món gì rồi cô lựa chọn quần áo mặc trong khi Zane gọi đồ ăn. Bộ váy bằng vải lanh đã nhăn quá trời bởi vậy cô vào nhà tắm để hơi nước từ vòi sen làm cho nó thẳng thớm một chút. Cô đã rất chậm rãi, nhưng dầu vậy vẫn còn nhiều nếp nhăn trên váy khi cô hoàn tất. Cô bật nước lên, tăng nhiệt độ để tăng hơi nước để làm váy bớt nhăn hơn. Trên giá khăn, có một cái khăn lông dầy, có cả logo của khách sạn, cô kéo nó xuống và quấn quanh người, mỉm cười vì sức nặng và độ lớn của nó và cô ra ngoài để xem đã bao lâu rồi trước khi đồ ăn sáng được phục vụ.
Zane không có trong phòng ngủ; cô nghe thấy tiếng anh nói chuyện ngoài phòng khách và cô ngặc nhiên vì hình như dịch vụ lên tận phòng không nhanh được như vậy. Cô chỉ nghe thấy giọng anh khi cô tiến đến mở cửa.
Anh đang nói chuyện qua điện thoại, ngồi trên thành ghế sô pha, quay nửa người về phía cô. Cô có cảm tưởng là anh vẫn cố nghe tiếng vòi nước chảy trong phòng tắm của cô trong khi nói chuyện.
“Hãy cho theo dõi cha cổ, cũng như cái đuôi bám theo ổng,” anh đang nói vậy. “Mình muốn bắt tất cả bọn chúng trong một mẻ luôn, như vậy thì mình sẽ không cần lo lắng về bất kỳ phần thừa lòng ngòng nào. Khi đống rác rưởi đó được giải quyết thì Tòa Án và Tiểu Bang có thể giải quyết những vẫn đề của họ với nhau.”
Barrie thở gấp, mặt mũi cô trắng nhợt. Zane quay phắt đầu lại và nhìn cô chăm chú, mắt anh không chòn chút gì của màu xanh, chỉ còn lại vẻ sắc lạnh và xám xịt như sương mù.
“Yeah,” anh nói với người đầu dây bên kia, ánh mắt anh không rời khỏi cô. “Mọi thứ ở đây vẫn trong vòng kiểm soát. Hãy giữ nguyên áp lực lên mọi chuyện.” Anh gác máy và quay hẳn về phía cô.
Anh vẫn chưa tắm, cô thấy vậy. Tóc anh không ướt; da không ẩm. Anh đã phải gọi điện thoại ngay khi cô bắt đầu tắm, sắp đặt kiếm tìm những chứng cứ về việc phản bội của cha cô thứ có thể tống cha cô vào tù.
“Anh đã làm gì rồi?” cô thì thào yếu ớt, cố gắng chống lại nỗi đau đang dằng xé cô ra từng mảnh. “Zane, anh đã làm gì rồi?”
Lạnh lùng, anh đứng dậy, bước về phía cô. Barrie lùi lại, giữ chặt lấy vạt khăn như thể nó có thể bảo vệ cô vậy.
Zane đưa ánh mắt hiếu kì nhìn về phía phòng tắm, nơi mà nơi nước xông ra ào ào khỏi cánh của khép một nửa. “Tại sao mà vòi sen vẫn còn mở vậy?”
“Em để hơi nước làm cho váy bớt nhăn.” Cô tự động trả lời.
Mày anh nhướng lên vẻ nhăn nhó. Tuy vậy cô lại không thấy có chút gì là giải trí cả, cô có ý nghĩ rằng mấy cái nếp nhăn ấy rõ ràng là điều mà anh không hề tiên đoán trước.
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?” cô hỏi với sự tổn thương, cảm thấy bị lừa dối và muốn giữ tất cả mọi chuyện dưới tầm kiểm soát.
“Chane, em trai anh.”
“Anh ấy sẽ phải làm gì với cha em?”
Zane nhìn cô chăm chú. “Chance làm công việc tình báo cho văn phòng chính phủ; không phải FBI cũng không phải CIA.”
Barrie nuốt lại cục ngẹn trong cổ mình. Có lẽ Zane không có phản bội lại cha cô; có lẽ ông chỉ nằm dưới dự giám sát “Ảnh theo dõi cha em bao lâu rồi?”
“Chance sắp đặt những cái đuôi đi theo cha em, cậu ấy không trực tiếp làm việc đó,” Zane chỉnh lại.
”Bao lâu rồi?”
“Từ tối hôm qua. Anh gọi cho cậu ấy cũng trong lúc em đang tắm.”
Ít nhất thì anh cũng không cố nói dối hay lẩn tránh. “Làm sao anh có thể?” Cô thì thào, mắt cô mở lớn và hoang mang.
“Rất dễ dàng thôi,” anh đáp lại, giọng sắc nhọn. “Anh là nhân viên pháp luật. Trước đó thì là sĩ quan trong Hải Quân, phục vụ cho đất nước này. Em nghĩ là anh có thể làm lơ với kẻ phản bội, cho dù đó là cha em hả? Em đã yêu cầu anh bảo vệ em và con chúng ta, thì đó chính xác là cái anh đang làm. Khi em dọn dẹp một ổ rắn thì em không chỉ lấy vài con ra đem giết và để lại vài con. Em phải quét sạch tất cả bọn chúng.”
