Mài Giũa

Chương 7



Sự kiện Tống Lãng Huy đến trường đã biến đội ngũ ngay hàng thẳng lối thành một cái sở thú.

Khi những lớp khác nghỉ ngơi luôn có tốp năm tốp ba bạn nữ chạy tới, tuy không dám lộ liễu đi quá gần nhưng cái giọng gào thét hưng phấn thì rất vang. Cũng có mấy người to gan hơn, né tầm nhìn của đại đội trưởng hòng móc điện thoại ra chụp lén, thỉnh thoảng có một hai đứa vì phấn khích quá mà quên tắt đèn flash.

Tống Lãng Huy thì chẳng xa lạ gì với những sự quan tâm nồng nhiệt này, nhưng Trần Trác đứng cạnh anh thì rất bực mình. Trần Trác vốn dĩ không thích chụp ảnh rồi, bây giờ cậu phải đứng cạnh một nhân vật có sức hút mãnh liệt như vậy thì chạy đằng trời cũng không thoát khỏi khung hình.

Trái ngược với Trần Trác, thấy đội của mình được chú ý như vậy đại đội trưởng lại càng khoái, càng có nhiều người đến xem thì đại đội trưởng ra hiệu lệnh càng thêm tàn nhẫn, quay trái quay phải nghỉ nghiêm lặp lại tới mười mấy lần. Khi Trần Trác nhìn sang trái thì có thể nhìn thấy sườn mặt Tống Lãng Huy, nói một cách khách quan thì dù trước đây cậu không quan tâm đến minh tinh màn ảnh nhưng bây giờ cũng phải thừa nhận rằng cái nghề này chính là bát cơm mà ông trời ban tặng cho Tống Lãng Huy. Chưa kể chỉ trong một ngày mà Tống Lãng Huy đã quen thân với cả lớp rồi, Trần Trác cảm thấy tài năng thu hút công chúng của anh có lẽ cũng là thiên bẩm, nếu đổi lại là cậu thì không thể nào giao tiếp một cách tự nhiên như vậy với tất cả mọi người được chứ nói chi là trở thành trung tâm.

Nhưng Trần Trác và Tống Lãng Huy không giao lưu gì mấy. Bình thường Tống Lãng Huy chỉ toàn chia sẻ với mọi người về những tin tức nóng hổi và chuyện hậu trường trong giới giải trí mà thôi. Mọi người hay hỏi anh “Chuyện cặp đôi minh tinh mới bị đồn ly hôn gần đây có phải thật không?”, “Nữ diễn viên xinh đẹp nhất mà cậu từng gặp ngoài đời là ai?”, kiểu kiểu như thế, hoặc là sẽ tán dóc với anh về tình tiết những bộ phim anh từng quay và bộ phim đang quay. Mấy thứ này Trần Trác vừa không hiểu, cũng không ham mê.

Chỉ đúng một lần cả lớp nói chuyện có liên quan đến cậu. Đó là lúc Tống Lãng Huy kể với mọi người rằng mình đang đóng vai học sinh giỏi nhất trường trong bộ phim mới, không biết có ai đó đã chêm một câu:

– Vậy thì cậu phải học hỏi nam thần lớp chúng ta kìa! Tuy cậu ấy không đứng nhất trường nhưng cũng là người có khí chất nhất trường mà mình từng gặp.

Tống Lãng Huy mới hỏi:

– Nam thần là ai?

– Ai bảo cậu tới muộn quá, cái ghế nam thần đã có người ngồi rồi, Trần Trác đó.

Tuy Trần Trác không tham gia thảo luận nhưng cậu ngồi cách đó không xa. Lúc trước khi bị mọi người gọi là nam thần, thật ra trong lòng cậu có hơi mâu thuẫn, dòm bề ngoài lãnh đạm vậy chứ trong thâm tâm vẫn còn giấu “cậu bé dậy thì”. Danh xưng này có thể vỗ về cho lòng hư vinh của “cậu bé dậy thì” ấy, nhưng mà ngày nào cũng được gọi như thế thì hơi lúng túng thật. Đặc biệt là bây giờ, chả khác nào mùa rìu qua mắt thợ cả.

