Annabelle nghe tiếng thở dài của Heath. Nụ hôn đó... Cô biết anh là người hôn tuyệt vời, ngự trị theo cách tốt nhất, người kiểm soát và người chỉ huy, chúa tể của vương quốc, kẻ đầu đàn. Không cần lo lắng về chuyện người này xỏ chân vào giày cao gót khi cô không để ý. Nhưng không điều gì có thể thanh minh cho sự ngốc nghếch của cô. “Tôi..., tôi đoán mình nghiêm khắc với bản thân hơn tôi tưởng,” cô nói, giọng không quả quyết.
“Rõ chết tiệt vì cô lại phát hiện ra điều đó đúng lúc này.”
“Tôi không thể quẳng tất cả mọi thứ đi cho vài phút thở gấp được.”
“Vài phút?” anh kêu lên phẫn nộ. “Nếu cô nghĩ tôi không thể làm lâu hơn...”
“Đừng.” Nỗi đau xuyên qua cô. Tất cả những gì cô muốn lúc này là trèo lên giường và trùm chăn kín đầu. Mặc kệ công việc, cuộc sống, lòng tự trọng. Cô chỉ muốn được chìm trong hiện tại.
“Đi nào, Tinker Bell.” Anh túm lấy cánh tay cô lôi về phía nhà bếp. “Chúng ta đi dạo để hạ hỏa.”
“Tôi không muốn đi dạo,” cô kêu lên.
“Được thôi. Quay lại với những gì chúng ta đang làm nhé.”
Ngay cả khi vùng ra, cô vẫn biết anh đúng. Nếu cô định thoái lui, chuyện này không thể đợi đến sáng mai. Cô phải làm ngay lúc này. “Được.”
Anh vớ vội chiếc đèn pin nhỏ treo cạnh tủ lạnh, và cô theo anh ra ngoài. Họ đi theo con đường mòn uốn lượn giữa những đám lá thông nhọn. Không ai nói một lời, thậm chí cả khi đi tới con đường dẫn ra cái vịnh nhỏ tràn ngập ánh trăng có những tảng đá vôi nằm kề mép nước. Heath tắt đèn và đặt nó lên trên chiếc bàn dã ngoại cô độc. Anh cho tay vào túi sau quần soóc và bước về phía mặt nước. “Tôi biết cô muốn coi đây là chuyện ghê gớm, nhưng đừng làm thế.”
“Coi chuyện gì cơ? Tôi quên mất rồi.” Cô giữ khoảng cách, thả bộ về phía vịnh nước nhưng dừng lại cách anh khoảng mười bước chân. Không khí ấm áp và tỏa mùi đầm lầy, ánh sáng từ thị trấn Hồ Gió nhấp nháy ở phía bên trái.
“Chúng ta khiêu vũ,” anh nói. “Chúng ta bị kích thích. Vậy thì sao chứ?”
Cô đâm móng tay vào lòng bàn tay. “Với tôi thì chuyện chưa từng xảy ra.”
“Chuyện đã xảy ra rồi.” Anh quay về phía cô, và giọng nói cứng cỏi của anh cho cô biết Mãng Xà vừa duỗi mình. “Tôi biết cô nghĩ gì và đó đâu phải tội lỗi không thể tha thứ được.”
Vẻ bình tĩnh của cô biến mất. “Tôi là bà mối của anh!”
“Phải. Bà mối. Cô không phải thề lời thề Hippocrates để có được danh thiếp của mình chứ.”
“Anh biết chính xác tôi muốn nói gì.”
“Cô độc thân, tôi độc thân. Hẳn không phải là ngày tận thế nếu chúng ta làm chuyện đó.”
Cô không thể tin những gì mình vừa nghe là chính xác. “Nó hẳn sẽ là ngày tận thế của tôi.”
“Tôi đã e là sẽ thế này mà.”
Vẻ bực tức mơ hồ của anh khiến cô bực mình, và cô hùng hổ bổ về phía anh. “Lẽ ra tôi không nên để anh đi cùng lần này! Ngay từ đầu tôi đã biết đó là ý kiến tồi rồi.”
“Đó là ý kiến tuyệt vời, và chẳng có hại gì hết. Cả hai chúng ta khỏe mạnh, không vướng bận, hai người trưởng thành đầu óc lành mạnh. Chúng ta vui vẻ khi ở bên nhau, và đừng có cố phủ nhận điều đó.”
“Phải, tôi là bạn đồng hành tuyệt vời.”
“Tin tôi đi, tối nay tôi không nghĩ về cô như bạn đồng hành.”
Câu nói khiến cô chùn bước, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần. “Nếu có cô nàng nào khác ở quanh đây, điều này sẽ chẳng bao giờ xảy ra.”
“Cô định nói gì thì cứ nói toạc ra đi.”
“Thôi nào, Heath. Tôi không tóc vàng, chân dài, hay ngực nở. Tôi là một phụ nữ không hấp dẫn. Thậm chí vị hôn phu cũ của tôi cũng chưa bao giờ nói tôi gợi cảm.”
“Vị hôn phu cũ của cô tô son môi, vì thế tôi không thèm tính. Tôi xin thề rằng cô rất gợi cảm, Annabell. Mái tóc đó...”
“Đừng bắt đầu bằng mái tóc của tôi. Tôi sinh ra với nó, được chưa. Như thế này không khác gì trêu chọc người có dị tật bẩm sinh.”
Cô nghe anh thở dài. “Chúng ta đang nói về vẻ hấp dẫn ngoại hình đơn thuần do ánh trăng, một chút khiêu vũ và quá nhiều đồ uống có cồn mang lại,” anh nói. “Cô có đồng ý đó chính là lý do không?”
“Tôi đoán vây.”
“Sự hấp dẫn ngoại hình đơn thuần.”
“Tôi cho là thế.”
“Tôi không biết cô thế nào,” anh nói, “Nhưng rất lâu rồi tôi mới có khoảng thời gian vui vẻ như thế.
“Được rồi, tôi thừa nhận là rất vui. Buổi khiêu vũ ấy,” cô nói thêm vào.
“Chết tiệt, nó đúng là vui thật. Vì thế chúng ta hơi hưng phấn một chút. Chỉ thuần túy là do hoàn cảnh, phải không?”
Sự kiêu hãnh và lòng tự trọng buộc cô đồng ý. “Tất nhiên.”
“Hoàn cảnh... và một chút bản năng.” Giọng anh khàn khàn hơn khiến nó bắt đầu nghe có vẻ gần như là quyến rũ. “Chẳng có gì phải lo lắng hết. Cô có đồng ý với tôi không?”
Anh khiến cô chùn bước, nhưng cô gật đầu.
