Ai đó ngồi xuống chiếc ghế cạnh Heath trong khoang hạng nhất nhưng vì quá bận tâm đến bảng tính vừa mới mở trên màn hình laptop nên anh không chú ý. Cho đến khi tiếp viên hàng không yêu cầu tắt các thiết bị điện tử thì anh mới nhận ra mùi nước hoa phảng phất mơ hồ. Anh ngẩng đầu lên và nhận thấy mình đang nhìn vào một cặp mắt xanh biển thông minh. “Portia?”
“Chào anh, Heath.” Cô dựa đầu vào lưng ghế. “Làn thế quái nào mà anh có thể đương đầu với những chuyến bay vào lúc sáng sớm thế này nhỉ?”
“Lâu dần thành quen thôi.”
“Tôi sẽ giả vờ tin anh.”
Portria mặc chiếc váy lụa màu hoa cà, mỏng manh vàay, với áo len tím thắt nút quanh vai và sợi dây chuyền bạc ở cổ được trang trí bằng ba hạt kim cương. Cô là một phụ nữ đẹp, có văn hóa và tài năng, và anh thích làm việc với cô, nhưng anh không thấy cô gợi cảm. Cô quá kỹ càng, quá xông xáo. Một phiên bản khác giới của chính anh. “Điều gì đưa chị tới Tampa thế?” anh hỏi, dù đã biết câu trả lời.
“Chắc chắn không phải là thời tiết rồi. Hôm nay sẽ 34 độ đấy”
“Thế cơ à?” Heath không quan tâm đến thời tiết nếu nó chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả của một trận đấu.
Cô tặng anh nụ cười quyến rũ. Nó hẳn đã hiệu quả nếu anh không sở hữu nụ cười tương tự mà anh vẫn dùng cho mục đích cũng tương tự. “Sau cú điện thoại tối qua của anh, tôi đã quyết định rằng chúng ta cần xác định rõ tình thế và xem nên điều chỉnh gì. Tôi hứa trong suốt chuyến bay sẽ không nói quá nhiều đến nỗi khiến anh đau cả đầu. Không có gì bực mình hơn là kẹt lên máy bay với một người nói liên mồm”
Nếu bị kẹt trên máy bay với một trong hai bà mai của mình, anh hẳn sẽ thích Tinker Bell hơn, Anh có thể bắt nạt buộc cô phải để cho anh yên. Sự xuất hiện của Portia sáng nay chẳng có liên quan tới mong muốn bất ngờ được tới thăm Tampa. Tối qua anh đã giải thích với cô qua điện thoại về sự điều chỉnh rồi gác máy trong khi cô vẫn còn đang sốc. Rõ ràng, cô đã hồi phục.
Cô tự thỏa mãn mình bằng những câu chuyện phiếm không đâu vào đâu cho đến khi họ cất cánh, nhưng khi bữa sáng được mang tới, cô đã bắt đầu đi vào vấn đề chính. “Melanie thật sự rất vui được gặp anh. Còn hơn cả vui nữa. Tôi tin rằng cô ấy mê anh rồi.”
“Tôi hi vọng là không phải thế. Cô ấy dễ thương đấy, nhưng tôi không cảm thấy có mối liên kết thực sự nào với cô ấy cả.”
“Hai người mới chỉ ở bên nhau được mai mươi phút.” Cô tặng anh nụ cười cảm thông y hệt nụ cười của anh khi bị khách hàng làm khó. “Tôi hiểu chính xác điều anh nói, nhưng giới hạn thời gian anh đặt ra gây chút khó khăn. Tôi làm trong lĩnh vực này đủ lâu để nhận ra khi nào hai người cần cho bản thân mình một cơ hội thứ hai, và tôi nghĩ anh và Melanie hội đủ điều kiện ấy”
“Xin lỗi, nhưng điều đó sẽ không xảy ra đâu.”
Trán của cô vẫn phẳng mịn, vẻ mặt điềm tĩnh. “Thế này sẽ không hiệu quả đâu, anh biết đấy”. Cô nghịch hộp sữa chua trên khay hoa quả của mình. “Tôi chưa bao giờ đàn áp đối thủ cạnh tranh, đặc biệt đó là một công ty bé tẹo như Bà Mối Myrna. Có vẻ là quá đáng. Nhưng...”
“Người hoàn hảo dành cho bạn”
“Gì cơ?”
“Cô ấy gọi nó là Người hoàn hảo dành cho bạn, không phải là Bà mối Myrna.” Anh không hiểu nổi tại sao lại cảm thấy cần phải làm rõ điều này, nhưng chẳng biết vì sao nó có vẻ cần thiết.
“Một quyết định khôn ngoan,” Portia hạ mình đáp lại. “Nhưng để tôi nói điều này nhé. Tôi rất phẫn nộ khi thấy người ta tưởng rằng chỉ cần đi tới Kinko in tấm danh thiếp là đủ để trở thành bà mối rồi. Nhưng trong trường hợp đó, với vai trò một đại diện thể thao, anh biết chính xác ý tôi là gì đấy.”