Tống Lãng Huy nghiêng người, ngoái đầu nở nụ cười với Trần Trác. Cậu nghe thấy anh nói một câu:

– Được thôi, mình sẽ học tập theo nam thần.

Sau đó chủ đề nói chuyện lại chuyển sang rốt cuộc ai mới là nam thần, cảnh tình cảm trong bộ phim mới,… Trần Trác được đại đội trưởng gọi đi viết báo bảng nên không ở lại nghe tiếp nữa.

Vì thế khi kỳ quân sự kết thúc, khi cả lớp đều nghĩ rằng mình đã trở thành bạn thân của chàng minh tinh truyền kỳ, thì mối giao tình giữa Trần Trác và Tống Lãng Huy chỉ dừng lại ở lúc nhìn sang trái gióng hàng thì Trần Trác nhìn Tống Lãng Huy, nhìn sang phải gióng hàng thì Tống Lãng Huy nhìn Trần Trác.

Lúc tập quân sự vì chỉ có phạm vi một lớp học nên chỉ mới là sở thú quy mô nhỏ, khi chính thức khai giảng thì khó lòng nào tưởng tượng ra nổi. Có lẽ là thấy có một nhân vật tầm cỡ như vậy trong trường nên hiệu trưởng dùng luôn chiêu lấy độc trị độc, thu xếp cho Tống Lãng Huy làm đại diện tốp học sinh mới lên phát biểu trong lễ khai giảng, để tất cả mọi người đều được tận mắt chứng kiến một lần cho thỏa.

Thật ra Tống Lãng Huy chỉ mặc bộ đồng phục bình thường nhất của trường thôi, không khác gì mọi người cả, nhưng khi đứng lên thì cả trường vẫn gào thét rầm rập. Anh không cần đọc kịch bản trước, mỗi một câu phát biểu đều vô cùng tròn trịa, thái độ cũng rất tự nhiên, không câu nệ. Trần Trác đứng dưới nghe, nhìn biểu cảm rạng rỡ và ung dung của người đang ở trên sân khấu. Nếu không phải trước đó thầy Chu nói với cậu về thành tích học tập của Tống Lãng Huy thì chắc cậu cũng tin anh là một học sinh tài giỏi.

Ngay cả học sinh giỏi Trần Trác đứng trên sân khấu cũng chẳng tự tin được như thế.

Tuy đã xuất hiện trong lễ khai giảng nhưng sự tò mò và hồ hởi của mọi người vẫn không mảy may thuyên giảm. Đến cả giáo viên bộ môn ngày đầu lên lớp cũng phải ngó Tống Lãng Huy mấy lần. Đến cả Trần Trác mấy lần từ phòng vệ sinh về lớp đều bị một đứa con gái nào đó mặt đỏ như ớt chặn lại, nhét phong thư vào tay cậu, quẳng một câu “Đưa cho Tống Lãng Huy” rồi chạy vọt đi.

Mọi người xung quanh đều ồ ạt náo động như thế, Trần Trác mới thật sự hiểu được Tống Lãng Huy không phải là một bạn học mới bình thường.

Trong tháng đầu tiên, thời gian Tống Lãng Huy có mặt ở trường không nhiều, cái bộ phim anh quay từ kỳ nghỉ hè vẫn chưa kết thúc. Ban giám hiệu cũng “bật đèn xanh” cho hiện trạng này.

Quả nhiên thầy Chu đã xếp cả lớp thành từng nhóm đôi bạn cùng tiến. Trần Trác nhìn chỗ ngồi trống trơn của “người bạn cùng tiến”, thầm nhủ, đã mất căn bản lại còn không đi học, chắc hết cứu nổi rồi.