Anh lại gần hơn, tiếng thì thầm lạo xạo của anh cà vào làn da cô. “Hoàn toàn có thể hiểu được đúng không?”
“Đúng.” Cô vẫn tiếp tục gật đầu, như thể đã bị anh thôi miên vậy.
“Cô chắc không?” anh thì thầm.
Cô tiếp tục gật đầu, không còn nhớ chính xác câu hỏi là gì.
Mắt anh lấp lánh trong ánh trăng. “Bởi đó là cách duy nhất... cô có thể giải thích cho điều gì đó giống như thế này. Vẻ hấp dẫn tự nhiên đơn thuần.”
“Ừ há,” cô kiềm chế, bắt đầu cảm thấy giống như một con búp bê với cái đầu bằng len.
“Điều này khiến chúng ta cảm thấy thoải mái” – anh chạm vào cằm cô, sự va chạm trần tục nhất – “để làm chính xác những gì không ai trong chúng ta có thể ngừng nghĩ về nó, đúng không?” Anh cúi xuống để hôn cô.
Gió đêm ngân nga, tim cô đập rộn ràng. Ngay trước khi môi anh chạm môi cô, anh chớp mắt, và cô thoáng thấy dấu vết láu cá lảng vảng trong hai mống mắt màu xanh lá cây ấy. Chính nó đã đánh thức cô.
“Anh là đồ rắn độc!” Cô đẩy anh ra.
Anh lùi lại, hoàn toàn có vẻ như một kẻ vô tội bị tổn thương. “Tôi không đáng bị như thế.”
“Ôi Chúa ơi! Anh vừa bắt tôi phải chịu khóa huấn luyện kỹ năng Bán Hàng 101. Xin cúi mình trước bậc thầy lão luyện.”
“Cô hẳn đã uống quá nhiều.”
“Anh chàng bán hàng xuất sắc chỉ hỏi những câu phù hợp để mục tiêu của anh ta đồng ý với tất cả những gì anh ta nói. Anh ta khiến cô ta gật cái đầu ngốc nghếch cho đến khi nó như sắp rời khỏi cổ. Rồi anh ta bắt đầu tiến hành tiêu diệt. Anh ta chỉ cố gắng đạt được mục đích của mình thôi!”
“Lúc nào cô cũng hoài nghi như vậy sao?”
“Chỉ vì anh mới thế thôi.” Cô nện mạnh chân về phái con đường mòn, rồi quay ngoắt lại vì có quá nhiều điều cần nói. “Anh muốn một điều anh biết là hoàn toàn thái quá, và rồi anh cố gắng đạt được nó bằng sự kết hợp của những câu hỏi dẫn dắt và sự thành thật giả tạo. Tôi chỉ vừa quan sát Mãng Xà hành động thôi, đúng không?”
Anh biết cô hiểu rõ anh, nhưng anh không muốn thừa nhận thất bại. “Tôi không bao giờ giả vờ thành thật. Tôi đang nói sự thật thôi. Hai người độc thân, một đêm mùa hè ấm áp, nụ hôn nóng bỏng... Chúng ta cũng chỉ là con người thôi.”
“Dù sao thì cũng chỉ một trong số chúng ta thôi. Kẻ còn lại là loài bò sát.”
“Cay nghiệt, Annabelle. Quá cay nghiệt.”
Cô lại tiến về phía anh. “Để tôi hỏi anh một câu nhé, giữa các chủ doanh nghiệp với nhau.” Cô đặt móng tay lên ngực anh. “Anh đã bao giờ ngủ với khách hàng của mình chưa? Đó có phải là hành vi nghề nghiệp được chấp nhận trong sách của anh hay không?”
“Khách hàng của tôi là đàn ông.”
“Đừng có đánh trống lảng. Nếu tôi là nhà vô địch thế giới trượt băng nghệ thuật đang trên đường tham dự Thế vận hội thì sao? Giả sử tôi là ứng cử viên sáng giá nhất cho chiếc huy chương vàng, và chỉ mới tuần trước tôi ký hợp đồng chọn anh làm người đại diện. Anh có định ngủ với tôi không?”
“Chúng ta mới chỉ ký hợp đồng tuần trước thôi à? Điều đó có vẻ hơi...”
“Rồi tua nhanh tới Thế vận hội,” cô nói với vẻ nhẫn nại được cường điệu. “Tôi giành chiếc huy chương ngớ ngẩn. Chỉ là huy chương bạc, bởi tôi không thể thực hiện được cú xoay ba vòng, nhưng không ai quan tâm vì tôi là người phụ nữ xinh đẹp, và người ta vẫn muốn tôi có mặt trên hộp ngũ cốc buổi sáng của họ. Anh và tôi có một bản hợp đồng. Anh có ngủ với tôi không?”
“Chuyện đó khác nhau một trời một vực. Trong trường hợp cô miêu tả, có thể thua lỗ tới hàng triệu đô la.”
Cô xì một tiếng thô lỗ. “Câu trả lời sai.”
“Câu trả lời đúng.”
“Bởi công việc kinh doanh hoành tráng của anh quan trọng hơn nhiều so với công ty mai mối bé nhỏ ngu ngốc của tôi sao? Chà, chỉ anh mới nghĩ thế thôi, ngài Mãng Xà, còn tôi thì không.”
“Tôi hiểu công việc quan trọng như thế nào đối với cô.”
“Anh không hiểu gì hết.” Đổ mọi tội lỗi cho anh sẽ dễ chịu hơn nhiều so với chia sẻ phần trách nhiệm chính đáng, và cô quay lại chiếc bàn dã ngoại và chộp lấy cái đèn pin. “Anh cũng giống như mấy ông anh trai của tôi mà thôi. Thậm chí còn tệ hơn! Anh không thể chịu đựng được có bất kỳ ai nói không với anh về bất cứ điều gì.” Cô dí chiếc chiếc đèn pin về phía anh. “Chà, nghe này, ngài Champion. Tôi không phải là người anh có thể tiêu khiển trong khi chờ đợi cô vợ tương lai xinh đẹp rực rỡ của anh xuất hiện đâu. Tôi không phải công cụ giải trí tình dục của anh.”
“Cô đang lăng mạ bản thân đấy,” anh bình tĩnh nói. “Tôi có thể không thích thú gì với tất cả những nguyên tắc làm việc của cxét về mặt con người, tôi luôn tôn trọng cô.”
“Tuyệt. Cứ chống mắt lên mà chờ tôi tin điều đó.”
Cô quay gót bỏ đi.