Cô ghi một bàn đáng ghét bằng câu nhận xét đó. Annabelle không dày dặn kinh nghiệm, chỉ có sự nhiệt tình.
Portia đẩy khay thức ăn sang một bên, mặc dù cô mới chỉ cắn một góc dưa. “Chúng tôi đã cung cấp thiếu thứ gì để đến nỗi khiến anh cảm thấy cần phô bày các ứng cử viên của chúng tôi với người ngoài? Sẽ là dối trá nếu tôi nói không hề cảm thấy bị đe dọa, đặc biệt khi chính tôi đã từng đề nghị được ngồi cùng trong những buổi gặp gỡ đầu tiên đó”
“Đừng lo về chuyện đó. Annabelle thiếu bản năng của kẻ giết người. Cô ấy thích Melenie hơn cả người của cô ấy. Cô ấy đã cố gắng thuyết phục tôi gặp Melenie lần nữa”
Thông tin này khiến Portia ngạc nhiên. “Thật vậy ư? Chà... cô Granger là một con vịt bé nhỏ ngu ngốc phải không?”
Chắc hẳn do tiếng ồn của động cơ, vì trong khoảnh khắc, anh tưởng cô nói rằng “Một người tình bé nhỏ ngốc nghếch”, và anh đột ngột tưởng tượng ra Annabelle khỏa thân. Ý nghĩ đó khiến anh sửng sốt. Annabelle khiến anh thoải mái, nhưng cô không mang cho anh cảm giác khao khát. Không hẳn lần anh đã nghĩ về cô với sự lôi cuốn thể xác, và anh nói vài lời nịnh nọt để khiến cô bối rối. Nhưng chẳng có gì nghiêm túc cả. Chỉ là tán tỉnh cho vui.
Máy bay đụng phải một lỗ hổng không khí, và anh lôi tâm trí mình từ phòng ngủ quay lại với công việc. “Tôi không hy vọng cô thoải mái với điều này, nhưng tôi đã nói qua, mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn nhiều nếu Annabelle có mặt ở đó trong tất cả cuộc gặp gỡ”
Ngọn lửa trong mắt Portia cho anh biết chính xác cô đang nghĩ gì, nhưng cô quá chuyên nghiệp để có thể mất đi vẻ bình tĩnh. “Đó chỉ là vấn đề quan điểm thôi”
“Cô ấy là một con nòng nọc, Portia, không phải cá mập. Phụ nữ cảm thấy thoải mái với cô ấy, và tôi có thể hình dung về họ rõ ràng hơn trong khoảng thời gian ngắn hơn.”
“Tôi hiểu. Thôi được, tôi làm nghề này lâu hơn cô ấy. Chắc chắn tôi có thể xử lý những cuộc gặp gỡ như thế tốt hơn...”
“Portia, nếu cô cố gắng, cô không thể không mang lại cảm giác bị đe dọa, và tôi coi điều đó là hình thức khen ngợi cao nhất. Ngay từ đầu, tôi đã nói với cô là tôi sẽ làm cho chuyện này trở nên dễ chịu với mình. Hóa ra Annabelle chính là chìa khóa, và không ai ngạc nhiên về điều đó hơn tôi”
Cô kiềm chế, nhưng không vui vẻ gì. Anh không hoàn toàn đổ lỗi cho cô. Nếu ai đó xâm phạm lãnh thổ của anh, anh cũng sẽ xù lông xù cánh lên. “Được rồi, Heath,” cô nói. “Nếu đây là điều anh cần, tôi sẽ đảm bảo nó hiệu quả.”
“Đó chính xác là điều tôi muốn nghe”
Người tiếp viên hàng không dọn khay đồ ăn của họ, và anh lôi tờ Tạp chí Luật sư Thể thao ra. Những bài báo về trách nhiệm bồi thường và bạo lực của người hâm mộ không thu hút được sự chú ý của anh. Mặc cho những cố gắng hết mình của anh để giữ cho chuyện này đơn giản, việc săn lùng một cô vợ đang ngày càng trở nên phức tạp hơn.
“Tôi thích cô ấy” Heath nói với Annabelle vào tối thứ hai sau khi Rachel rời khỏi Sienna. “Cô ấy vui vẻ. Tôi đã có một khoảng thời gian
“Tôi cũng thế”, Annabelle nói, mặc dù đó khó có thể nói là sự thực. Nhưng buổi giới thiệu suôn sẻ hơn mức cô dám hi vọng, với rất nhiều tiếng cười và trò chuyện sôi nổi. Ba người họ chia sẻ định kiến của mình về đồ ăn (Heath không đụng đến nội tạng, Rachel ghét ô liu, còn Annabelle không thể tiêu hóa được cá trống.) Họ kể những câu chuyện xấu hổ từ thời trung học và tranh luận về thành công của những bộ phim của anh em nhà Coen. (Heath rất thích, Rachel và Annabelle không thích). Heath có vẻ không bận tâm đến việc Rachel không phải một cú nốc ao giống như Gwen Phelps. Cô ấy có vẻ thanh lịch và trí thông minh anh đang tìm kiếm, và không có sự ngắt quãng của điện thoại di động. Annabelle cho phép nới rộng hai mươi phút thành bốn mươi phút.
