“Giáo sư Khương,” Thẩm Đạc ngồi đối diện bà, “Theo như thỏa thuận, mỗi tháng cô báo cáo hành động của mình với nhà họ Cận và học viện. Nhưng cho đến nay, chúng tôi hoàn toàn không có tin tức gì từ cô suốt ba tháng trời. Tôi không thể không đích thân dẫn người vào núi tìm cô, hai đứa con của cô cũng lo cho cô lắm đấy.”
Khương Nhược Sơ nhạy bén phát hiện ra anh ta không nhắc đến Lý Diệc An, bèn hỏi: “Chồng tôi chết rồi à?”
Thẩm Đạc ngừng một chút, đoạn gật đầu, “Xin giáo sư Khương đừng quá đau buồn.”
Khương Nhược Sơ lộ ra thần sắc đau khổ, bà nghiêng mặt đi, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Thẩm Đạc muốn an ủi bà, song bà lại khoát tay, ý bảo anh ta đừng nói chuyện. Bà hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: “Tiểu Thẩm, vô cùng xin lỗi, bọn tôi đã lừa ông cụ. Biến hóa của bọn họ không cách nào áp chế, chờ khi bọn họ chết đi, chỉ có biện pháp chôn thi thể trong quan tài gang đúc xi măng mới có thể áp chế bọn họ. Đem tin này về bẩm lại cho ông cụ, đừng đến tìm tôi nữa.”
Thẩm Đạc tức giận, “Nếu đã như vậy thì nên dừng hành động lại. Giáo sư Khương, không chỉ người nhà của cô lo lắng cho cô, mà người nhà của những thuộc hạ dưới tay cô kia cũng như thế. Bọn họ cũng bặt vô âm tín mấy tháng liền, có vài gia đình đã định báo cảnh sát, thậm chí còn khởi tố tập đoàn Cận Thị bán hàng đa cấp…”
Khương Nhược Sơ cắt lời anh ta, “Bọn tôi không về được. Ông cụ cao tay ấn, tôi tin rằng ông ấy có thể giải quyết tốt chuyện này.”
Xem thái độ của bà thì phần trăm thương lượng thành công gần như là bằng không. Thẩm Đạc im lặng một lát, sau đó đổi chủ đề, “Vậy cô có thể cho tôi biết chuyện thôn này là thế nào không?”
“Tình huống thôn Thái Tuế thật sự rất phức tạp, cậu chỉ cần nhớ rằng nấm mốc không chỉ ăn mòn thân thể cậu, mà nó còn đục ruỗng linh hồn cậu. Nấm mốc đi đến đâu cũng khiến dân thôn nơi ấy chết như rạ.” Khương Nhược Sơ chỉ vào cái nồi trên lò sưởi, “Đây là Ayahuasca, đạo Tát Mãn truyền rằng dùng nó có thể giao tiếp với thần linh. Sách cổ 《 Ni Sơn Tát Mãn 》ghi lại rằng sau khi nữ vu sư Tát Mãn uống Ayahuasca đã nhìn thấu trời cao, gặp được bản thể của thần linh, học được bài thánh ca thần bí. Thành phần chủ yếu của nó là LSD, ngoài ra còn có hợp chất Flavonoid quý hiếm được chiết xuất từ thảo dược. Tôi đã thử nghiệm trên rất nhiều người, sau khi uống nó vào sẽ sinh ra ảo giác cực mạnh và ham muốn tình dục ngắn hạn, nhưng không có biểu hiện thông thần gì cả. Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, nó phóng đại hơn sự thật nhiều. Tuy nhiên, chúng tôi vô tình phát hiện ra rằng nó là thuốc giải độc tác dụng ngắn để tiêu diệt nấm mốc.”
Thẩm Đạc cảm thụ khoang miệng mình, mùi vị tanh hôi đắng chát này cứ lưu giữ mãi trong miệng, khiến người ta buồn nôn.
“Cô cho tôi uống thứ này à?”
“Đúng vậy. Huyết thanh miễn dịch mạnh dạng tiêm đã dùng hết, bây giờ chỉ còn mỗi một nồi thuốc giải độc đường uống tác dụng ngắn đó mà thôi, xem như cậu may mắn. Đi mau đi, bọn tôi cũng phải đi rồi. Sau khi bọn này rời đi, cậu chỉ có ba ngày an toàn thôi. Sau ba ngày mà cậu vẫn còn ở đây, cậu sẽ tiếp tục bị cảm nhiễm nấm mốc.”