Heath nhìn theo cho đến khi cô mất hút sau rặng cây. Khi không nhìn thấy cô nữa, anh nhặt một hòn đá, liệng nó qua làn nước tối sẫm, và mỉm cười. Cô không thể nói đúng hơn. Anh là một con rắn. Và anh xấu hổ về mình. Thôi được, có lẽ ngay lúc này thì không, nhưng chắc chắn ngày mai anh sẽ thấy thế. Lý do bào chữa duy nhất là anh rất thích cô, và đã lâu lắm rồi anh chẳng có trò giải trí nào hết.
Tuy nhiên, cố gắng gạ gẫm bạn bè là một hành động đồi bại. Ngay cả khi đó là một người bạn gợi cảm, mặc dù có vẻ cô không ý thức được điều đó, làm như thế lại càng khiến đôi mắt láu lỉnh và mái tóc xoăn lạ thường đó thêm phần hấp dẫn. Tuy nhiên, nếu định thổi bay khóa huấn luyện sự chung thủy trong hôn nhân của mình, anh hẳn đã làm điều đó với một trong những phụ nữ ở Vòi Phun Nước, không phải với Annabelle, vì cô đã đúng. Làm sao cô có thể ngủ với anh rồi lại giới thiệu anh với những người phụ nữ khác được? Cô không thể, cả hai đều biết rõ điều đó, và bởi chưa bao giờ lãng phí thời gian vào những việc không thể, anh chẳng tài nào hình dung được tại sao tối nay anh lại làm điều đó. Mà cũng có thể là có.
Vì anh muốn bà mối của anh khỏa thân... và điều đó chắc chắn không nằm trong kế hoạch của anh.
Tối hôm đó Heath ngủ ngoài hiên và sáng hôm sau bị tiếng đóng cửa đánh thức. Anh xoay người và nheo mắt nhìn đồng hồ. Còn vài phút nữa mới đến tám giờ, có nghĩa là Annabelle đã đi gặp câu lạc bộ đọc sách để cùng ăn sáng. Anh đứng dậy khỏi tấm nệm đã được anh lôi ra ngoài hiên cho giấc ngủ ban đêm ngon lành nhất trong bao nhiêu tuần vừa qua, một giấc ngủ dễ chịu hơn nhiều so với việc trằn trọc trong ngôi nhà trống của anh.
Cánh đàn ông có hẹn đi đánh golf. Trong lúc tắm rửa, mặc quần áo, anh nhớ lại những sự kiện đêm hôm trước và nhắc nhở bản thân nhớ chú ý đến phong thái mà anh phải vất vả lắm mới đạt được. Annabelle là bạn anh, và anh không ngủ với bạn bè, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Anh chạy xe về phía sân golf 18 lỗ cùng Kenvin nhưng rồi lại đi chung xe với Dan Calebow. Dan vẫn giữ được thể hình tuyệt vời so với độ tuổi bốn mươi của mình. Ngoại trừ vài nếp nhăn cá tính, trông anh không khác gì hồi còn chơi bóng, thời mà cặp mắt thép và tính quả quyết máu lạnh trên sân đã mang lại cho anh biệt danh Băng Giá. Dan và Heath luôn hợp nhau, nhưng bất cứ khi nào Heath nhắc đến Phoebe, giống như buổi sáng hôm đó, Dan luôn luôn nói gần như lần nào cũng giống lần nào.
“Khi hai con người cứng đầu lấy nhau, họ đã học được cách để chọn lựa trận đấu của họ.” Dan nói nhẹ nhàng để không làm phân tâm Darnell, lúc này đang chuẩn bị phát bóng. “Trận đấu này hoàn toàn là của anh, anh bạn ạ.”
Darnell hất quả bóng vào sân golf gồ ghề bên trái, và cuộc trao đổi quay trở lại với chủ đề golf, nhưng sau đó, khi họ tiến đến những đường lằn bóng, Heath hỏi Dan liệu anh có nhớ công việc huấn luyện viên trưởng anh đã đảm nhiệm trước khi chuyển sang điều hành câu lạc bộ không.
“Thỉnh thoảng.” Lúc Dan kiểm tra bảng ghi điểm, Heath nhìn thấy một trong những hình xăm tạm thời trên cổ anh. Con kỳ lân nhỏ màu xanh. Tác phẩm nghệ thuật của Pippi Tucker. “Nhưng tôi có một giải thưởng an ủi rất lớn,” Dan nói tiếp. “Tôi được chứng kiến bọn trẻ lớn lên.”
“Rất nhiều huấn luyện viên có con.”
“Phải, và vợ họ nuôi dạy chúng. Làm chủ tịch của Ngôi Sao là công việc quan trọng, nhưng tôi vẫn có thể đưa bọn trẻ đến trường vào buổi sáng và có mặt ở bàn ăn vào hầu hết các tối.”
Hiện tại, Heath không thấy có gì thú vị trong những hoạt động đó, nhưng anh tin rằng một ngày nào đó anh cũng có thể.
Anh kết thúc lượt của mình chỉ sau Kevin ba lỗ đấu, một kết quả không hề tệ nếu tính đến việc anh ta là tay golf nghiệp dư với điểm chấp mười hai. Họ quay lại xe điện, rồi cả sáu người cùng về phòng riêng của câu lạc bộ để ăn trưa. Đó là khoảng không gian xám xịt với những chiếc bàn mòn vẹt bằng gỗ dán rẻ tiền, kèm theo món ăn được Kevin nằng nặc cho là món bánh kẹp thịt băm pho mát ngon nhất nước. Chỉ sau vài miếng, Heath cũng đồng ý với đánh giá
Họ thích thú chơi lại lượt nữa cho đến khi, không biết từ đâu, Darnell quyết định phải phá hoại nó. “Đã đến lúc nói về cuốn sách của chúng ta rồi,” anh nói. “Tất cả mọi người đã đọc hết rồi chứ?”
Heath cùng những người còn lại đều gật đầu. Tuần trước Annabelle để lại cho anh tin nhắn cho biết tiêu đề của cuốn tiểu thuyết mà tất cả đám đàn ông phải đọc, câu chuyện về một nhóm người leo núi. Heath không còn mấy khi đọc để giải trí nữa, và anh thích thú vì có một cái cơ. Hồi còn nhỏ, thư viện công công là nơi trú ẩn của anh, nhưng khi lên tới trung học, anh bị cuốn vào những đòi hỏi của hai công việc, chơi bóng bầu dục, học tập để dành những điểm A và vĩnh viễn bỏ lại phía sau bãi xe moóc Beau Vista. Việc đọc giải trí bị cho ra rìa, cùng với rất nhiều thú vui đơn giản khác.
Darnell dựa một cánh tay lên bàn. “Ai muốn bắt đầu nào?”
Một sự im lặng kéo dài.
“Tôi thích nó,” cuối cùng Dan nói.