“Làm tốt lắm, Tinker Bell” Anh lôi chiếc Blackberry ra và ghi chú. “Mai tôi sẽ gọi điện mời cô ấy đi chơi.”
“Thật à? Tuyệt” Cô cảm thấy hơi nôn nao.
Anh dời mắt khỏi điện thoại. “Có gì không ổn ư?”
“Không có gì. Tại sao?”
“Vẻ mặt cô rất buồn cười.”
Cô lấy lại bình tĩnh. Giờ cô đã là một người chuyên nghiệp, và cô có thể giải quyết chuyện này. “Tôi chỉ đang hình dung các cuộc báo chỉ tôi sẽ trả lời sau khi Người hoàn hảo dành cho bạn lọt vào danh sách 500 công ty hàng đầu của Fortune”
“Không có gì gây cảm hứng hơn cô gái có một giấc mơ”. Anh bỏ chiếc BlackBerry vào trong túi và lôi ra tệp tiền. Cô cau may. Anh cau mày đáp lại. “Giờ thì gì thế?”
“Anh không có một thẻ tín dụng kín đáo, tử tế cất ở đâu đó sao?”
“Trong nghề của tôi, tất cả đều được phơi bày.” Anh rút ra tờ một trăm đô là và thả trên bàn.
“Tôi chỉ đề cập đến chuyện này bởi vì, tôi cho là đã có nói với anh rồi, thảo luận về hình ảnh là một phần của công việc.” Cô lưỡng lự, biết rằng mình phải thận trọng. “Đối với một vài phụ nữ...những người được giáo dục theo cách nào đó... phô bày sự giàu có có thể hơi khó chịu một chút.”
“Tin tôi đi, họ không khó chịu với các anh chàng hai mươi mốt tuổi lớn lên cùng những tờ tem phiếu thực phẩm đâu.”
“Tôi hiểu ý anh, nhưng...”
“Hiểu rồi. Tập tiền dành cho công việc, thẻ tín dụng dành cho việc hẹn hò.” Anh đẩy vật đang được thảo luận trở vào trong túi.
Về cơ bản, cô vừa buộc tội anh là kẻ thô tục, nhưng thay vì cảm thấy bị xúc phạm, anh lại gạt bỏ thông tin đó một cách bình thản như thể cô nói cho anh biết về dự báo thời tiết ngày mai vậy. Cô quan sát cách ăn uống hoàn hảo của anh, cách anh ăn mặc, kiến thức của anh về rượu và thức ăn. Rõ ràng những thứ này được gộp hết trong chương trình học của anh, cùng với luật hiến pháp và dân sự. Thật ra Heath Champion là người thế nào, và tại sao cô lại bắt đầu thích anh nhiều đến thế?
Cô gấp chiếc khăn giấy. “Vậy...về tên thật của anh?”
“Tôi đã nói với cô rồi. Campione”
“Tôi có tìm hiểu đôi chút. Chữ cái đầu tiên trong tên đệm của anh là D.”
“Đó là viết tắt của chữ gì thì không phải việc của cô”
“Có cái gì đó tồi tệ rồi chăng?”
“Khủng khiếp,” anh nói khô khốc. “Nghe này, Annabelle, tôi lớn lên trong một cái xe móc. Không phải trong một ngôi nhà di động xinh xắn, như thế hẳn đã là thiên đường. Đồ đạc còn không đáng làm phế liệu. Hàng xóm là những con nghiện, trộm cắp, những kẻ lầm đường lạc lối của xã hội. Phòng ngủ của tôi nhìn ra ngoài bãi phế liệu. Tôi mất mẹ trong một tai nạn ô tô khi lên bốn tuổi, bố tôi là người tử tế những lúc không say, nhưng điều đó không thường xuyên lắm. Tôi đã tự mình tạo dựng mọi thứ, và tôi tự hào về điều đó. Tôi không che giấu xuất thân của mình. Tấm biển kim loại gắn trên tường văn phòng của tôi, tấm biển BEAU VISTA, từng được treo trên cái cột không xa cửa nhà tôi. Tôi coi đó như một lờii đã tiến xa như thế nào. Nhưng ngoài chuyện đó ra, công việc của tôi là của tôi, và việc của cô là làm những gì tôi bảo. Hiểu chưa?”
“Chúa ơi, tôi chỉ hỏi mỗi tên đệm của anh.”
“Đừng hỏi lại lần nữa”
“Desdemona ư?”
Nhưng anh không chịu làm cô vui lòng, và cuối cùng cô chỉ có thể nhìn chằm chằm sau lưng anh khi anh đi về phía nhà bếp để tỏ lòng tôn trọng với bà chủ.