Mắt cô mờ đi và cô thấy mình lảo đảo. Ôi Chúa ơi, làm sao cô có thể tha thứ cho anh nếu cha cô bị đưa vào tù. Làm sao mà cô tự tha thứ cho mình. Chính cô là nguyên nhân của chuyện này. Cô biết Zane là loại người nào, nhưng cô đã để bản thân làm ngơ chuyện này vì cô quá muốn anh. Tất nhiên là anh sẽ phải nghĩ đến chuyện cha cô có liên quan đến chứ; nếu cô suy nghĩ rõ ràng thay vì để mặc mọi thứ quá nhiều cho tình cảm, cho hormon trong cô, thì cô sẽ nhận ra chính xác những gì anh sẽ làm, những gì anh đã làm. Không cần phải là một thiên tài để có thể dự đoán về hành động của một người dành trọn cuộc đời cho việc giữ gìn luật pháp, và chỉ có đứa ngu ngốc mới làm ngơ với kết luận hiển nhiên như vậy.
Cô đã không nghĩ đến chuyện này, chắc cô phải là đứa ngu ngốc nhất còn sống trên đời này.
Cô nghe thấy anh gọi tên cô, giọng anh nài nỉ, và rồi tầm mắt cô bị choáng bởi thân hình to lớn của anh khi anh nắm chặt tay cô.
Một cách hung hăng, cô lấy lại tri giác, hít vội ít không khí và từ chối không để bản thân lả đi. “Bỏ em ra,” cô phản kháng lại, và bị sốc vì giọng mình nghe mới xa xôi làm sao.
”Không bao giờ anh có thể làm vậy.” Anh nhấc bổng cô lên, đưa cô trở lại giường, quì xuống đặt cô lên tấm dra bừa bộn.
Như đêm trước, anh ngồi bên cạnh cô. Còn giờ thì cô nằm đó, cố làm rõ đầu óc mình. Anh nhoài lên người cô, một tay vòng sang bên kia hông cô, bao phủ lấy cô trong cái ôm rắn chắc của mình. Anh không hề rời mắt khỏi cô.
Barrie ước gì cô có có thể tìm thấy sự giận dữ trong mình, nhưng thật lạ là không có chút nào. Cô hiểu động cơ của Zane, và cả hành động của anh nữa. Tất cả điều mà cô có thể cảm nhận là một cơn lốc xoáy to lớn của nỗi đau đớn xoắn chặt cô. Cha cô! Cũng nhiều như cô yêu Zane, cô không biết liệu mình có chịu đựng nổi nếu Zane khiến cha cô bị bắt không. Chuyện này không phải giống như là bị bắt vì ăn trộm hay say rượu lái xe. Phản động là tội ác ghê ghớm, là không thể chấp nhận được. Cho dù là bất cứ kết luận có logic nào cô vẽ ra, cha cô cũng không thể nào làm điều đó được, trừ khi bằng cách nào đó ông đã bị ép buộc phải làm. Cô biết, cô cũng không phài à vũ khí để chống lại cha cô nữa, mặc dù là cô có bị dính líu vào, đại khái là ông có bị do dự vì một điều gì đó. Không, cả cô và Zane đều nhanh chóng nhận ra nếu cô bị đe dọa và cha cô không có gì phải dấu diếm thì ông phải đưa cô nhanh chóng ra khỏi tầm của FBI trước khi cô biết chuyện gì đã xảy ra chứ.
“Làm ơn,” cô nài nỉ, nắm chặt lấy tay anh. “Bằng cách nào đó anh có thể cảnh báo trước với ông được không? Đưa ông ra khỏi chuyện này! Em biết anh không không thích ông nhưng anh không hiểu ông theo cách em luôn hiểu ông. Ông luôn làm những gì ông nghĩ là tốt nhất cho em. Ông luôn luôn có mặt khi em cần ông và tr - trước khi em rời nhà, ông đã chúc phúc cho em.” Giọng cô vỡ tan thành những tiếng thổn thức, và cô nhanh chóng tự chủ lại. “Em biết ông là kẻ hợm hĩnh, nhưng ông không phải người xấu! Nếu ông có liên quan đến chuyện mà ông không nên thì đó hẳn là do tình cờ, ngẫu nhiên và giờ thì ông không biết làm sao rút khỏi mà không nguy ngại đến em. Đó phải là như vậy. Zane, làm ơn đi mà!”
Anh chụp lấy tay cô ủ ấm trong tay mình. “Anh không thể làm điều đó được,” anh trầm tĩnh nói, “Nếu ông ấy không làm điều gì sai trái, thì ông ấy sẽ ổn thôi. Còn nếu ông là kẻ bán nước -” Anh nhún vai, biểu lộ là không còn chọn lựa nào khác. Anh không nhấc tay lên giúp một kẻ bán nước. Chấm hết. “Anh không muốn em biết bất cứ điều gì vì anh không muốn em bị tổn thương quá mức cần thiết như vầy. Anh biết anh không thể bảo vệ em khỏi nỗi lo lắng nếu ông bị bắt, nhưng anh cũng không muốn em tìm ra trước khi nó được làm sáng tỏ. Em đã có quá đủ chuyện phải đối phó trong vòng vài tháng qua rồi, cục cưng. Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của anh là bảo vệ em và con an toàn và anh sẽ làm điều đó, Barrie, dù cho có chuyện gì xảy ra.”