Mỗi khi Tống Lãng Huy đi quay được một thời gian rồi quay lại trường thì luôn bị mọi người quấn quýt hỏi tiến triển thế nào. Gần như học sinh cả lớp đều vây quanh bàn anh, Triệu Ngạn thích hóng hớt lần nào cũng hỏi: “Tuần này đã quay đến cảnh hôn với Đồng Khê Khê chưa?” Đồng Khê Khê là nữ chính trong phim mới, là người yêu của nhân vật Tống Lãng Huy thủ vai.

Lúc này Trần Trác đang ngồi ở chỗ của mình làm bài tập. Cậu vừa không quen biết Đồng Khê Khê, cũng không tò mò bạn học của mình có quay cảnh hôn hay không. Cậu chỉ nghĩ tới chuyện cái tên này làm đôi bạn cùng tiến với mình mà hết xin nghỉ để quay phim thì lại về chia sẻ chuyện quay phim. Đợi đến kỳ thi đầu tiên kết thúc, chỉ e thầy Chu lại mời mình với cậu ta ra nói chuyện.

Mấy ngày sau đó, Tống Lãng Huy hay thấy cậu bạn suốt ngày trưng bộ mặt lạnh băng với mình mỗi lần đi ngang bàn đều tỏ ra ngập ngừng với mình, dường như có điều gì đó muốn nói.

Quả thật Trần Trác không biết phải ướm lời như thế nào, không thể hỏi thẳng “Cùng nhau học không?” được. Cậu vốn là người không giỏi giao tiếp, hầu hết đều là người khác bắt chuyện với cậu trước, sau đó cậu mới từ từ mở lòng. Vả lại cậu cũng chưa nghĩ kĩ, mình thật sự phải nghe lời thầy Chu, quan sát các môn văn hóa của Tống Lãng Huy à? Bản thân Trần Trác cảm thấy việc học không cần thiết mấy với Tống Lãng Huy, vì cậu ta đã có sẵn một khoảng trời riêng cho mình rồi. Nhưng dù gì hôm đó thầy Chu cũng đã giao nhiệm vụ, những đôi bạn cùng tiến khác trong lớp cũng giao lưu với nhau nhân giờ nghỉ trưa hoặc giải lao, ví dụ như khảo bài cho nhau chẳng hạn.

Nhưng Trần Trác vẫn hơi lo lo, cậu nghĩ Tống Lãng Huy sẽ không phối hợp với mình.

Dù là lúc Tống Lãng Huy hứa với thầy Chu hay là lúc cậu ta nói sẽ “học tập theo nam thần”, Trần Trác biết tỏng đó là diễn. Trần Trác không quan tâm suy nghĩ của cậu ta thế nào, nhưng nếu đã biết đó là tai trâu rồi thì Trần Trác cảm thấy mình không cần phải gảy đàn làm gì nữa.

Cuối cùng Tống Lãng Huy vẫn túm cậu lại, hỏi:

– Trần Trác, cậu tìm mình có chuyện gì phải không?

Đây là lần đầu tiên Tống Lãng Huy gọi tên Trần Trác. Đúng là nghe tự nhiên hơn “thầy Tiểu Trần” với cả “nam thần”, Trần Trác nhủ bụng.

Nếu người ta đã lên tiếng vậy thì Trần Trác cũng không lằng nhằng nữa. Cậu hỏi:

– Chuyện đôi bạn cùng tiến thầy Chu nói, cậu nghĩ thế nào?