“Tôi muốn các cô đến các câu lạc bộ mỗi tối.” Sáng hôm sau Portia thông báo cho các nhân viên của mình Ramon, battender ở Sienna, đã đánh thức cô vào lúc nửa đêm với tin tức đáng ngại về thành công của Annabelle Granger với ứng cử viên gần đây nhất của cô ta, và cô không thể ngủ lại được. Cô không thể vượt qua cảm giác một khách hàng quan trọng đang vượt ra khỏi tầm tay mình. “Hãy phân phát danh thiếp của các cô”, cô nói với Kiki và Briana, cùng với Dian, cô gái Portia thuê để thay thế Susu. “Thu thập số điện thoại. Các cô biết công việc rồi đấy.”
“Chúng tôi đã làm thế rồi,” Briana nói.
“Nhưng rõ ràng vẫn chưa đủ tốt, nếu không thì Heath đã không lên kế hoạch với ứng cử viên triển vọng của Granger thay vì chúng ta. Và còn Hendricks và Mccall thì sao? Chúng ta đã không giới thiệu cho họ bất cứ người mới nào trong vòng hai tuần rồi? Và những khách hàng còn lại của chúng ta nữa? Kiki, tôi muốn cô dùng thời gian còn lại trong tuần khoanh vùng các trung tâm người mẫu. Tôi sẽ tham gia các buổi tiệc từ thiện buổi trưa và các cửa hàng lưu niệm trên phố cây sồi. Briana và Dian, có mặt tại các cửa hiệu làm tóc và các cửa hàng bách hóa lớn. Tất cả các cô – có mặt tại các câu lạc bộ vào mỗi tối. Vào giờ này tuần tới, chúng ta sẽ xem xét một lượt các ứng viên mới”
“Có nhiều thứ cần giải quyết với Heath đây,” Briana lẩm bẩm “Anh ta chẳng thích ai hết”
Họ không hiểu, Portia nghĩ trong lúc quay trở lại văn phòng xem qua lịch trình của mình. Họ không hiểu phải làm việc vất vả thế nào để giữ được vị trí số một. Cô nhìn chằm chằm xuống dòng ghi chú ngày thứ sáu. Bằng một cuộc điện thoại cụt lủn, Bodie Gray đã lên lịch cho gặp gỡ của họ vào cuối tuần này. Cô đã cố hết sức để không nghĩ về nó kể từ lúc đó. Nguyên cái viễn cảnh ai đó có thể trông thấy họ đi cùng nhau cũng khiến cô gặp ác mộng. Nhưng ít nhất có vẻ như anh ta không kể với Heath vụ do thám của cô.
Một chiếc trực thăng bay qua đầu cô. Cô day thái dương và nghĩ đến thẩm mĩ viện. Cô cần thứ gì để vực dậy tinh thần, thứ gì đó khiến cô cảm nhận được con người cũ của mình. Nhưng khi cô quay người tiến về phía máy tính, một giọng nói phản bội thì thầm rằng khắp thế giới này, bao nhiêu máy mát xa, xoa bóp mặt hay trị liệu bằng đá nóng cũng không đủ để sửa chữa bất cứ ý muốn ngừng làm việc trong con người cô.
Annabelle không thể đặt toàn bộ hy vọng vào việc hẹn hò của Rachel và Heath, vì thế cô dùng thời gian trong tuần lang thang tại hai trường đai học hàng đầu của Chicago. Tại trường Chicago ở công viên Hyde, cô lúc thì lảng vảng trên các hành lang của trường thương mại sau đại học, lúc nấn ná bên những bậc thềm của trường chính sách công Harris. Cô cũng tới công viên Lincoln, dành phần lớn thời gian với các sinh viên âm nhạc tại phòng hòa nhạc De Paul. Tại cả hai trường, cô đều để mắt tìm kiếm những sinh viên cao học duyên dáng và những giảng viên xinh đẹp. Khi tìm thấy họ, cô trực tiếp tiếp cận, giải thích cô là ai và đang tìm kiếm điều gì. Một số đã có chồng hoặc đính hôn, một người đồng tính, nhưng thế giới này yêu quý bà mối, và phần lớn phụ nữ thích giúp đỡ cô. Vào cuối tuần, cô có hai ứng viên tuyệt vời sẽ sẵn sàng ra mặt bất cứ khi nào cô cần, cũng như nửa tá phụ nữ không thích hợp với Heath nhưng lại hứng thú với việc đăng kí làm khách hàng. Vì họ không thể trang trải được các loại phí mà cô muốn tính, cô lập kế hoạch giảm giá cho các ứng viên đang còn học đại học.
Heath không có mặt ở thành phố cả tuần, và anh không gọi điện. Nói như thế không có nghĩa cô hy vọng anh sẽ điện. Tuy nhiên, với một người dành tất cả thời gian của anh trên điện thoại, cô nghĩ anh hẳn có thể dành vài phút để trao đổi với cô. Thay vì lo âu bối rối, cô xỏ đôi giày thể thao rồi rảo bước tới Dunkin’Donuts, và khiến mình xao nhãng bằng bánh táo Đan Mạch.