Cô nhìn anh qua đôi mắt đầy lệ, biết rằng cô vừa đụng đầu vào bức tường thép bởi lý trí của anh. Danh dự không chỉ là khái niệm mà còn là cách sống của anh. Dù vậy, vẫn còn một cách để cô có thể chạm tới anh. “Thế nếu cha anh vướng vào trường hợp này?” cô hỏi.
Một cơn co giật ngắn ngủi nơi mặt anh, nói cho cô biết, cô đã điểm trúng huyệt. “Anh không biết, cưng à,” anh thừa nhận. “Anh hy vọng là anh có thể làm điều đúng... nhưng anh thật sự không biết.”
Cô chẳng còn có thể nói được gì.
Điều duy nhất cô có thể làm là tự mình đi cảnh báo với cha cô.
Cô quay lưng lai và vùi xuống giường. Anh nhấc tay lên, để cô tự do mặc dù anh vẫn chăm chú nhìn sát vào cô như thể chờ cô lả đi hay ói ra hay là tát vào mặt anh vậy. Việc có bầu và tình trạng đầu óc hiện giờ của cô, cô nhận thấy cả 3 khả năng ấy đầu có thể xảy ra nếu cô thả lỏng tự chủ của mình một chút thôi. Nhưng cô sẽ không cố làm dù chỉ một trong 3 điều đó vì cô không muốn lãng phí thời gian.
Cô ôm cái áo choàng quá khổ vào người như cô đã có lần ôm lấy áo sơ mi anh. “Vậy chính xác thì anh của anh đang làm gì?” Cô cần càng nhiều thông tin càng tốt nếu cô muốn giúp cha mình. Có lẽ nó sai trái, nhưng cô sẽ lo lắng về nó và đối mặt với hậu quả sau. Cô biết cô đang đùa giỡn với tình yêu và niềm tin mù quáng nhưng đó là tất cả những gì cô phải làm. Khi cô nghĩ về cha mình như người cha mà cô biết, thì cô biết cô phải tin tưởng cả về kiến thức lẫn danh dự của ông. Bất chấp sự khác biệt khổng lồ giữa họ, cô nghĩ là ông rất giống Zane, danh dự là một phần trong luật lệ của ông, một phần trong cuộc sống của ông, một phần trong sự tồn tại của ông.
Zane đứng lên. “Em không cần biết chính xác đâu cục cưng.”
Lần đầu tiên cô cảm thấy giận giữ đến mức mặt đỏ rực. “Đừng có quăng mấy từ của em vào em,” cô quát. “Anh có thể nói không mà không cần phải mỉa mai chế nhạo em.”
“Anh chăm chú nhìn cô rồi gật đầu ngắn gọn. “Cưng nói phải. Anh xin lỗi.”
Cô đường hoàng đi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Cái phòng nhỏ giờ đây nóng dẫy và hơi nước dầy đặc. Cô tắt vòi sen, bật quạt hút. Không còn nếp nhăn trên váy cô nữa. Nhanh chóng, cô cởi bỏ áo choàng, mặc đồ lót và váy vào. Loại vải lanh dính sát vào làn da ẩm của cô; cô phải giật mạnh cái áo để nó vào đúng vị trí. Sự khẩn cấp phải nhanh chóng hành động đập mạnh vào cô. Cô còn bao nhiêu thời gian trước khi bữa sáng của họ được đem lên?
Mặt gương phủ đầy hơi nước. Cô chụp vội một cái khăn, lau sạch sẽ mặt gương và nhanh chóng chải đầu, bắt đầu trang điểm một cách tối thiểu nhất. Không khí quá ẩm bởi vậy sẽ vô ích nếu trang điểm đậm quá, nhưng cô vẫn muốn mình xuất hiện với vẻ càng bình thường càng tốt.
Ôi, Chúa ơi, cái quạt hút gây ồn quá, cô có thể không nghe được tiếng bữa sáng được đưa tới. Cấp tốc cô tắt nó đi. Zane sẽ gõ cửa khi bữa sáng tới, cô tự trấn an mình như vậy. Bữa sáng vẫn chưa tới.
Cô cố nhớ coi ví cô để đâu và nghĩ xem có cách nào để cô lấy nó và ra ngoài mà Zane không biết gì hết. Anh rất thính tai và có lẽ đang nghe ngóng cô. Nhưng bồi phòng sẽ đem đồ ăn sáng vô phòng khách và Zane, sẽ trở nên thận trọng như anh vốn dĩ vậy, sẽ trông chừng mỗi bước đi của người phục vụ. Đó là lúc duy nhất anh bị xao lãng và đó cũng chính là cơ hội duy nhất cô có để ra ngoài mà không bị phát hiện. Cửa sổ cơ hội của cô sẽ rất nhỏ hẹp vì Zane sẽ gọi cô ngay khi người bồi phòng đi khỏi. Nếu cô phải chờ thang máy thì công toi. Cô nên sử dụng cầu thang bộ, nhưng Zane cũng sẽ dùng thang máy xuống tiền sảnh và chờ cô ở đó. Với đôi tai mình, anh đương nhiên nghe được tiếng thang máy kêu và điều đó sẽ gợi ý cho anh liệu cô có đi một trong những buồng thang máy hay là cô đi thang bộ.