“Tôi cũng thế,” Kevin phát biểu.
Webster giơ tay lên gọi một lon Coca khác. “Rất thú vị.”
Họ bắt đầu nhìn chằm chằm vào một người khac.
“Cốt truyện hay,” Ron nói.
Và một khoảng im lặng lâu hơn rơi xuống.
Kevin gấp vỏ ống hút thành nếp như cây đàn accordion. Ron nghịch nghịch lọ muối. Webster nhìn quanh chờ lon Coca của mình Darnell thử lại lần nữa. “Mọi người nghĩ gì về phản ứng của cánh đàn ông trong đêm đầu tiên trên núi?”
“Rất thú vị.”
“Cũng được.”
Darnell nghiêm túc với tác phẩm văn học, và những đám mây bão đang dồn về trong mắt anh. Anh ném cho Heath cái nhìn hăm dọa. “Cậu có gì để nói không?”
Heath đặt chiếc bánh kẹp xuống. “Chất phiêu lưu, sự châm biếm và tính đa cảm không giấu giếm luôn rất khó kết hợp với nhau, đặc biệt trong một cuốn tiểu thuyết có hình tượng trung tâm mạnh mẽ như thế. Chúng ta tự hỏi, xung đột nằm ở đâu? Con người và thiên nhiên, con người với con người, con người với chính bản thân mình? Một sự khám phá tương đối phức tạp của cảm giác không liên kết hiện đại. Màu sắc ảm đạm, những chú giải hài hước. Tôi thích nó.”
Bản phân tích khiến tất cả đều ngạc nhiên. Thậm chí cả Darnell.
Cuối cùng, mọi người lại im lặng. Webster có được lon Coca, Dan tìm thấy chai nước sốt cà chua mới, và cuộc thảo luận quay trở lại đúng vấn đề tát cả mọi người mong muốn ngoại trừ Darnell.
Bóng bầu dục.
Sau bữa trưa, câu lạc bộ sách đi dạo quanh khu nghỉ dưỡng và tiếp tục thảo luận về các cuốn hồi ký của những phụ nữ nổi tiếng mà họ vừa đọc. Annabelle nghiên cứu cả hai cuốn sách của Katharine Graham và Mary Kay Ash. Phoebe tập trung vào với Coco Chanel. Janine đọc hồi ký của một vài bệnh nhân ung thư đã vượt qua cá chết, còn Sharon khám phá cuộc đời của Frida Kahlo. Molly, đúng như dự doán, chọn Beatrix Potter. Trong khi trò chuyện, họ liên hệ cuộc đời của những người phụ nữ đó với chính mình, tìm kiếm các chủ đề chung, và nghiên cứu những kỹ năng sống của mỗi người.
Sau cuộc đi dạo, họ quay trở lại vọng lâu của Kevin và Molly. Janine bắt đầu tiến hành phân loại các tạp chí, catalog cũ, và các dụng cụ kỹ thuật. “Chúng tôi làm việc này trong nhóm hỗ trợ bệnh nhân ung thư,” cô nói. “Nó khá giàu tính khám phá. Chúng ta sẽ cắt những từ ngữ và bức ảnh mà chúng ta thích rồi kết hợp chúng lại thành những hình nghệ thuật cá nhân. Khi nào làm xong, chúng ta sẽ thảo luận về chúng.”
Annabelle biết cách nhận biết một cái bẫy nổ, và cô rất cẩn trọng trong việc chọn lựa. Thật không may, vẫn chưa cẩn trọng đủ độ.
“Anh chàng đó rất giống Heath.” Molly chỉ hình người mẫu lực lưỡng trong chiếc áo sơ mi Van Heusen mà Annabelle dán ở góc trên cùng bên trái tấm poster của cô.
“Không giống,” Annabelle phản đối. “Anh ta đại diện cho mẫu khách hàng nam giới mà mình muốn Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn thu hút đươc.”
“Thế còn những đồ nội thất cho phòng ngủ thì sao?” Charmaine chỉ vào chiếc giường kiểu xe trượt Crate & Barrel. “Còn cô bé con và chú chó nữa?”
“Những thứ đó sẽ nằm ở mặt bên kia tấm poster. Cuộc sống nghề nghiệp. Cuộc sống riêng tư. Hoàn toàn riêng biệt.”
May mắn thay, khay đồ tráng miệng tới đúng lúc đó, vì thế họ ngừng cật vấn cô, nhưng ngay cả miếng bánh chanh cũng không thể ngăn cô quở trách bản thân về đêm qua. Cô là kẻ ngu ngốc bẩm sinh hay đây chỉ là một kỹ năng cô đã rèn luyện được? Và thêm một đêm nữa thật dài phía trước...
“Hoành tả!”
Heath nhăn mặt khi trông thấy cô nhóc tinh quái bé tí xíu đang từ cái hồ nhỏ băng qua bãi cát huỳnh huỵch tiến về phía anh, trong bộ đồ bơi chấm bi, đôi ủng cao su màu đó và chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống thấp quá tai, chỉ đề lộ phần đuôi tóc vàng loăn xoăn. Anh chộp tờ báo dưới chiếc ghế trên bãi biển và giả vờ không trông thấy con bé.
Sau bữa trưa, đám đàn ông đã chơi vài trận bóng rổ, rồi Heath quay trở về biệt thự để gọi mấy cuộc điện thoại. Sau đó, anh mặc quần bơi và đi ra bãi biển, nơi họ dự định sẽ gặp các cô nàng, rồi đi bơi trước khi tất cả mọi người vào thị trấn ăn tối. Ngoại trừ thời gian nói chuyện điện thoại, anh bắt đầu cảm thấy như thể đây thực sự là một kỳ nghỉ.
“Hoành tả?”
Anh kéo tờ báo sát mặt hơn, hy vọng Pippi sẽ đi chỗ khác nếu anh lờ con bé đi. Con bé thật không biết đường nào mà lần, và điều đó khiến anh cảm thấy không được thoải mái. Ai mà biết tiếp theo nó sẽ làm gì chứ? Ngay bên trái anh, Webster và Kevin chơi trò ném đĩa với vài đứa trẻ đang ở tại khu nghỉ dưỡng. Darnell nằm trên chiếc khăn đi biển có hình chuột Mickey, mải mê với một cuốn sách. Những ngón tay nhỏ xíu lấm lem cát vỗ nhẹ vào cánh tay Heath. Anh giở một trang báo.
“Hoành tả?”
Anh dán mắt vào những dòng tít. “Không hoành nào ở đây hết.” Con bé kéo mạnh một bên ống quần bơi của anh và nói từ đó đến lần thứ tư, chỉ có điều lần này nó có vẻ như là hoàng tả, và chính lúc đó anh đoán ra. Hoàng tử. Con bé gọi anh là hoàng tử. Và chẳng phải từ đó thú vị hơn nhiều so với phân chấy sao?