Heath dành bốn ngày đầu tiên trong tuần để di chuyển giữa Dallas, Atlanta và St. Louis, nhưng ngay giữa cuộc gặp gỡ khách hàng và những giám đốc nhân sự cầu thủ, anh nhận thấy mình vẫn nghĩ tới cuộc họp vào chiều thứ sáu tại trụ sở Ngôi Sao, anh cố gắng làm việc chừng nào hay chừng đó với Ron McDermitt, quản lý chung xuất sắc của đội, nhưng thay vào đó, một lần nữa Phoebe Calebow lại khăng khăng đòi gặp anh, không phải một dấu hiệu tốt.
Heath vốn tự hào vì bản thân có mối quan hệ tốt với tất cả những người sở hữu các đội bóng. Do lỗi của anh mà họ đã có một khởi đầu tồi tệ. Một trong những khách hàng đầu tiên của anh là cựu binh đội Vịnh Xanh vốn không hài lòng về bản hợp đồng do người đại diện cũ thương thảo. Heath muốn chứng tỏ sự cứng rắn của mình nên khi Ngôi Sao bày tỏ quan tâm tới anh chàng, anh đã đánh lừa Phoebe một cách bất công, làm cho cô tin rằng cô có cơ hội tốt để ký hợp đồng với anh ta, mặc dù anh biết rõ không có chuyện đó. Sau đó anh đem sự quan tâm cô dành cho anh chàng cầu thủ này vào bàn đàm phán với đội Khuân Vác và sử dụng thông tin này làm đòn bẩy cần thiết nhằm đạt được thỏa thuận tốt hơn cho khách hàng của mình. Phoebe rất giận giữ và trong một cuộc điện thoại nghiêm khắc, cô đã cảnh báo anh đừng bao giờ lợi dụng cô như thế nữa.
Thay vì ghi nhớ lời cô nói, vài tháng sau đó anh lại gây chiến với cô vì khách hàng thứ hai, cầu thủ đội Ngôi Sao. Heath quyết định anh cần gia tăng lợi nhuận cho năm thứ ba của bản hợp đồng ba năm hiện tại, một lần nữa lại do người đại diện cũ thương lượng, nhưng Phoebe không chịu thay đổi. Sau một vài tuần, Heath đe dọa anh chàng cầu thủ ra khỏi trại huấn luyện. Anh chàng hiện là hậu vệ giỏi nhất của cô, và vì bị Heath gây khó dễ, cô đành đồng ý với một đối giá đáng kể. Tuy nhiên, Heath cho rằng đề nghị mới hấp dẫn đó không phải thứ anh cần để thiết lập danh tiếng một nhà đại diện đang trên đà phát triển. Anh thúc giục và đưa anh chàng cầu thủ đi câu cá vào ngày đợt huấn luyện bắt đầu.
Phoebe nổi khùng lên, và phương diện thông tin đại chúng đã có một ngày đáng nhớ khi lợi dụng mối thù hận giữa bà chủ nghiêm khắc của Ngôi Sao và anh chàng đại diện láo xược mới vào nghề của thành phố. Heath lợi dụng sự nổi tiếng của anh chàng cầu thủ với người hâm mô bằng cách lập tức trả lời phỏng vấn và nhiếc móc Phoebe vì đối xử tệ bạc với một trong những cầu thủ giỏi nhất của cô. Khi tuần huấn luyện đầu tiên kết thúc, Heath tiếp tục màn biểu diễn, vẫn vui vẻ với những phóng viên phụ trách chuyên mục thể thao và phát biểu chua cay trên chương trình tin tức lúc mười giờ. Một làn sóng âm ỉ nổi lên chống lại Phoebe. Tuy nhiên cô vẫn không hề lay chuyển.
Đúng lúc anh bắt đầu suy nghị lại về sự khôn ngoan trong chiến lược của mình, một may mắn tình cờ xuất hiện. Hậu vệ cừ khôi của đội Ngôi Sao bị vỡ mắt cá chân trong khi tập luyện, và Phoebe buộc phải nhượng bộ. Heath giành được hợp đồng quá béo bở như mong muốn, nhưng trong quá trình thương lượng, anh đã khiến cô mất mặt, và cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Kinh nghiệm dạy anh hai bài học một vụ thương lượng tốt, tất cả mọi người đều có cảm giác mình là người chiến thắng. Và người đại diện thành công không xây dựng danh tiếng dựa trên sự sỉ nhục đối tác của mình.
Nhân viên lễ tân của Ngôi Sao đưa anh tới sân tập, và khi tới nơi, anh nhìn thấy Dean Robillard đang trò chuyện thoải mái với Phoebe trên băng ghế ngoài đường biên. Anh lẩm bẩm chửi thề. Điều anh không muốn Robillard chứng kiến nhất là Phoebe Calebow cắt anh ra từng miếng nhỏ. Dean trông như vừa bước ra từ tạp chí Người lướt sóng: râu lởm chởm, tóc vàng hoe vuốt keo, quần sóoc áo hoa sặc sỡ, áo phông và xăng đan thể thao. Hy vọng giảm thiểu thiệt hại khác, Heath nhanh chóng quyết định và tập trung vào anh ta trước tiên. “Có phải tôi đã nhìn thấy một chiếc Porche mới ở chỗ đậu xe của cậu không nhỉ?”