Cô mở cửa hé cửa phòng tắm vì vậy anh sẽ không nghe tiếng động khi cô mở nó.
“Cưng đang làm gì trong đó vậy?” anh gọi. Nghe âm thanh thì dường như anh đang đứng ở cửa thông giữa phòng ngủ và nhà tắm, chờ đợi cô.
“Đang trang điểm,” cô quát, hoàn toàn là sự thật. Cô lau sạch mồ hôi trên trán và bắt đầu với phấn. Cơn giận giữ bộc phát của cô đã qua nhưng cô không muốn anh biết. Hãy cứ để anh nghĩ cô đang xù lông nhím; một phụ nữ vừa có bầu vừa tức giận thì xứng đáng có nhiều không gian.
Có tiếng gõ cửa nhẹ ngoài phòng khách, một giọng nói mang âm hưởng tiếng Tây Ban Nha cất lên, “Phục vụ phòng đây ạ!”
Nhanh chóng, Barrie mở vòi nước, tiếng nước chảy sẽ che đậy cho chuyển động của cô. Nhìn kỹ qua khe cửa mở nhỏ, cô thấy Zane bước ngang qua cô, ra mở cửa. Anh đang đeo bao súng trên vai, có nghĩa là, như cô hy vọng, anh đang trong sự cảnh giác.
Cô lẻn ra khỏi phòng tắm, cẩn thận đóng cửa nhà tắm và để nó mở ngỏ một chút như cũ rồi phóng qua bên kia phòng ngủ, tránh khỏi tầm nhìn của Zane nếu anh có liếc vào bên trong khi anh đi qua cửa thông giữa hai phòng. Ví cô để trên ghế, cô chụp lấy nó và xỏ giày vào.
Xe dịch vụ phòng kêu leng keng khi nó vào trong phòng. Qua cánh cửa phòng khách để ngỏ, cô có thể nghe thấy người phục vụ đang trò chuyện cùng Zane khi anh ta dọn đồ ăn lên bàn. Khẩu súng của Zane làm anh ta sợ; cô có thể nghe thấy điều ấy trong giọng của anh ta. Và chính sự sợ hãi của anh ta làm Zane thận trọng hơn đối với anh ta. Zane nhìn anh ta như một con diều hâu. Ánh mắt xa xăm, lạnh lẽo.
Bây giờ là phần phức tạp nhất. Cô tiến đến cánh cửa thông giữa hai phòng, liếc qua khe hở để xác định vị trí của Zane. Sự nhẹ nhõm làm đầu gối cô rung rẩy. Anh đang đứng quay lưng về phía cánh cửa và trông chừng người phục vụ. Vòi nước chảy làm tốt việc của nó, anh đang lắng nghe nó hơn là tựa mình vào bàn để có thể quan sát cả người phục vụ lẫn cửa nhà tắm. Anh làm điều này tất nhiên là có chủ ý, chia giác quan ra ổn hơn là phải giảm chú ý vào người phục vụ.
Chồng cô không phải người tầm thường. Thoát khỏi anh, dù là 5 phút thôi cũng không dễ dàng gì.
Hít một hơi thật sâu, cô lặng lẽ băng qua khoảng không mở ngỏ, mỗi dây thần kinh của cô căng lên vì chờ đợi cánh tay nặng nề của anh níu lấy vai cô. Cô đến được cánh cửa phòng ngủ thông ra ngoài hành lang và giũ cái dây xích để nó khỏi kêu lanh canh khi cô gỡ nó ra. Chuyện đó xong, trở ngại tiếp theo là cái khóa. Cô di chuyển mình càng sát cánh cửa càng tốt, sử dụng da thịt mình để che chắn tiếng động, rồi từ từ gạt chốt cửa. Chốt cửa tách mở ra với sự chính xác trôi chảy và một tiếng động khe khẽ làm cô có cảm giác nó sẽ bị nghe thấy một cách rõ ràng.
Cô nhắm mắt lại, xoay nắm cửa, tập trung vào việc giữ cho di chuyển của mình nhẹ nhàng và yên lặng. Nếu gây ra bất kì tiếng ồn ào nào, cô sẽ bị bắt lại. Nếu có ai đó ngoài hành lang vừa đi vừa nói chuyện, thì sự ồn ào sẽ làm Zane cảnh giác, và cô cũng sẽ bị bắt lại. Nếu thang máy lên chậm, cô cũng sẽ bị bắt nốt. Mọi thứ phải hoàn hảo còn nếu không cô sẽ chẳng có cơ hội nào nữa.