Anh liếc nhìn con bé qua mép báo, “Chú không mang điện thoại.”
Con bé cười toe với anh và vỗ nhẹ vào chiếc bụng ưỡn căng nhỏ xíu của nó. “Cháu có em bé.”
Anh làm rơi tờ báo và điên cuồng nhìn xung quanh tìm kiếm bố nó, nhưng Kevin đang chỉ cho một đứa bé gầy quắt với mái tóc siêu xấu cách ném chiếc đĩa xa hơn.
“Này, Pip.”
Anh quay đầu về phía giọng phụ nữ quen thuộc và thấy một kỵ sĩ đang tiến đến trong hình áng bà mối bé nhỏ quyến rũ của anh, mặc bộ bikini trắng giản dị, hết sức gợi cảm. Một trái tim nhựa màu cầu vồng túm vào phần vải giữa ngực cô thành các đường xếp ly, và trái tim thứ hai, to hơn và được in trực tiếp trên nền vải, ở gần hông cô. Anh không thấy bất kỳ đường nét cứng nhắc hay góc cạnh nào. Cô là tập hợp của những đường cong uyển chuyển và mềm mại: vai hẹp, eo thon, hông tròn, và cặp đùi mà với tư cách phụ nữ, cô chắc chắn sẽ cho rằng quá béo, nhưng đối với anh, một gã đàn ông, lại thấy cực kỳ hấp dẫn.
“Belle!” Pippi kêu toáng lên.
Anh nuốt nước bọt. “Cả đời mình tôi chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế này khi gặp được ai đó.”
“Thế thì sao nào?” Annabelle dừng lại cạnh ghế của anh nhưng không chịu nhìn thẳng vào anh. Cô không quên chuyện tối qua, trong khi anh lại chẳng thấy nó có gì không ổn hết. Anh không muốn cô quên, muốn chứng minh quan điểm của cô cho rằng anh là một con rắn, nhưng không phải con rắngiữ lời hứa. Càng thích thú bao nhiêu – và chắc chắn anh rất thích thú – anh càng quyết tâm không để chuyện đó lặp lại bấy nhiêu. Anh tồi tệ thật, nhưng không tồi đến thế.
“Đoán xem nào?” Pippi lại thực hiện thói quen vỗ bụng một lần nữa. “Cháu có em bé trong bụng.”
Annabelle có vẻ quan tâm. “Không đùa đấy chứ? Tên em bé là gì nào?”
“Bố.”
Heath nhăn mặt. “Hóa ra là thế.”
Annabelle cười lớn. Pippi ngồi soài trên cát và cạy một miếng sơn bóng màu xanh nước biển trên ngón chân cái. “Hoành tả không có điện thoại.”
Annabelle ngồi trên cát gần con bé, trông có vẻ bối rối. “Cô không hiểu.”
Pippi lấy bàn tay lấm lem cát vỗ vào bắp chân Heath. “Hoành tả. Chú ấy không có điện thoại.”
Annabelle ngước lên nhìn anh. “Tôi hiểu phần về cái điện thoại, nhưng con bé định nói cái gì khác nữa?”
Heath nghiến răng. “Hoàng tử. Đó là tôi.”
Annabelle cười toe và ôm kẻ phá rối bé nhỏ, lúc này con bé đã bắt đầu bài độc thoại nào là con thỏ trên cây thụy hương đã đi vào phòng ngủ chơi với nó nhưng giờ sẽ không đến nữa vì Pippi lớn quá rồi. Lúc Annabelle cúi đầu xuống lắng nghe, tóc cô quệt vào đùi anh, và anh suýt nữa nhảy ra khỏi ghế.
Cuối cùng Pippi cũng chạy đi nhập hội cùng bố nó và đòi bố nó xuống nước cùng. Bố con bé đồng ý, tuy nhiên họ có một cuộc tranh luận nho nhỏ về đôi ủng của con bé, cuối cùng bố con bé đã thắng.
“Tôi yêu con bé.” Vẻ mặt Annabelle thể hiện niềm khao khát. “Con bé rất giàu sinh lực.”
“Điều đó chắc chắn sẽ khiến con bé gặp rắc rối khi nó bị tống gia
“Anh có thôi đi không?”
Tóc cô lại quệt vào đùi anh. Anh chỉ có thể chống chọi với sự kích thích đến mức đó, rồi anh bật dậy. “Tôi đi bơi đây. Muốn đi cùng tôi không?”
Cô gửi cái liếc mắt thèm khát về phía hồ. “Tôi nghĩ tôi sẽ ở lại đây.”
“Thôi nào, đồ nhát chết.” Anh túm tay kéo cô đứng dậy. “Trừ phi cô sợ tóc bị ướt?”
Nhanh như một tia chớp, cô giật mạnh tay và chạy đua xuống nước. “Người cuối cùng tới bè là kẻ ngốc loạn thần kinh.” Cô lao xuống nước và bắt đầu ngay. Anh ở ngay sau cô. Mặc dù cô là một tay bơi cừ, nhưng anh hơn cô nhờ độ dẻo dai. Tuy nhiên, anh tự bơi chậm lại một chút khi họ gần đến đích để cô có thể thắng.
Khi chạm vào chiếc thang, cô thưởng anh bằng một trong những nụ cười toe đậm dấu ấn Annabelle, nở rộ toàn bộ gương mặt cô. “Anh chàng ẻo lả đã bị thua.”
Thế này thì rõ là quá đáng, và anh dìm cô xuống.
Họ trêu đùa như thế một lúc, trèo lên trên bè, lặn xuống nước, và tấn công lẫn nhau. Việc lớn lên cùng những người anh đã dạy cô không chỉ vài mẹo chơi xấu, và vẻ mặt hân hoan của cô lúc thắng anh quả là vô giá. Một lần nữa, cô cố bắt anh nói cho cô biết chữ D trong tên đệm của anh là viết tắt của chữ gì. Anh từ chối và lãnh đầy nước lên mặt. Trò chơi té nước cho anh cái cớ hợp lý để chạm tay vào người cô, nhưng cuối cùng anh nấn ná quá lâu, và cô lùi lại.
“Đủ rồi. Tôi sẽ quay lại biệt thự để nghỉ ngơi trước bữa tối.”
“Tôi hiểu. Cô không còn trẻ trung như xưa nữa.”