Dean nhìn anh chằm chằm qua cặp kính màu vàng được sản xuất với công nghệ cao. “Chiếc xe cũ ấy hả. Không tôi mua nó cách đây ba tuần rồi”
Heath thấy buồn cười, mặc dù tóc gáy anh đã bắt đầu dựng đứng lên. Và không phải vì đứng cạnh Robillard. Anh đeo cặp kính râm vào, không hẳn để bảo vệ mắt, mà chủ yếu là để tránh sân vận động.
“Ái chà chà...” Phoebe thủ thỉ bằng cái giọng đưa đẩy khàn khàn của cô dùng để che đậy suy nghĩ sâu sắc như dao cạo của mình. “Xem ai đến với chúng ta kìa. Tôi cứ tưởng người diệt chuột của chúng tôi đã loại bỏ được lũ chuột gây hại quanh đây rồi”
“Không, bằng cách nào đó những con khôn ngoan nhất và khỏe mạnh nhất vẫn sống sót.” Heath cười toe, cố hết sức để cân bằng giữa việc không làm cô tức giận hơn mức cần thiết và để Dean thấy rằng cô không thể dọa dẫm được anh.
Người sở hữu và người điều hành chính của đội hiện đang ở độ tuổi bốn mươi, và không ai có thể đương đầu với tuổi tác hơn họ. Cô giống như phiên bản trí tuệ của Marilyn Monroe, với mái tóc vàng nhạt bồng bềnh và thân hình đầy sức sống, hôm nay cô diện áo khoác màu xanh dương bó sát và váy bó mảnh mai, có màu vàng của loại rượu vang canari với đường xẻ bên hông. Ngực nở, chân dài và trông ngon lành, cô hẳn có thể trở thành người mẫu thay vì người phụ nữ quyền lực nhất trong liên đoàn bóng bầu dục quốc gia.
Dean đứng dậy. “Tôi nghĩ tôi sẽ rời khỏi đây trước khi hai anh chị không may làm đau cánh tay chuyền
Giờ thì Heath không thể thoái lui được nữa. “Cứ nói chuyện đi, Dean, chúng tôi thậm chí còn chưa bắt đầu trò vui mà. Ở lại mà xem tôi làm cho Phoebe phải bật khóc này.”
Robillard nhìn chằm chằm vào bà chủ xinh đẹp của anh, “Trước đây tôi chưa từng gặp anh chàng điên khùng này.”
Phoebe mỉm cười. “Dean, đi đi cưng. Đời sống tình dục của cậu sẽ bị hủy hoại mãi mãi nếu cậu buộc phải xem tất cả cách mà người phụ nữ có thể dùng để chặt đứt một con mãng xà đấy.”
Đầu hàng không giúp Heath giành được trái tim của anh chàng tiền vệ, và khi Robillard bắt đầu bước đi, Heath gọi với theo. “Này, Dean... thỉnh thoảng nhở bảo Phoebe chỉ cho cậu nơi cô ấy chôn xương của những người đại diện không có can đảm để đương đầu với cô ấy nhé”
Dean vẫy tay chào mà không quay đầu lại. “Tôi không nghe thấy điều đó đâu, bà Calebow. Tôi chỉ là cậu bé của một bà mẹ ngọt ngào thôi, chỉ là một anh chàng California muốn chơi bóng cho bà và đi nhà thờ vào thời gian rảnh.”
Phoebe cười lớn và duỗi cặp chân trần dài khi Dean biến mất sau hàng rào. “Tôi thích anh chàng đó. Tôi thích cậu ta nhiều tới mức tôi đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ đụng được bàn tay bẩn thỉu của mình vào cậu ta.”
“Tôi ngờ là hôm nay rất khó mới nhử được cậu ta ra đây để cậu ta có thể chứng kiến cuộc gặp gỡ nho nhỏ của chúng ta.”
“Không khó chút nào.”
“Phoebe, đã bảy năm rồi. Chị không nghĩ đã đến lúc chúng ta chôn vùi chuyện xích mích đó lại sao?”
“Tôi sẽ chôn vùi ngay khi có con dao kề sau gáy cậu.”
Anh trượt ngón tay vào túi mỉm cười. “Ngày tươi đẹp nhất trong sự nghiệp của tôi là ngày em rể chị kí hợp đồng làm khách hàng của tôi. Tôi vẫn nhấm nháp từng giây phút của sự kiện đó đây.”
Phoebe quắc mắt. Cô yêu quý Kevin Tucker như thể em trai mặc dù họ chỉ có quan hệ chị vợ em rể, và chuyện anh ta tảng lờ sự khẩn nài của cô và ký hợp đồng với Heath là điều cay đắng cô không bao giờ có thể tha thứ. Những buổi thương thảo đầu tiên của Heath với cô về hợp đồng của Kevin thực sự gian nan. Chỉ vì liên quan đến gia đình không có nghĩa Phoebe tin vào việc nới lỏng kỷ luật thép của cô đối với vấn đề tài chính của Ngôi sao, và anh vẫn nhớ cách cô cẩn thận đánh dấu x vào món lợi tức chia thêm mà Heath đã hăng hái đưa ra để thử cô.