Cô còn bao nhiêu thời gian nữa? Có cảm giác như cô đã mất 10 phút, nhưng có lẽ thực ra chỉ mới hơn 1 phút thôi. Tiếng lanh canh vẫn tiếp tục vang lên trong phòng khách khi người phục vụ sắp đặt các loại dĩa và ly nước thủy tinh. Cửa đã mở, cô lướt qua rồi lại trải qua khoảng thời gian khổ sở để đảm bảo nó được đóng lại êm ái như lúc nó được mở ra. Cô bỏ tay nắm và chạy.
Cô đến được thang máy mà không nghe thấy tiếng Zane gọi tên mình và nhấn nút điên cuồng. Nó thật chẳng dễ bảo. Và tiếp tục di chuyển. Không có tiếng chuông báo báo hiệu nào rằng thang máy sắp lên cả. Barrie cố kềm chế bản thân không nhấn nút thang máy hết lần này đến lần khác với ý định vớ vẩn là thuyết phục cho cỗ máy nghe về sự khẩn cấp của mình.
“Làm ơn đi mà,” cô thì thầm dưới hơi thở. “Nhanh lên.”
Cô cũng có thể gọi cho cha mình từ phòng của khách sạn, nhưng cô biết Zane sẽ ngăn cô nếu anh nghe tiếng cô trên phone. Cô cũng biết dường dây của cha cô cũng bị dò xét, có nghĩa là cuộc gọi tới sẽ được tự động ghi âm. Cô sẽ bảo vệ cha mình nhưng cô cũng từ chối làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm đến cho Zane cũng như con của họ bằng việc dẫn bọn bắt cóc thẳng tới khách sạn cô đang ở. Cô sẽ phải gọi cho cha cô ở một bốt điện thoại công cộng trên đường.
Dưới hành lang, cô có thể nghe thấy tiếng xe phục vụ kêu lanh canh khi người bồi rời phòng họ. Tim cô đập thình thịch. Cô chăm chú vào cửa thang máy vẫn bị đóng, mong cho nó mở ra. Thời gian của cô giờ đang tính từng giây.
Giai điệu của chuông thang máy vang lên phía trên.
Cánh cửa đã mở.
Cô nhìn lại phái sau khi cô bước vào thang máy, tim cô gần như ngừng đập. Zane không hét, cũng không gọi tên cô. Anh chỉ đang chạy hết tốc lực trên hành lang, chuyển động của anh vừa uyển chuyển, vừa đầy sức mạnh như một cầu thủ hậu vệ và sự giận dữ nguyên thủy đang sáng rực lên trong mắt anh.
Anh gần như tới nơi.
Hoảng sợ, cô nhấn đồng thời cả hai nút một xuống tiền sảnh, một đóng cửa thang máy. Cô lùi lại từ khoảng cách bị đóng lại khi Zane thình lình nhào tới, cố đưa tay vào cánh cửa để bộ phận cảm ứng của thang máy cảm nhận và tự động mở cửa.
Anh đã không thành công. Cánh cửa đóng lại và thang máy bắt đầu đi xuống. “Quỉ tha ma bắt,” anh gào lên trong thất vọng, và Barrie chùn bước khi anh nện nắm đấm vào cánh cửa.
Yếu ớt, cô dựa vào tường, che mặt bằng hai tay trong khi cô run rẩy vì kích động. Lạy Chúa tôi, cô chưa bao giờ tưởng tượng ai đó lại có thể giận dữ như vậy. Anh hầu như sáng rực vì cơn giận, toàn bộ đôi mắt anh như bốc lửa vậy.
Anh tất nhiên là sẽ chạy xuống bằng thang bộ nhưng anh phải chạy xuống 21 tầng lầu và có lẽ anh sẽ không bắt kịp thang máy - trừ phi nó ngừng lại để hành khách vào ở các tầng khác. Khả năng này khiến cô gần như muốn quị xuống. Cô nhìn các con số thay đổi, không thể thở nổi. Nếu nó ngừng lại một lần thôi, anh sẽ bắt kịp cô ở trên đường. Nếu nó ngừng hai lần, anh sẽ bắt kịp cô ở tiền sảnh. Ba lần thì anh sẽ chờ cô tại trước cửa thang máy.
Cô sẽ phải đối mặt với con thịnh nộ ấy và cô chưa bao giờ phải khiếp sợ hơn thế. Rời bỏ Zane không phải ý định của cô. Sau cùng, cô chỉ muốn cảnh báo với cha cô rồi sẽ trở lại phòng mình. Cô không sợ Zane về mặt thể chất; bản năng mách bảo cho cô biết Zane sẽ không bao giờ đánh cô nhưng không hiểu sao điều đó vẫn không làm cô thoải mái hơn được.
Cô đã muốn thấy Zane mất tự chủ, ngoài khoảnh khắc cuối cùng của việc yêu đương khi mà cơ thể anh dặt đến cực khoái. Cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày, cô rùng mình. Tại sao cô lại mong ước một điều ngu ngốc như vậy chứ? Ôi Chúa ơi, cô không bao giờ muốn thấy anh đánh mất bình tĩnh lần nữa.
Anh có thể sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Cô có thể đánh mất vĩnh viễn cơ hội làm cho anh yêu cô. Biết đầy đủ về những rủi ro cô sẽ gặp khi cảnh báo cho cha mình, đè nặng lên vai cô trong khi đi đến tiền sảnh, một cái dốc dài trơn tuột không điểm dừng.