Nhưng anh không bẫy được cô, và cô bơi ra xa. Anh nhìn theo cho đến khi cô lội về phía bờ biển. Bộ đồ bơi của cô tốc lên, để lộ cặp mông sũng nước tròn trĩnh. Cô chới với và trượt ngón tay xuống đũng quần để kéo nó về đúng vị trí. Anh rên rỉ và lặn xuống, nhưng nước gần như không đủ lạnh, và phải một lúc anh mới có thể bình tĩnh lại.
Khi quay trở lại bãi biển, anh dành nhiều thời gian hơn để chuyện phiếm với Charmaine và Darnell, nhưng suốt thời gian đó, anh để tâm trí vào Phoebe đang ngồi thảnh thơi trên chiếc ghế dài cách đó vài mét. Cô đội chiếc mũ rơm lớn, áo tắm một mảnh màu đen với chiếc xà rông hoa văn sặc sỡ quấn quanh eo, và cả một tấm biển CẤM LÀM PHIỀN tàng hình. Anh quyết định đã đến lúc chủ động và xin phép gia đình Pruitt để bước tới. “Chị có phiền không nếu tôi vun một ít cát để chúng ta có thể nói chuyện?”
Cô chớp mi mắt sau cặp kính râm mắt hồng. “Cho đến lúc này, ngày hôm nay của tôi đã diễn ra rất tốt đẹp.”
“Tất cả những điều tốt đẹp đều đến lúc phải kết thúc.” Thay vì lấy chiếc ghế tựa dài trống cạnh cô, anh dành cho cô lợi thế của vị trí cao hơn và ngồi lên chiếc khăn tắm bỏ không trên cát. “Tôi luôn tò mò một số chuyện kể từ bữa tiệc dành cho bọn trẻ hôm đó.”
“Ồ?”
“Làm thế nào quý bà hét ra lửa như chị lại có được cục cưng đáng yêu như Hannah?”
Lần này, cô cười lớn. “Vốn góp chung với gen của Dan.”
“Chị có nghe Hannah nói với các cô bé về những quả bóng bay không?”
Cuối cùng cô cũng nhìn anh. “Tôi đoán mình đã bỏ lỡ cuộc trò chuyện ấy.”
“Con bé nói nếu những quả bóng bay của bọn nhỏ bị vỡ, chúng có thể khóc nếu thực sự muốn, nhưng thật ra chuyện đó chỉ có nghĩa là một cô tiên cục cằn đã châm kim vào chúng. Con bé nghĩ ra những điều như thế ở đâu không biết?”
Cô mỉm cười, “Hannah rất giàu trí tưởng tượng.”
“Tôi cũng thấy thế. Con bé là một đứa trẻ đặc biệt.”
Ngay cả những người Mông Cổ cứng rắn nhất cũng dễ dàng bị đánh b đến con cái họ, và tảng băng vỡ ra thêm một chút. “Chúng tôi lo lắng về con bé hơn những đứa khác. Con bé quá nhạy cảm.”
“Nếu xét đến việc ai là cha mẹ của con bé, tôi đoán con bé cứng rắn hơn nhiều so với chị nghĩ.” Anh hẳn cảm thấy xấu hổ vì nói quá lên như thể, nhưng Hannah thực sự là đứa trẻ rất cừ, và anh không cảm thấy quá tệ về điều đó.
“Tôi không biết. Con bé cảm nhận mọi thức rất sâu sắc.”
“Những gì chị gọi là nhạy cảm, tôi gọi là thông minh. Khi nào con bé tốt nghiệp lớp chín, cứ gửi nó đến chỗ tôi và tôi sẽ tạo công việc làm cho nó. Tôi cần ai đó giúp liên hệ với phần nữ tính của mình.”
Phoebe cười, vẻ thích thú thực sự. “Tôi sẽ nghĩ về điều đó. Có lẽ sẽ có ích khi có gián điệp trong trại của kẻ thù.”
“Thôi nào, Phoebe. Tôi chỉ là anh chàng trống choai cố chứng tỏ mình cứng rắn như thế nào. Tôi đã làm hỏng mọi chuyện, và cả hai chúng ta đều biết vậy. Nhưng kể từ đó tôi có o ép chị thêm lần nào nữa đâu.”
Bóng tối phủ lên khuôn mặt cô. “Giờ thì anh chuyển sang Annabelle.”
Ngay khi đó, sự thân thiết mong manh giữa họ đã bốc hơi. Anh thận trọng nói. “Đó có phải là điều chị nghĩ tôi đang làm không?”
“Cậu đang dùng cô ấy để tiếp cận tôi, và tôi không thích thế.”
“Thật khó để lợi dụng Annabelle. Cô ấy rất thông minh.”
Phoebe ném cho Heath cái nhìn thẳng thắn. “Cô ấy đặc biệt, Heath, và cô ấy là bạn tôi. Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn là tất cả với cô ấy. Anh đang khiến cho mọi chuyện rối tung lên.”
Một nhận xét tương đối chính xác, nhưng cục tức giận vẫn hình thành dưới xương ức của anh. “Chị không tin tưởng cô ấy.”
“Tự cô ấy không tin tưởng chính mình. Đó chính là điều khiến cô ấy tổn thương. Gia đình cô ấy đã luôn khẳng định cô ấy là kẻ thất bại vì không kiếm được thu nhập sáu con số. Cô ấy cần tập trung làm sao cho công ty hoạt động hiệu quả, và tôi có cảm giác anh chủ tâm biến mình thành một sự đánh lạc hướng tồi tệ.”
Anh quên mất anh không bao giờ để mình phải chống chế khi lâm vào thế kẹt. “Chính xác ý chị là gì khi nói thế?”
“Tôi đã thấy cách anh nhìn cô ấy tối qua.”
Anh không thể cho qua cái ẩn ý rằng có thể anh chủ ý làm tổn thương Annabelle. Anh không phải là bố anh. Anh không lợi dụng phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ anh thích. Nhưng anh đang đương đầu với Phoebe Calebow, và anh không thể mất bình tĩnh, vì vậy anh đào sâu vào nguồn cung cấp sự tự chủ luôn đáng tin cậy của mình... và chẳng khai thác được gì. “Annabelle là bạn tôi, và tôi không có thói quen làm tổn thương bạn bè.” Anh giậm chân về phía trước. “Nhưng chị không hiểu tôi đủ rõ để biết được điều đó, đúng không?”
Khi bỏ đi, anh nguyền rủa bản thân bằng đủ mọi tên trong sách vở. Anh chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế. Anh tuyệt đối chưa bao giờ mất bình tĩnh đến thế. Ấy vậy mà về cơ bản anh vừa bảo Phoebe Calebow hãy biến đi cho khuất mắt. Và vì cái gì chứ? Vì sự thật ẩn chứa trong những gì cô ấy nói thật đau đớn. Sự thật là, anh đã chơi xấu, và Phoebe phất cờ phạt đối với anh.