Trong đầu Thẩm Đạc đầy những dấu chấm hỏi. Mọi thứ ở nơi này đều rất quái dị, những người đàn ông phía sau Khương Nhược Sơ đều mặc áo choàng trùm kín đầu, đeo mặt nạ bảo hộ, tay xỏ găng da, không để lộ một tấc da thịt ra ngoài. Tại sao lại thế, chẳng lẽ đám người này là ma cà rồng sợ ánh sáng? Tuy rằng trên thế giới này có rất nhiều sinh vật dị thường, nhưng cho tới nay Thẩm Đạc chưa từng nghe qua sự tồn tại của ma cà rồng.
Trực giác mách bảo với anh ta rằng những người đeo mặt nạ bảo hộ này đang cất giấu bí mật.
Thẩm Đạc vừa dò hỏi vừa âm thầm tính cách chế trụ bọn họ, “Cô có lời gì muốn nhắn với Khương Dã không? Cậu ấy vẫn luôn tìm cô, chẳng lẽ cô không muốn nói gì với cậu ấy sao?”
Nhắc đến Khương Dã, bà thở dài, “Mấy năm nay tôi dùng thái độ này đối xử với nó, chắc chắn nó rất hận tôi. Nó đã trưởng thành, coi như tôi hoàn thành nhiệm vụ. Nói với nó câu xin lỗi dùm tôi, có một vài việc tôi không thể không làm. Không có tôi, cuộc sống của nó sẽ tốt hơn nhiều. Đúng rồi, tiện thể xin lỗi Diệu Diệu dùm tôi luôn nhé, là tôi liên lụy bố nó. Hãy để hai anh em nó sống tốt, quên tôi đi, coi như bọn nó không có người mẹ này.” Bà giơ tay, làm động tác tiễn khách, “Được rồi, cậu đi đi.”
Thẩm Đạc cũng thở dài, “Xin lỗi, tôi cũng chả muốn nán lại cái chỗ quỷ quái này chút nào. Nhưng dù sao tôi cũng là người làm công cho học viện, năm nay còn phải bầu chọn chức danh, cô cũng biết ‘thăng chức’ mà, lần này mà tôi không được thăng lên làm phó giáo sư thì chắc năm sau tôi phải đi trông cửa thư viện quá. Có vài thứ tôi cần phải biết, giáo sư Khương, xin đi theo tôi một chuyến.”
Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên ra tay, bàn tay trở thành lưỡi kiếm, đánh trúng vào cẳng chân của tên tay sai bên cạnh. Lực tay của Thẩm Đạc thật đáng kinh ngạc, một đòn này gần như có thể khiến cho tên đấy gãy xương. Gã ta đau đớn quỳ xuống đất, cái đầu vừa hay ló ra ngay trước mắt anh ta, anh ta tiện tay tháo mặt nạ của gã xuống. Bộ mặt thật vừa lộ ra, anh ta thoáng cái sửng sốt. Thế mà lại là một khuôn mặt đã quá thối rữa, thậm chí còn có cả những con giòi trắng li ti lúc nha lúc nhúc trên khuôn mặt này.
Những tên lâu la khác xông đến muốn khống chế anh ta, anh ta tránh đi và di chuyển một cách tinh vi, không để đám người này chạm vào tay. Thẩm Đạc liên tiếp ra đòn chém cạnh tay khiến bọn chúng bất tỉnh, lần lượt gỡ mặt nạ xuống, mặt của chúng y hệt kẻ trước, nát rữa đến mức không dám nhìn thẳng.
Thẩm Đạc đứng dậy, nhìn Khương Nhược Sơ, “Giáo sư Khương, tôi cần một lời giải thích.”
Khương Nhược Sơ vẫn bình tĩnh như thường, “Tiểu Thẩm, chỉ có quỷ mới có thể tự do ra vào nơi quỷ hồn ngự. Nơi tôi muốn tới quá xa xôi, chỉ khi chết đi mới có thể đến được. Cậu rất có bản lĩnh, tôi không đối phó được với cậu, đổi người vậy.”