Tiếng lanh canh của cỗ máy như không bao giờ ngừng lại, mặc kệ là sớm hay trễ. Bao vây cô là những tiếng ồn đến đinh tai nhức óc khi cô rời khỏi tiền sảnh hòa mình vào dòng người. Mặt trời nơi sa mạc chói lòa gần như trắng, nhiệt độ lên đến gần 90 dộ F mặc dù là mới chỉ nửa buổi sáng. Barrie hòa mình vào đám du khách trên lề đường đang đi hối hả bất chấp cái nóng. Cô đến ngã tư, băng qua đường và tiếp tục rảo bước mà không dám nhìn lại phía sau. Mái tóc đỏ rực của cô rất dễ dàng bị nhận diện từ xa dù là trong đám đông, trừ phi cô núp bóng đằng sau một người cao hơn hẳn. Zane giờ này chắc đã xuống tới tiền sảnh rồi. Và cũng đã lướt xem qua đám thang máy và sẽ phóng ra đường rồi.
Ngực cô thắt lại, cô thấy mình lại nín thở nữa. Cô hít vội chút không khí rồi dấu mình vào một tòa nhà giữa cô và lối ra của khách sạn. Cô rất sợ nhìn lại phía sau, cô sợ là cô sẽ nhìn thấy ông chồng to lớn tóc đen của mình theo sau cô như một cơn bão và cô biết cô không bao giờ chạy thoát khỏi anh.
Cô băng qua một con đường nữa và bắt đầu tìm điện thoại công cộng. Chúng rất dễ tìm nhưng để có một cái trống lúc này thì lại là chuyện khác. Tại sao lại có lắm du khách dùng điện thoại công cộng trong buổi sáng nay thế nhỉ? Barrie vẫn kiên nhẫn đứng chờ. Cái nóng phả xuống đỉnh đầu cô khi một phụ nữ lớn tuổi tóc xanh (?) đang nỗ lực chỉ dẫn chi tiết cho ai đó khi nào thì cho mèo ăn, khi nào thì cho cá ăn và khi nào thì tưới cây. Cuối cùng thì bà cũng gác máy với câu chúc tụng, “Bye bye, cục cưng.” Và bà dành cho Barrie một nụ cười ngọt ngào khi bà lách người qua. Nụ cười không mong đợi của bà khiến Barrie gần như trào nước mắt. Thay vì vậy cô giữ nụ cười cho mình và bước lên trước khi có ai đó có thể chen ngang và dành phone với cô.
Cô dùng thẻ để gọi vì nó nhanh hơn và khi cô gọi từ điện thoại công cộng thì không dễ xác định cô ở đâu gọi tới. Xin làm ơn, Chúa ơi, để ông ấy có đó, cô thầm cầu nguyện khi cô nghe tiếng chuông đổ. Đây là giờ ăn trưa ở miền đông duyên hải; ông có thể là đang ăn trưa với ai đó, hoặc là chơi golf- ông có thể ở mọi nơi. Cô cố nhớ lịch của ông nhưng không tài nào nhớ nổi. Mối quan hệ giữa hai cha con quá căng thẳng trong 2 tháng vừa qua đến nỗi mà cô chẳng quan tâm đến những cuộc hẹn xã hội cũng như chính trị của ông nữa.
“Hello?”
Câu trả lời quá cảnh giác, đầy cẩn trọng đến nỗi thoạt tiên cô không nhận ra giọng cha mình.
“Hello?,” ông lên tiếng lần nữa, giọng thậm chí càng cảnh giác hơn nữa.
Barrie ấn chặt tai nghe vào lỗ tai mình, cố giữ cho tay mình khỏi run rẩy. “Daddy,” cô cất tiếng, giọng cô nghẹn lại. Cô đã không gọi ông là Daddy nhiều năm rồi, nhưng cái tên đầy yêu thương ấy đã bật ra khỏi rào chắn của tuổi trưởng thành.
“Barrie? bé con của cha đó hả?” Giọng ông ồ ồ vì năm tháng, và cô có thể tưởng tượng ra cảnh ông ngồi thẳng lưng trong đầu mình.
“Daddy, con không thể nói nhiều gì được.” Cô cố gắng giữ cho giọng mình mạch lạc để ông có thể hiểu ý cô. “Cha phải rất cẩn thận. Cha phải tự bảo vệ mình. Người ta đã biết. Cha nghe con nói không cha?”
Ông yên lặng một hồi rồi nói với giọng thật bình tĩnh, đều đó khiến cô lấy làm lạ, “Cha hiểu rồi. Con có an toàn không?”
“Dạ có,” cô đáp mặc dù không được chắc lắm. Cô vẫn phải đối mặt với chồng mình.
“Vậy thì hãy cẩn thận nhé, con gái cưng của cha. Cha sẽ nói chuyện với con sau, sớm thôi.”
“Bye cha,” cô thì thầm rồi cẩn thận đặt ống nghe trở lại giá đỡ và quay trở lại khách sạn. Cô đi được khoảng 10 bước thì bị nắm chặt khiến cô hoảng sợ. Cô đã không thấy anh tới vì vậy cô đã không thể chuẩn bị tinh thần. Một giây trước anh không ở đây nhưng giây thứ hai thì anh đã có mặt, nhìn đám đông xung quanh như một con cá mập.