Annabelle chờ Heath ở hiên trước khu nhà nghỉ cùng Janine, người cô mời đi cùng xe vào thị trấn ăn tối. Annabelle ở trong phòng ngủ của cô cho đến khi nghe tiếng Heath bước vào. Ngay khi vòi sen bắt đầu chảy, cô viết vội lời nhắn, để nó ở trên bàn, và lẻn ra ngoài. Càng ít thời gian cô ở một mình với anh càng tốt.
“Có ý kiến gì về điều ngạc nhiên bí mật của Krystal không?” Janine kéo thẳng cái móc gài của sợi dây chuyền bạc khi họ ngồi trên ghế xích đu ngoài hiên.
“Không, nhưng mình hy vọng sẽ là điều gì đó tốt đẹp.” Annabelle thực sự không quan tâm điều ngạc nhiên đó là gì, miễn là nó giữ cô tránh xa được Heath sau bữa tối.
Heath nổ máy, và Annabelle nặc đòi Janine ngồi cùng với Heath ở ghế trước. Trên đường vào thị trấn, anh hỏi về những cuốn sách của cô. Anh chưa từng đọc một chữ cô viết, nhưng cho đến lúc họ tới nhà khách, anh đã thuyết phục được cô rằng cô có mọi yếu tố cần thiết để trở thành một J.K.Rowling tiếp theo. Điều kỳ cục là, anh có vẻ tin điều đó. Chắc chắn Mãng Xà là một người rất biết cách động viên người khác.
Những cánh rừng phương Bắc mộc mạc bổ sung cho nhà khách Hồ Gió một thực đơn phong phú với bò, cá và thịt thú săn. Cuộc trò chuyện sống động và Annabelle hạn chế lượng tiêu thụ chất cồn ở một ly vang. Lúc mọi người đang ăn món chính, Phoebe hỏi cánh đàn ông về cuộc thảo luận sách. Darnell vừa mở miệng định trả lời, chiếc răng vàng của anh lóe sáng, thì Dan xen vào. “Rất nhiều vấn đề, tôi thậm chí không biết bắt đầu từ chỗ nào nữa. Ron?”
“Ừ, nó rất căng thẳng,” người quản lý đội Ngôi Sao nói.
Kevin trông có vẻ trầm tư. “Rất nhiều chia sẻ.”
“Căng thẳng á?” Darnell cáu kỉnh. “Đó...”
“Heath có lẽ đã tóm lược tốt hơn bất kỳ ai trong chúng tôi,” Webster xen vào.
Những người khác khoan thai gật đầu và quay về phía Heath, anh bèn bỏ chiếc dĩa xuống. “Tôi không cho rằng mình có thể đánh giá đúng đắn cuốn sách. Ai mà tưởng tượng được chúng ta có thể có quá nhiều ý kiến khác nhau về thuyết hư vô hậu hiện đại đến thế chứ?”
Charmaine với tay xoa lưng chồng. “Anh yêu, xin lỗi anh. Anh biết em đã cố gắng nói chuyện với các quý bà quý cô để họ cho anh gia nhập nhóm của tụi em, nhưng họ nói anh sẽ làm đảo lộn động cơ của bọn em.”
“Chưa kể đến cố gắng ép buộc chúng tôi đọc Trăm năm cô đơn,” Janine thêm vào.
“Đó là cuốn sách tuyệt vời!” Darnell kêu lên. “Các cô chỉ không muốn thách thức đầu óc mình thôi.”
Kevin đã nghe bài thuyết giảng của Darnell về thị hiếu đọc của mọi người trước đó rồi và nhanh chóng đánh lạc hướng. “Chúng tôi biết anh đúng. Và tất cả chúng tôi đều xấu hổ về bản thân, phải không các bạn?”
“Thật xấu hổ.”
“Tôi cũng thế.”
“Gần như không dám nhìn vào trong gương nữa.”
Kevin tóm lấy Annabelle như sự đánh lạc hướng tiếp theo để giữ Darnell khỏi bị kích động. “Thế chuyện tôi nghe về việc cô hẹn hò với Dean Robillard là thế nào đây?”
Tất cả mọi người có mặt ở bàn đều ngừng ăn. Heath đặt dao ăn xuống. Những cái đầu phụ nữ xoay qua xoay lại. Molly nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh lá cây chẳng hề vô tội của chồng mình. “Annabelle không hẹn hò với Dean. Cô ấy đã nói với chúng ta rồi.”
“Tôi thực sự không hẹn hò,” Annabelle nói.
Kevin Tucker, tiền vệ khó nhằn nhất trong Liên đoàn Bóng bầu dục Quốc gia, gãi đầu giống như chàng ngốc đẹp trai. “Tôi không hiểu. Hôm thứ Sáu tôi có nói chuyện với Dean, và anh chàng kể tuần trước hai người đi chơi và cậu ta đã có khoảng thời gian rất vui vẻ.”
“Cậu đi biển với Dean Robillard và không định kể chuyện đó hả?” Krystal rền rĩ.
“Đó là... chuyện xảy ra ở phút chót.”
Đám phụ nữ bắt đầu tranh nhau nói. Kevin còn nhiều suy nghĩ tinh quái hơn và anh không chờ họ bình tĩnh lại. “Vậy Dean sẽ mời cô đi chơi tiếp chứ?”
“Không, tất nhiên là không. Không. Ý tôi là... cậu ta ấy à? Tại sao? Cậu ta nói điều gì đó à?”
“Tôi phần nào nghĩ thếhiểu nhầm.”
“Tôi chắc là anh hiểu nhầm.”
Heath làm mặt lạnh, điều này thu hút sự quan tâm của Phoebe. “Bà mối bé nhỏ của anh rõ ràng đang trở nên nổi tiếng.”
“Tôi rất mừng,” Sharon nói. “Đã đến lúc cô ấy chui ra khỏi cái vỏ ốc của mình rồi.”
Heath nhìn Annabelle hồ nghi. “Cô đã từng thu mình lại ư?”
“Đại loại thế.”
Charmaine nhìn cô chăm chú qua bàn ăn. “Chúng tôi có được phép nói về vụ đính hôn không may mắn của cô không?”
Annabelle thở dài. “Sao lại không chứ? Mọi người có vẻ như đang nghiên cứu từng phần khác nhau trong cuộc sống của tôi.”
“Tôi sốc khủng khiếp,” Kevin nói. “Rob và tôi chơi golf với nhau vài lần. Anh ta có cú câu vịt xấu xí, nhưng vẫn...”
Molly đặt tay cô lên tay anh. “Đã hai năm rồi, vậy mà Kevin vẫn không chấp nhận được.”