Biểu cảm của Tống Lãng Huy cho biết rằng anh không hề quan tâm đến việc này. Tiểu học và trung học cơ sở anh toàn học trường quốc tế, thường xin nghỉ thời gian dài để quay phim, bạn cùng lứa với anh cũng có dự tính riêng cho mình, học tập không phải chuyện quan trọng. Hôm đó giáo viên chủ nhiệm nói chuyện này, anh cũng nghe tai này qua tai kia, còn thái độ ngoan ngoãn gật đầu thì đương nhiên là diễn thôi. Nếu không nhờ thành tích các môn tự nhiên của Trần Trác tốt đến mức giáo viên các môn Toán Lý Hóa Sinh đều gọi tên cậu thì chắc cậu lớp trưởng họ Trần lạnh lùng này đã hoàn toàn vô hình trong mắt anh.

Trong đám bạn tò mò về anh, muốn nghe anh kể chuyện, trước giờ không bao gồm Trần Trác. Tống Lãng Huy biết mình không có hứng học, nên đoán được Trần Trác không-có-hứng-với-mình lại bị cột chung với mình chắc cũng bất đắc dĩ lắm, nếu không thì cũng chẳng ba lần bốn lượt đi ngang bàn mình nhưng lại chẳng nói gì.

Nghĩ như thế, Tống Lãng Huy mới cảm thấy chuyện này coi bộ thú vị. Rồi anh lại nhớ tới lúc trước mấy đứa bạn khác trêu rằng, anh muốn vào vai học sinh giỏi thì hãy học tập Trần Trác, Trần Trác mà đứng thứ hai về khí chất thì không ai đứng nhất cả.

Tống Lãng Huy bảo:

– Chuyện đó tốt mà. Gần đây mình bỏ lỡ nhiều bài quá, nếu bạn Trần Trác không ngại phiền thì cuối tuần này chúng ta đến trường cậu giảng bài cho mình nhé?

Trong tưởng tượng của Trần Trác, chắc cùng lắm là Tống Lãng Huy sẽ đưa ra đề nghị hợp tác “Cậu đưa bài tập cho mình chép” kiểu như thế, nhưng ngôi sao lớn đã đồng ý nhính ngày cuối tuần, thậm chí còn dùng ngữ điệu lịch sự như thế thì cậu cũng không thể từ chối được. Thế là hai người quyết định chiều thứ Bảy gặp nhau tại phòng học.

Trưa thứ Bảy ăn cơm xong, Trần Trác nói với ông bà là mình phải đến trường. Trước khi đi cậu có nghĩ tới tình huống của Tống Lãng Huy, thế là lại cầm theo vở ghi mình từng dùng hồi thi lên cấp ba. Trần Trác định sẽ cho Tống Lãng Huy làm một đề Vật lý lớp 10 trước, nếu cậu ta làm không ra thì sẵn tiện đưa luôn vở ghi năm cấp hai cho cậu ta tự đọc, còn mình sẽ có không gian yên tĩnh nghiên cứu về bài tập của đội tuyển. Sau này nếu thầy Chu có trách cậu vì thành tích bết bát của Tống Lãng Huy thì Trần Trác có thể lôi chuyện mình đã chia sẻ “bảo bối” của mình cho cậu ta luôn rồi.

Nhưng mà Tống Lãng Huy không xuất hiện.

Trần Trác đợi hết một buổi chiều, mà cũng không thể nói là đợi được. Cậu ở lại trường không phải chỉ vì đợi Tống Lãng Huy, cậu vẫn làm theo những gì mình đã tính trước, đó là làm bài tập của đội tuyển, chỉ là bên cạnh không có Tống Lãng Huy đang đọc vở ghi mà thôi. Khi về nhà, cậu lôi cuốn vở ghi đó ra, nhét vào đáy tủ.

Buổi chiều hôm nay không giống như trong dự tính của cậu lắm, nhưng Trần Trác không tức giận. Ngay từ lần đầu gặp Tống Lãng Huy là cậu biết tên này rất giỏi diễn xuất chứ không hề có một tí nghiêm túc nào. Vì là nhiệm vụ thầy Chu giao nên cậu mới hỏi cậu ta chuyện này thôi, nhưng nếu sắp tới cậu ta kiểm tra tệ thì chỉ cần cười cười với thầy là qua chuyện rồi.