“Gia đình là gia đình, công việc là công việc. Tôi quý anh chàng, nhưng không đến mức đó.”
“Chị đang đùa với ai thế?” Heath đã nói. “Chị sẵn sàng lao vào nước sôi lửa bỏng vì anh ta.”
“Đúng thế, nhưng tôi để cuốn séc của mình phía sau khi làm điều đó.”
Heath nhìn chằm chằm về phía sàn tập. Mặc dù hơn một tháng nữa đợt huấn luyện mới bắt đầu, một vài cầu thủ vẫn đang tập chạy với người huấn luyện của đội. Anh gật đầu về phía một cầu thủ năm thứ 4, một trong những khách hàng của Zagorskis. “Keman rất phong độ.”
“Cậu ta sẽ phong độ hơn nhiều nếu tăng thời gian trong phòng đẩy tạ và giảm thời gian bán xe cũ trên ti vi đi. Nhưng Dan thích anh ta.”
Dan Calebow là chủ tịch đội Ngôi sao và là chồng của Phoebe. Họ gặp nhau khi Phoebe được thừa kế Ngôi sao từ bố cô. Lúc đó, Dan là huấn luyện viên trưởng còn Phoebe chẳng biết gì về bóng bầu dục hết, một sự thực mà giờ đây thật khó có thể tin nổi. Những trận cãi nhau buổi đầu cũng như câu chuyện tình của họ gần như đã thành truyền thuyết. Năm ngoái, một trong những kênh truyền hình cáp đã làm một bộ phim dở tệ về họ, và Dan vẫn còn bị chòng ghẹo vì anh được một cựu ca sĩ trong ban nhạc thủ vai.
“Tôi muốn làm một hợp đồng 3 năm,” Phoebe nói, quay lại chuyện công việc của Caleb Crenshaw.
“Đúng, nếu tôi là chị, tôi cũng muốn thế, nhưng Caleb chỉ ký hợp đồng hai năm thôi.”
“Ba năm. Chuyện đó không thể bàn cãi.” Cô tuyên bố ý kiến của mình bằng giọng đỏng đảnh, nghe rõ cả tiếng hơi thở, không thèm bàn đến những lưu ý, không thèm xem xét lại những con số thống kê phức tạp. Cả hai đều có trí nhớ tuyệt vời, và anh cũng chẳng cần ghi chép lại bất cứ điều gì.
“Chị biết tôi không thể khuyên Caleb chấp nhận lời đề nghị đó.” Anh gác chân lên chiếc ghế băng cạnh cô. “Vào năm thứ 3, anh ta sẽ đáng giá hơn mức chị trả cho anh ta đến hàng triệu đô.” Đó chính xác là lý do Phoebe muốn 1 hợp đồng ba năm.
“Chỉ khi anh ta luôn khỏe mạnh,” cô vặn vẹo, và anh biết cô sẽ làm thế. “Tôi là người nhận lấy tất cả rủi ro. Nếu anh ta thổi bay đầu gối của mình vào năm thứ ba, tôi vẫn sẽ phải trả tiền cho anh ta.” Từ điểm đó cô tiếp tục nhấn mạnh lòng vị tha của mình và thái độ biết ơn vô hạn mà một cầu thủ nên cảm thấy khi được phép mặc bộ đồng phục của những huyền thoại bóng bầu dục như Bobby Tom Denton, Cal Bonner, Darnell Pruitt và tất nhiên cả Kevin Tucker.
Heath dọa sẽ không ký giao kèo, mặc dù anh không có ý định làm thế. Điều anh từng thấy như thứ công cụ thương lượng khôn ngoan thì giờ đây anh lại xem như biện pháp tuyệt vọng đảm bảo đem lại nhiều tai hại hơn là tốt đẹp.
Phoebe tiến thêm một bước, tấn công anh với các con số thống kê rõ ràng hơn, hỏi dồn với những lời bóng gió về các cầu thủ vô ơn và những người đại diện ăn bám.
Anh chống lại bằng những con số thống kê của chính mình, tất cả đều chỉ ra sự thật là những người chủ hà tiện cuối cùng sẽ chỉ có những cầu thủ phẫn uất và 1 mùa bóng thất bại.
Cuối cùng, họ đến chỗ mà cả hai người đều đã biết trước. Phoebe có được bản hợp đồng 3 năm, còn Caleb Crenshaw có được số tiền bồi thường một triệu rưỡi đô la do chấn thương. Cả hai cùng thắng. Ngoại trừ việc họ lẽ ra đã có thể đạt được thỏa thuận đó cách đây 3 tháng nếu Phoebe không thay đổi kế hoạch khiến mọi việc trở nên khó khăn hết mức với anh.
“Này, Heath.”