Mặc kệ mọi thứ, cô mừng vì thấy anh, mừng vì mọi chuyện kết thúc thay vì sợ hãi khi chạm mặt anh suốt quãng đường trở về khách sạn. Căng thẳng và áp lực rút cạn sức lực cô. Cô yếu ớt ngả vào anh còn anh thì xếp tay xung quanh eo cô, trấn an cô. “Cưng không nên ra ngoài nắng mà không có gì trên đầu,” là tất cả những gì anh nói. “Đặc biệt là cưng chưa ăn gì hết hôm nay.”
Anh tự chủ, cơn giận dữ đến bốc lửa đã nguội và bị chế ngự. Tuy vậy cô không ngốc để tin rằng nó đã qua. “Em phải cảnh báo ông ấy,” cô mệt mỏi nói. “Và em cũng không muốn cuộc gọi bị dẫn đến khách sạn.”
“Anh biết.” Những từ ngắn gọn. “Nhưng cũng chẳng tạo nên điều gì khác biệt cả đâu. Las Vegas đầy rẫy những nhóm người đến đây vào sáng nay và cưng có lẽ đã bị trông thấy rồi. Tóc em.” Hai từ ấy cũng đủ rồi. Những cái đầu với mái tóc đỏ luôn đặc biệt vì rất ít người có. Cô cảm thấy hối lỗi về mái tóc dày, đỏ rực rỡ của mình.
“Bọn chúng ở đây?” cô hỏi nhỏ. “Tụi bắt cóc ấy?”
“Không phải những tên cũ đâu. Có một trò chơi sâu sắc hơn đang được thực hiện, cục cưng à, và cưng thì nhảy ngay vào trung tâm trò chơi ấy.”
Mặt trời vẫn phả hơi nóng xuống đầu cô và nhiệt độ thì cứ tăng dần lên theo mỗi phút. Mỗi bước dường như cần nhiều lỗ lực hơn. Suy nghĩ của cô bị phân tán. Cô đã đẩy mình và Zane vào mối nguy hiểm mà cô đã cố tránh. “Có lẽ em thực sự là một con búp bê thượng lưu với tóc nhiều hơn não,” cô lớn tiếng. “Em không cố tình...”
“Anh biết cưng,” anh nói lại lần nữa, và thật không thể tin được, anh siết eo cô. “Và anh chưa bao giờ nói cưng có nhiều tóc hơn não. Có chăng là cưng thông minh quỉ quái, và dường như cưng có tài năng tự nhiên trong việc lẻn trốn khắp nơi. Không có nhiều người ra khỏi phòng mà không làm anh chú ý đâu bé con à. Spook, có lẽ. Và Chance. Không có ai khác nữa.”
Barrie tựa thêm vào anh. Cô đang bên tay trái của anh và cô có thể nhận thấy chỗ nhô lên của khẩu súng bên dưới áo anh. Khi anh chụp lấy cô, theo bản năng, anh đã để tay phải mình rảnh rang, trong trường hợp anh cần dùng đến súng. Cái mà anh không cần đến, cô nghĩ một cách mệt mỏi, là phải đỡ lấy sức nặng của cô và giữ thăng bằng trong cuộc đọ súng. Cô buộc mình nhấc mình ra khỏi anh, mặc kệ tay anh siết chặt lấy cô. Anh trao cho cô cái nhìn đầy thắc mắc.
“Em không muốn mình làm trở ngại anh,” cô giải thích
Miệng anh nhăn nhó cong lên. “Thấy anh nói đúng chưa? Bây giờ thì cưng đang nghĩ đến những thứ cho trận chiến đấy. Nếu cưng không quá đỗi ngọt ngào, thì thưa Bà Mackenzie, bà là một phụ nữ nguy hiểm.”
Tại sao anh không trách móc cô? Cô không tưởng nổi là cơn tức giận của anh lại qua quá nhanh như vậy. Zane cho cô ấn tượng anh là loại người hiếm khi mất bình tĩnh, nhưng khi anh mất bình tĩnh thì không nghi ngờ gì hết đó phải là một trường hợp thật đáng nhớ - nó sẽ tồn tại hàng năm trời. Có lẽ anh để nó đó cho đến khi họ được riêng tư trong phòng, trong vòng an toàn, hơn là khi họ ngoài đường. Anh có thể làm như vậy, phân chia nỗi giận dữ, dẹp nó qua một bên cho đến khi an toàn mới thể hiện nó ra.
Cô thấy mình đang quan sát đám đông du khách nhàn hạ tấp nập xung quanh họ, tìm kiếm bất kì dấu hiệu lộ ra ra là họ chú ý đến cô và Zane. Chuyện này tránh cho đầu óc cô khỏi cảm thấy mình yếu ớt đến dường nào. Chuyện thai nghén này lại càng gia tăng ảnh hưởng của nó; mặc dù thật ngu ngốc khi ra ngoài nắng mà không ăn sáng, không đội nón, thường thì cô không có vấn đề gì với cái nóng trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Còn bao xa nữa thì đến khách sạn nhỉ. Cô tập trung vào bước chân mình, vào những khuôn mặt xung quanh cô. Zane vẫn giữ tốc độ chầm chậm, đều đặn, và mỗi lúc có thể, anh che cho cô khỏi ánh nắng. Bóng của con người cũng hữu ích đấy chứ, một cách giới hạn.