Đổi người? Thẩm Đạc khó hiểu, trong phòng này còn có ai nữa ư?
Bà đứng lên, nhắm mắt lại rồi bất chợt mở ra. Thẩm Đạc cảm thấy ở Khương Nhược Sơ có gì đó không ổn, và trong tích tắc, khí chất bà lập tức thay đổi. Đôi mắt đen bình tĩnh ban đầu trở nên lạnh lùng, mang theo thế sát phạt của loài chim ưng. Khi đối diện với đôi mắt ấy, anh ta cảm giác rằng như có nòng súng nóng rát dí vào giữa hai hàng lông mày.
Người phụ nữ nhìn đống người nằm rạp dưới đất, nói: “Cậu cũng có tí bản lĩnh đấy.”
“Giáo sư Khương?” Thẩm Đạc cảnh giác nhìn bà.
Bên ngoài đột nhiên dội đến tiếng bước chân, là mấy tên tay sai khác đã trở lại.
Có kẻ bên ngoài hô: “Chị Khương, thịt Thái Tuế cắt về đến rồi, tổn thất ba người anh em.”
“Được, ở ngoài đấy chờ tôi ba giây.” Người phụ nữ ngoắc ngoắc Thẩm Đạc, “Xông lên đi!”
Bả còn chưa nói hết, Thẩm Đạc đã ra đòn phủ đầu, lao về phía Khương Nhược Sơ. Bên ngoài có nhiều người, chỉ cần anh ta khống chế được Khương Nhược Sơ trước thì bọn chúng sẽ phải nghe theo. Khương Nhược Sơ lẳng lặng đứng một chỗ, lạnh lùng nhìn anh ta tới gần. Khi anh ta lao đến chỗ cách Khương Nhược Sơ ba bước, bà đột nhiên nghiêng người, nhanh chóng tránh được đòn đấm thẳng từ Thẩm Đạc, sau đó đạp mạnh một cú về trước, móc dưới đá vào bụng Thẩm Đạc. Trúng một đòn, bà lại tung đòn thứ hai, một cú húc đầu nện vào trán Thẩm Đạc.
Mắt Thẩm Đạc tối sầm lại, cảnh tượng cuối cùng trong tầm nhìn là nụ cười khinh thường của Khương Nhược Sơ.
Chuyện sau đấy Thẩm Đạc cũng không rõ, anh ta dang hai tay ra nhún vai, nói với Khương Dã: “Sau khi tôi tỉnh lại thì cũng chẳng thấy bọn họ đâu. Tôi định ở lại một thời gian nữa tìm hiểu xem rốt cuộc họ làm gì ở đây, rồi thịt Thái Tuế là cái thứ gì. Chỗ này cứ đêm xuống là sẽ có kha khá sinh vật dị thường xuất hiện, tôi cải trang thành người rơm, cố gắng đục nước béo cò. Hôm nay đã là ngày thứ hai tôi uống thuốc, vốn tôi định hôm nay sẽ rời đi, ai ngờ lại bắt gặp mấy người.”
Khương Dã hơi hiểu ra rồi, Lưu Bội nói với cậu rằng Thẩm Đạc đã chết, có lẽ là bị ngụy trang của Thẩm Đạc đánh lừa.
Những gì Khương Nhược Sơ nhờ Thẩm Đạc truyền đạt, Thẩm Đạc đã nói lại y vậy. Khương Dã nghe xong, trong lòng cảm thấy tức giận không nói nên lời. Cái gì mà không thể không làm cơ? Một câu xin lỗi là có thể vứt cậu ra sau đầu à? Rốt cuộc thì bà muốn làm cái gì đây? Bà chưa từng cho cậu một lời giải thích, bây giờ thậm chí đến cả Lý Diệu Diệu cũng chẳng quan tâm luôn. Nếu bà đã không muốn đoái hoài đến cậu, hồi trước còn đẻ cậu ra làm gì?
Khương Dã cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: “Tại sao anh không tới tìm bọn tôi?”
Thẩm Đạc nhìn cậu chằm chằm, hỏi ngược lại: “Cậu biết cái gì đi theo bên cạnh cậu không?’
Khương Dã nhíu mày, “Nghĩa là sao?”