Anh quay lại và thấy Molly Somerville Tucker đang lại gần. của Kevin không khác mấy so với các bà vợ tóc vàng tiêu chuẩn nổi bật trong Liên đoàn Bóng bầu dục Quốc gia. Thân hình cô gọn gàng chắc nịch, nhưng hầu như không đáng nhớ. Ngoại trừ cặp mắt xanh xám hơi xếch, cô và Phoebe rất giống nhau về mặt hình thể. Chắc chắn anh thích Molly nhiều hơn chị gái cô. Vợ Kevin thông minh, vui vẻ và rất dễ nói chuyện. Ở một số điểm nào đó, cô gợi anh nhớ về Annabelle, mặc dù Annabelle nhỏ nhắn hơn, và những lọn tóc màu nâu đỏ choáng váng của cô ấy thì chẳng có gì tương đồng với kiểu tóc ngắn nâu thẳng của Molly. Tuy nhiên, cả hai đều là những phụ nữ thông minh, hăng hái, và anh sẽ không lơ là sự đề phòng cảnh giác của mình trước mặt một trong hai người bọn họ.
Molly bế đứa bé trong tay, Daniel John Tucker, chín tháng tuổi. Tay còn lại dắt một bé gái nhỏ xíu tóc xoăn. Heath rất vui khi gặp Molly, bình thường khi gặp cậu bé con, và ít hài lòng hơn với sự hiện diện của cô bé ba tuổi. May mắn, Victoria Phoebe Tucker có mục tiêu quan trọng hơn trong tầm mắt.
“Bác Phoebe!” Cô bé buông tay mẹ ra và chạy hết tốc lực trên đôi bốt màu đỏ tươi về phía bà chủ đội Ngôi sao. Đôi bốt trông thật kì cục với chiếc quần sooc và áo chấm bi màu tím. Trời đã không mưa hai tuần rồi, nhưng anh có kinh nghiệm cá nhân với sự một lòng một dạ của Pippi Tucker, và anh không đổ lỗi cho Molly về việc chọn lựa trận chiến của cô bé.
Giống nhau thì hút lẫn nhau, Phoebe hồ hởi chạy khỏi ghế băng để đón chào kẻ đột nhập tóc xoăn bé nhỏ. “Chà, Bí Ngô.”
“Bác Phoebe, đoán xem có chuyện gì nào...?
Heath rời mắt khỏi đứa bé khi Molly đến gần anh. Cô sờ vào một bên cổ anh. “Tôi không thấy bất kỳ vết đâm nào, vậy cuộc gặp hẳn đã diễn ra tốt đẹp.”
“Tôi vẫn còn sống sót đây.”
Cô chuyển đứa bé từ tay này sang tay kia. “Thế anh đã tìm được bà Champion chưa? Annabelle thấy điều này thật kỳ cục – và hoàn toàn không cần thiết – chuyện về sự tín cẩn ấy.”
Anh mỉm cười. “Tôi vẫn đang tìm kiếm.” Anh tóm lấy nắm tay đầy nước dãi của thằng bé như để đánh lạc hướng. “Này, cậu bé, cánh tay ném bóng của cậu
Anh không giỏi chơi với trẻ con, và cậu bé giấu mặt vào sau vai mẹ.
“Không bóng ban gì cả,” Molly nói. “Thằng bé này sẽ thành nhà văn giống tôi. Phải không, Danny?” Molly hôn đỉnh đầu thằng bé rồi cau mày. “Hôm nay anh đã nói chuyện với Annabelle chưa?”
“Chưa, sao thế?” Qua khóa mắt, anh trông thấy Phoebe cười âu yếm với Pippi. Anh ước gì chỉ một lần thôi cô trao cho anh nụ cười với một nửa sự thành thật như thế.
“Tôi đã cố gọi cho cô ấy cả ngày.” Molly nói, “Nhưng cả di động và điện thoại bàn của cô ấy đều không hoạt động. Nếu cô ấy gọi cho anh, hãy nhắn tôi muốn nói chuyện với cô ấy về bữa tiệc chiều mai nhé.”
“Một giờ.” Phoebe nói qua mái tóc vàng xoăn tít của Pippi. “Cô ấy đã biết chúng ta thay đổi thời gian chưa?”
Heath nín lặng. Một bữa tiệc? Đây chính là cơ hội anh đang chờ đợi.
“Giá như em nhớ được,” Molly nói. “Nhưng em sắp đến kỳ, và em bị xao lãng.”
Nhà Tucker và nhà Calebow tụ tập với nhau suốt, nhưng Heath chưa bao giờ nhận được lời mời, bất kể nhiều lần anh giải thích với Kevin rằng anh cần một lời mời. Heath muốn một cơ hội với Phoebe khi họ không đối đầu, và một buổi tụ tập thân mật là cơ hội hoàn hảo. Có thể nếu họ không cãi nhau vì một bản hợp đồng, cô sẽ nhận ra nhìn chung anh là một gã tử tế. Nhiều năm qua, anh đã cố gắng sắp xếp hàng tá các buổi ăn trưa và ăn tối, nhưng cô luôn né tránh, thường bằng những lời nói đùa về việc đầu độc bằng thức ăn. Giờ Molly sắp sửa mở một bữa tiệc, và cô đã mời Annabelle. Người cô không mời là anh.
Có thể đây chỉ là chuyện của phụ nữ với nhau. Hoặc có thể không.