Kevin lắc đầu. “Tôi cảm thấy tôi nên mời anh ta... cô ấy... chơi golf lại, chỉ để cho thấy tôi là người có đầu óc cởi mở, điều mà tôi thường làm trong hoàn cảnh thông thường, nhưng tôi quý Annabelle, và Rob biết ngay từ đầu là anh ta có vấn đề. Lẽ ra anh ta không nên cầu hôn cô ấy.”
“Tôi nhớ cú móc vịt[13] của Rob,” Webster nói.
[13] Từ gốc là “duck hook”, một thuật ngữ trong chơi golf chỉ cú đánh ngoài tầm kiểm soát, ban đầu hướng thẳng tới mục tiêu nhưng rồi lại đột ngột rẽ sang trái.
“Ừ, tôi cũng nhớ.” Dan lắc đầu ghê tởm.
Một khoảng im lặng ngắn bao trùm. Kevin nhìn anh rể. “Anh đang nghĩ cùng vấn đề em nghĩ đúng không?”
“Ừ.”
“Tôi cũng thế,” Webster nói.
Ron gật đầu. Và những người khác. Heath mỉm cười, và tất cả mọi người hướng sự chú ý trở lại với đĩa thức ăn của mình.
“Cái gì thế?” Molly kêu lên.
Kevin lắc đầu. “Không có phẫu thuật chuyển đổi giới tính nào trên thế giới có thể sửa được cái móc vịt như thế.”
Đám phụ nữ để cánh đàn ông lại nhà khách và quay trở về nhà nghỉ, ở đây Krystal khóa họ trong phòng khách riêng phía sau ấm cúng, kéo mành cửa, và giảm ánh sáng xuống. “Tối nay,” cô tuyên bố, “Chúng ta sẽ ăn mừng bản năng giới tính của chúng ta.”
“Tôi đã đọc cuốn sách đó,” Molly nói. “Và nếu bất kỳ ai bắt đầu cởi bỏ quần áo và vồ lấy cái gương, tôi sẽ ra khỏi đây.”
“Chúng ta ăn mừng theo cách đó,” Krystal nói. “Tất cả chúng ta đều có vài vấn đề cần đối mặt. Ví dụ...Charmaine quá cứng nhắc.”
“Tôi ấy à?”
“Cậu thay đồ trong phòng thay quần áo suốt hai năm đầu tiên kết hôn.”
“Chuyện đó cách đây lâu rồi, và tôi không còn thay đồ ở đó nữa.”
“Chỉ vì Darnell đe dọa bỏ cánh cửa ấy đi. Nhưng cậu không phải là người duy nhất có vấn đề về chuyện đó. Annabelle không nói nhiều về chuyện này, nhưng tất cả chúng ta đều biết cô ấy đã không ngủ với bất kỳ ai kể từ khi Rob làm cô ấy tổn thương. Trừ phi tối hôm qua...?”
Tất cả họ quay sang nhìn cô chằm chằm.
“Tôi là bà mối của anh ta! Chúng tôi không ngủ với nhau!”
“Thế thì tốt,” Molly nói. “Nhưng Dean Robillard là vấn đề hoàn toàn khác. Hãy nói về anh chàng nóng bỏng nhất đi nào.”
“Không lạc đề,” Krystal nói. “Ba trong số chúng ta đã kết hôn lâu rồi, và cho dù chúng ta có yêu chồng mình nhiều đến mấy, mọi chuyện cũng có thể trở nên nhạt nhẽo một chút.”
“Hoặc không,” Phoebe dài giọng với nụ cười loài mèo của cô.
Tất cả họ đều cười khúc khích, nhưng Krystal không bị mất tập trung. “Molly và Kevin có con nhỏ, và chúng ta biết kẻ thọc gậy bánh xe đó có thể xuất hiện trong đời sống tình dục của cậu.”
“Hoặc không.” Molly nở nụ cười loài mèo của riêng cô.
“Vấn đề là... Đã đến lúc chúng ta liên hệ nhiều hơn với bản năng giới tính của mình.”
“Tôi liên hệ quá nhiều với bản năng giới tính của mình,” Janine nói. “Tôi chỉ ước có ai đó cũng sẽ liên hệ với nó thôi.”
Nhiều tiếng cười khúc khích hơn.
“Cứ tiếp tục đùa cợt đi,” Krystal nói. “Chúng ta sẽ vẫn xem bộ phim này. Nhờ có nó chúng ta sẽ trở thành những người phụ nữ tuyệt vời hơn.”
Charmaine trở nên cảnh giác tột độ. “Phim gì thế?”
“Một bộ phim khiêu dâm đặc biệt dành riêng cho phụ nữ.”
“Cậu đang đùa. Đúng không, Krystal.”
“Bộ phim tôi đã chọn – bộ phim yêu thích cá nhân – liên quan tới những diễn viên thuộc các chủng tộc, độ tuổi, và mức độ nóng bỏng khác nhau, vì thế sẽ không ai cảm thấy bị thừa.”
“Đây là bí mật của cậu ư?” Phoebe nói. “Rằng chúng ta sẽ xem phim khiêu dâm cùng nhau?”
“Khiêu dâm. Chỉ dành cho phụ nữ. Và trước khi xem một trong số những bộ phim này, mọi người không nên đánh giá gì.”
Annabelle ngờ rằng không chỉ vài người trong bọn họ đã xem, nhưng không ai muốn làm Krystal cụt hứng.
“Đây là điều tôi thực sự thích về bộ phim đặc biệt này,” Krystal nói. “Tất cả đàn ông trong phim đều tuyệt đẹp, nhưng phụ nữ thì tương đối bình thường. Không có silicon.”
“Điều đó khiến cho bộ phim khác với phim khiêu dâm dành cho nam, hiểu rồi,” Sharon nói. “Ít nhất là từ những gì tôi được nghe.”
Krystal bắt đầu cho đĩa vào đầu DVD. “Cũng có cốt truyện, và màn dạo đầu thực sự. Rất nhiều. Hôn, cởi áo chậm rãi, rất nhiều vuốt ve...”
Janine lấy tay che mặt. “Chuyện này thật lâm ly. Tôi nổi hứng rồi đây.”
“Tôi thì không,” Charmaine nói với giọng gắt gỏng. “Tôi là người Cơ đốc giáo, và tôi từ chối...”
“Những người Cơ đốc giáo ngoan đạo – những phụ nữ Cơ đốc giáo ngoan đạo – được kỳ vọng làm hài lòng chồng họ.” Krystal mỉm cười và nhấn điều khiển. “Và tin tôi đi, cái này sẽ làm Darnell hài lòng.”