Thẩm Đạc chỉ vào cái đầu lâu treo phía dưới, “Theo quan sát của tôi mấy ngày nay, đầu của những vật tế ở thôn này đều được treo ở đây. Trên từng cái đầu đều buộc một cái bảng, ghi lại tên tuổi của họ. Tôi nghe thấy trong nhóm các cậu có một người tên là Y Lạp Lặc, cậu xem cái đầu này tên gì đi.”
Thẩm Đạc lấy một cái đầu trong đấy ra, cái đầu này rõ ràng nhỏ hơn chút so với những cái khác, hình như là đầu của trẻ con. Anh ta gỡ bảng tên bằng gỗ buộc trên đỉnh đầu rồi đưa cho Khương Dã. Khương Dã chăm chú đọc, trên đó viết Y Lạp Lặc, tám tuổi.
“Khương Dã, bên cạnh cậu có người chết đi theo.” Vẻ mặt của Thẩm Đạc vô cùng nghiêm nghị, “Cậu nhìn mặt tên đó không cảm thấy quen à? Con quỷ con này thậm chí không dùng mặt của mình, mà là mặt của nam diễn viên. Nếu không phải từng tình cờ xem video của nam diễn viên đấy thì thật sự tôi cũng không nhận ra hắn.”
Trong đầu Khương Dã chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên nhớ ra mặt của Y Lạp Lặc rốt cuộc là giống ai. Bảo sao cậu cứ cảm thấy Y Lạp Lặc nhìn quen quen – cậu đã từng nhìn thấy khuôn mặt của Y Lạp Lặc trên cái quảng cáo be bé trong trang web được chèn vào tài liệu học tập của Cận Phi Trạch! Chủ nhân của khuôn mặt này là một nam diễn viên GV, có vẻ khá nổi tiếng. Khương Dã không khỏi kinh ngạc, bây giờ nhớ lại mấy ngày vừa rồi, mọi chỗ trên người Y Lạp Lặc đều có những manh mối khả nghi, ví dụ như Y Lạp Lặc chưa bao giờ tới gần Cận Phi Trạch, thậm chí còn không nói chuyện với hắn, bởi vì anh ta cũng sợ hãi Cận Phi Trạch như những quỷ hồn khác.
Khương Dã nhớ lại con rối gỗ mà Y Lạp Lặc nhắc đến, và câu chuyện được Hoắc Ngang kể lại có hơi khác, cậu dần dần hiểu ra. Cậu lấy cái đầu trong tay Thẩm Đạc bỏ vào ba lô, rồi vòng qua Thẩm Đạc và lấy đầu Lưu Bội.
Thẩm Đạc không hiểu cậu đang làm gì, bèn hỏi: “Cậu lấy đầu của bọn họ làm gì?”
Khương Dã không trả lời, cúi đầu định cất hai cái đầu vào túi. Nhưng một cái ba lô không đựng vừa cả hai, Khương Dã gọi Cận Phi Trạch, bảo hắn ném ba lô lên.
Cận Phi Trạch từ chối dâng ba lô mình lên, “Dơ quá, tớ không chịu đâu.”
“Chừng nào ra ngoài mua cho cậu cái mới.”
Cận Phi Trạch quăng ba lô lên lầu một cách rất không tình nguyện, Khương Dã chụp lấy ba lô, sau đó nhét đầu Lưu Bội vào trong.
Cận Phi Trạch nói: “Cậu tự mang nhé.”
Khương Dã: “…”
Cậu đành phải lưng vác một cái, bụng ôm một cái.
Thẩm Đạc giục bọn họ, “Được rồi được rồi, chạy mau đi.”
“Tôi muốn tìm Hoắc Ngang.” Khương Dã cố chấp.
Thẩm Đạc tức muốn hộc máu, “Cậu định đi đâu tìm anh ta?”
“Ơ?” Giọng của Cận Phi Trạch ở dưới vọng lên, “Hình như bên ngoài có người.”
“Đừng có hành động hấp tấp!” Thẩm Đạc ra lệnh cho hắn.
Cận Phi Trạch làm ngơ, xách súng bắn đinh ra khỏi nhà sàn.
Thẩm Đạc: “…”
Có ai đó chịu nghe lời mình không vậy?