“Chúng ta tơi nơi rồi.” Zane kéo cô vào cái vòm lờ mờ mát mẻ của tiền sảnh. Cô khép mắt lại để thích nghi với ánh sáng dịu trong tiền sảnh và thở dài nhẹ nhõm khi một luồng gió lạnh phả vào cô từ máy điều hòa nhiệt độ.
Thang máy đầy người khi đi lên. Zane kéo cô dựa vào tường vì vậy anh chỉ còn một bên để phòng ngừa cũng như sắp xếp một bức tường người giữa họ và cánh cửa mở. Cô cảm thấy nhiên vụt qua khi cô nhận ra là cô hiểu điều anh nghĩ, động lực phía sau hành động của anh. Anh làm mọi thứ có thể làm để ngăn ngừa chuyện xảy ra và cũng để bảo vệ những người này, nhưng nếu phải chọn lựa, anh sẵn sàng hy sinh người khác trong thang máy này để giữ cho cô an toàn.
Họ ra khỏi thang máy ở tầng thứ 21, chuyến đi không có gì xảy ra cả. Một người đàn ông và một phụ nữ cũng ra khỏi thang máy cùng lúc với họ, một đôi trung niên với giọng vùng Rochester (không biết vùng này thuộc bang nào, New York, Minessota hay Michigan nữa, nhưng có lẽ thuộc miền bắc nước Mỹ.) Họ đi xuống hành lang hướng xa với phòng Barrie và Zane. Zane ra hiệu với cô là đi theo cho đến khi đến phòng họ, một căn phòng ngay góc hành lang. Khi họ đi ngang qua, Barri liếc vào trong phòng của đôi nọ; nó có vẻ lôi thôi, chất đống với những túi mua sắm và quần áo dơ họ mặc ngày trước.
“An toàn rồi.” Zane thì thào khi họ vòng trở lại phòng mình.
“Họ sẽ không có những thứ của khách du lịch nếu như họ chỉ vừa mới đến phải không anh?”
Anh liếc một cái nhìn khó đọc vào cô. “Đúng thế.”
Căn phòng mát mẻ tuyệt vời. Cô loạng choạng đi vào bên trong và Zane khóa cửa lại. Bữa sáng của họ vẫn còn trên bàn, chưa được đụng tới và lạnh ngắt. Anh không làm gì ngoài ấn cô ngồi vào ghế:. “Ăn,” anh ra lệnh. “Chỉ ăn bánh mì nướng thôi nếu không có gì khác. Quết trái cây lên bánh mì và uống hết nước.”
Anh ngồi lên thành so pha, với lấy phone, bắt đầu quay số
Để an toàn, Barrie ăn nửa miếng mỏng bánh mì nướng trước, tránh đụng vào bơ vì nó sẽ không tan khi được quết vào bánh mì nguội. Dạ dày cô lúc này yên ổn nhưng cô không muốn làm gì khiến nó sôi lên. Cô quết nửa miếng còn lại với mứt trái cây.
Khi cô ăn uống có trật tự, cô bắt đầu cảm thấy khá hơn. Zane không làm gì để ngăn cô không nghe cuộc đàm thoại, cô kết luận là anh đang nói với em trai Chance của anh lần nữa.
“Nếu cô ấy đã bị phát hiện, chúng ta có lẽ chỉ có khoảng nửa tiếng,” anh tiếp tục. “Cảnh báo cho tất cả.” Anh nghe một lúc rồi rồi đáp, “Ừ, mình hiểu. Mình đang lẩn trốn đây.” Anh chào tạm biệt với vẻ khó hiểu, “Giữ mọi thứ mát mẻ nhé.”
“Giữ cái gì mát mẻ cơ?” Barrie hỏi, quay người lại đối diện với anh.
Một thoáng thú vị ánh lên trong đôi mắt xa xăm của anh. “Chance có thói quen dính đến mũi ảnh, cùng với phần khác của bộ xương ảnh, đối với những cái đốm đỏ. Ảnh thường xuyên bị nóng.”
“Còn anh thì không, em cho là vậy?”
Anh nhún vai. “Thường xuyên luôn,” anh thừa nhận.
Anh quá bình tĩnh, một cách không bình thường tý nào, thậm chí là với người như anh. Nó giống như là chờ một cơn bão đến để phá hoại vậy. Barrie hít một hơi thật sâu và tự khích lệ mình. “Được rồi, em cảm thấy khá hơn rồi,” cô nói, dù cô không thực sự khá hơn lắm. “Để em tiếp nhận nó nào.”
Zane nhìn cô một lúc rồi lắc đầu một cách đầy hối tiếc, cô nghĩ vậy. “Nó sẽ phải chờ thôi. Chance nói là có quá nhiều hành động đang đồng loạt diễn ra. Như là đụng vào cây quạt vậy.”