Trần Trác cảm thấy xíu xiu đáng tiếc. Hồi tập quân sự, lúc nhìn sang trái gióng hàng, gương mặt ấy thật sự rất điển trai. Nhưng gương mặt này lại không biết làm bài tập Vật lý lớp 10, không khác gì một viên ngọc tinh xảo bị phủ bụi mờ.

Trần Trác nghĩ, có lẽ mình là người duy nhất quan tâm Tống Lãng Huy có biết làm bài tập Vật lý hay không.

Đến thứ Tư Tống Lãng Huy mới xuất hiện ở trường. Khi Trần Trác đến lớp đội tuyển thì tình cờ gặp được Tống Lãng Huy cùng ba bốn thằng con trai khác bá vai bá cổ lên lầu. Chuyện họ đang nói cũng chẳng gì ngoài mấy cảnh hôn với Đồng Khê Khê. Khi sượt vai nhau, mấy thằng con trai kia phấn khích gọi “Nam thần! Lại đến lớp đội tuyển à!”, Trần Trác cười gật đầu.

Trần Trác xuống thêm một lầu nữa thì có người vỗ vai cậu.

Lần này người lúng búng chuyển thành Tống Lãng Huy. Trần Trác hỏi:

– Có chuyện gì không?

Hiếm khi Tống Lãng Huy không vô tư phóng khoáng như mọi bận, anh ngâm lời một lúc mới lên tiếng:

– Thứ Bảy hôm trước… cậu có đợi mình không?

Mặt Trần Trác ráo hoảnh, cậu trả lời:

– Thứ Bảy? À hôm đó ấy hả, mình cũng quên mất. Buổi chiều mình đến nhà sách mua tài liệu học sinh giỏi, khi đi ngang qua trường mới nhớ ra, vào không thấy cậu nên mình về nhà luôn.

Tống Lãng Huy diễn từ nhỏ, cũng lắm lần diễn trong đời thường, nhưng bây giờ lại không rõ lời Trần Trác nói là thật hay giả.

Anh làm thinh mãi, chỉ có Trần Trác bảo “Sắp trễ giờ rồi, mình đi trước đây” rồi bỏ đi luôn một mạch.

Chắc vì giọng điệu Trần Trác nhẹ như không nên làm cho Tống Lãng Huy đứng sững một chỗ cảm thấy bức bối.

Anh định nói xin lỗi, thứ Bảy không tới là vì đột nhiên có chương trình của đài truyền hình. Đương nhiên không thể trách chương trình được, là do bản thân anh không hề để tâm đến nó mà thôi. Mới nãy đi ngang qua Trần Trác anh mới nhớ ra, vì thế anh vứt hết đám bạn lại để đuổi theo, vì anh sợ người ta đợi mình suốt cả buổi chiều thì anh có lỗi lắm.

Nếu Trần Trác thật sự đã đợi anh cả buổi chiều chỉ vì cái chuyện nhãi nhép “đôi bạn cùng tiến” kia, thì anh có thể nói xin lỗi để giảm bớt cảm giác hổ thẹn. Sau này gặp bọn Chương Trừng Dương, anh có thể nói với tụi nó, học sinh giỏi trường điểm đều là kẻ cố chấp.

Nhưng Trần Trác không hề tỏ ra bất bình, biểu hiện khi nhìn thấy anh cũng chẳng thay đổi gì, vẫn như những lần trước mà thôi. Cứ như giữa hai đứa chưa từng có buổi hẹn ngày thứ Bảy, cũng chẳng có một buổi chiều ai đợi ai.

Trần Trác đi mỗi lúc một xa, Tống Lãng Huy đứng bần thần một lúc, cho đến khi bóng lưng mặc áo sơ mi trắng kia biến thành một chấm nhỏ.