Khương Dã và Thẩm Đạc ôm cột trèo xuống, chạy theo lối mà Cận Phi Trạch rời đi, họ lao ra khỏi cửa thì thấy Cận Phi Trạch vô cảm đứng ở hành lang, Bạch Niệm Từ vác ba lô đang dựa cầu thang thở hổn hển. Khương Dã không nhịn được mà nhìn Cận Phi Trạch thêm vài lần, xưa nay hắn lúc nào cũng tươi cười, bây giờ lại lạnh lùng không có biểu cảm gì, cực kỳ không bình thường. Tên này đêm nay quá táo bạo, suýt nữa hắn đã giết Hoắc Ngang và Thẩm Đạc. Chẳng lẽ là vì hắn ăn hết bánh sơn tra ư?
“Tiểu Dã, cuối cùng cũng tìm được cháu.” Bạch Niệm Từ vừa lau mồ hôi vừa lải nhải,” Sau khi chú quay về xem định vị của các cháu, phát hiện các cháu vốn không hội hợp thì đi vào thôn tìm. Nếu không phải mẹ cháu đi rồi, chú không thể đứng khoanh tay nhìn cháu xảy ra chuyện thì chú không hề muốn vào đây chút nào cả.”
Bạch Niệm Từ đưa thiết bị đầu cuối máy tính* cho Khương Dã và Cận Phi Trạch, Khương Dã thở phào một hơi, có thiết bị đầu cuối, bọn họ có thể tra được định vị của Hoắc Ngang và Y Lạp Lặc.
*Thiết bị đầu cuối máy tính (Computer terminal): thiết bị đầu vào và đầu ra được kết nối với hệ thống máy tính, thường ở xa máy tính.
“Vị này là?” Bạch Niệm Từ nhìn về phía Thẩm Đạc.
“Xin chào, tôi làm bên nghiên cứu sinh vật, tên Thẩm Đạc.” Thẩm Đạc bắt tay với y.
Bạch Niệm Từ ngộ ra, “Hóa ra cậu chính là thầy Thẩm mà Tiểu Dã nhắc đến, cậu còn sống, tốt quá rồi.” Dứt lời y lặng lẽ nhích đến gần Khương Dã, hỏi, “Tiểu Dã, cháu xác định anh ta là người chưa?”
Khương Dã gật đầu.
“Vậy thì tốt vậy thì tốt.” Bạch Niệm Từ thở hắt ra.
Khương Dã mở thiết bị đầu cuối cầm tay ra, tín hiệu định vị Y Lạp Lặc đã biến mất, còn định vị của Hoắc Ngang ở một căn nhà sàn cách đó không xa, nhưng nhịp tim và huyết áp đều hiện là “Không đo được”. Khương Dã nhớ căn nhà sàn này, là căn mà ban ngày bọn họ đi qua.
Thẩm Đạc thấy không cản được bọn họ, bèn nói: “Tốt nhất là các cậu nên nhỏ giọng một chút. Thôn Thái Tuế ban ngày và ban đêm là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, tôi nghi là những chiều không gian khác nhau đã xâm nhập vào thôn lúc nửa đêm.”
Ban đêm, thôn Thái Tuế giống như một phần mộ yên tĩnh, ánh đèn thoắt ẩn thoắt hiện tựa như những đốm ma trơi. Mọi người xếp thành một hàng rón rén lẻn vào căn nhà sàn mà ban ngày bọn họ đã đi qua. Thẩm Đạc dẫn đầu, Khương Dã theo sau, phía sau là Bạch Niệm Từ, còn Cận Phi Trạch bọc hậu. Trên vách gỗ ở lầu 2 treo lịch vạn niên điện tử, con số ngừng lại ở năm 2005. Khương Dã để ý rằng trên tường có rất nhiều nấm mốc. Cậu quay đầu lại quan sát, Cận Phi Trạch đang đi ở phía sau cùng với khuôn mặt vô cảm.
Bọn họ lên lầu 3, tìm được định vị của Hoắc Ngang. Mọi người đều im lặng, dưới đất không có Hoắc Ngang mà chỉ có vòng tay định vị vệ tinh cùng với một khúc thịt máu chảy đầm đìa, trên đó còn có lông đen mọc dài ra.