Mầm xấu

Chương 1: Lời chào



"Cuộc sống vốn dĩ không hề tốt đẹp hay xấu xa, nó chỉ là một sàn diễn cho cả người tốt và kẻ xấu đứng cùng."

- Marcus Aurelius-

Có rất nhiều cách để bắt đầu câu chuyện này, nhưng cách tốt nhất để mở màn cho bất kì câu chuyện nào là hãy bắt đầu từ những khởi đầu mới. Hôm nay là một khởi đầu mới cho cặp song sinh Cát Anh và Ngọc Quí. Hôm nay là ngày họ chuyển trường. Đối với một học sinh, chuyển trường cũng giống như là tái khởi động lại toàn bộ cuộc sống của mình, đôi khi nó sẽ trơn tru hơn, nhưng đôi khi nó sẽ vụt tắt. Cát Anh và Ngọc Quí đang đứng trước một bước ngoặt trọng đại như thế.

- Họ thật sự phải làm cái cổng to như thế?! Dù gì thì nó cũng đóng im ỉm suốt tuần.

Ngọc Quí mỉm cười đồng tình với chị mình trong khi Cát Anh với tay vơ lấy hai cái túi. Miệng cô ấy vẫn tiếp tục nói kháy khi họ bước qua cánh cổng.

- Họ sẽ mời gánh xiếc ghé qua biểu diễn mỗi cuối tuần chắc.

Hôm nay chỉ mới là đầu tuần, nhiều đứa học sinh khác cũng đang trở lại trường sau ngày nghỉ cuối tuần. Hai chị em sóng vai bước qua cánh cổng, họ đang đứng trong sân trước, nơi có một bức tượng hình thù như hai bàn tay đang nâng niu thứ gì đó. Rõ ràng là ở đây, mọi thứ đều được chăm sóc rất kỹ. Nhiều đứa học sinh, nhất là bọn lớp dưới, cứ nhìn họ chằm chằm. Có kha khá lí do cho những ánh mắt tò mò đó. Họ là người mới, họ là một cặp song sinh, hoặc giả sử như đối với chúng, họ là những cô gái xinh xắn. Dù cho chúng đang nhìn họ theo kiểu nào, Cát Anh chỉ cần dùng ánh mắt là cũng đủ để đá chúng đi. Cô ấy có cái nhìn của con chó canh cổng địa ngục. Nhưng đó cũng chưa phải là tất cả. Cô ấy là một vận động viên, cô ấy cao to, nở nang và nhiều cơ bắp hơn hẳn cô em của mình rất nhiều. Ngọc Quí thì thấp bé hơn, và tất nhiên là cũng ngọt ngào hơn, cô ấy chỉ đang mỉm cười trước bộ dạng bị xua đuổi của bọn nam sinh lớp dưới. Dù hai chị em khá là khác nhau, cả hình thức lẫn tính cách, trái với nhiều suy nghĩ sáo rỗng rằng các cặp chị em song sinh thường không hòa thuận và hay ganh ghét nhau; trong thực tế, chị em họ rất thân thiết. Như một cặp chị em, như một đôi bạn thân, như những người giám hộ lẫn nhau...

Một thanh niên chạy đến chào họ. Anh ta không phải học sinh mà là một nhân viên của trường đang làm nhiệm vụ đón tiếp học sinh mới.

- Chỉ có hai em à? Thông thường, vào ngày đầu tiên nhập học, phụ huynh thường đi theo cùng con em của họ.

- Nếu họ có thể đi theo thì ngay từ đầu bọn em đã không cần đến đây học. Nếu như thầy chưa đọc kỹ hồ sơ, ba em đang trong tình trạng cần điều trị dài hạn. Còn mẹ em thì đang được chăm sóc tâm lí đặc biệt ở một cái viện nào đó.

- ...Vậy tôi đoán là hai em sẽ ít khi về thăm nhà mỗi cuối tuần. Dù sao thì trường luôn sẵn sàng phục vụ chuyện ăn ở cuối tuần cho các em. Chỉ cần nhớ thông báo với ban quản lí kí túc xá...

Ba người bọn họ tiến vào sâu bên trong trường. Sự nhiệt tâm và số từ anh ta nói tỉ lệ thuận với số phòng ốc và hành lang của trường. Cát Anh cảm thấy như mình đang đi trong một đường hầm sâu hun hút không biết điểm dừng cộng với những âm thanh vô nghĩa cứ văng vẳng vào tai. Cô ấy muốn nhét đống giấy tờ vào mồm anh ta để chấm dứt nó. Nhưng may mắn là họ đã tới nơi.

- Đây là khu kí túc xá của nữ sinh cấp ba. Các khu phòng học và phòng bộ môn là nơi ta vừa đi qua. Nếu các em đi lối này, thì sẽ đến khu nhà ăn và sinh hoạt chung, còn lối này là đến khu thể thao và các phòng câu lạc bộ... À mà các em nhanh chóng đăng kí câu lạc bộ đi nhé. Nếu không có chúng, cuộc sống ở đây sẽ rất chán chường đấy...

Cát Anh ôm lấy đống giấy tờ rồi kéo Ngọc Quí vào trong. Ít ra anh ta vẫn còn nhớ đây là khu kí túc xá nữ nên đã chào tạm biệt họ thay vì tiếp tục hộ tống họ với vô số lời giới thiệu về đủ thứ tuyệt vời họ có ở đây. Phòng của họ ở ngay tầng trệt, cả hai đều không có nhận xét khó chịu nào về phòng ốc. Vậy nên họ bắt đầu dỡ đồ.

- Vậy hai người là chị em à? Thực sự không có cơ hội nào để tách phòng hai người à?

Cát Anh ngước lên và thấy một con bé đang đứng ở cửa phòng họ. Một con nhỏ nhí nhảnh giả tạo thích làm ra vẻ dễ thương với một đống phục trang và phụ kiện to bè sặc sỡ. Cộng thêm cái giọng đó, cái kiểu nhíu mắt đó, cái kiểu bặm môi đó; Cát Anh cứ nghĩ cái thể loại đó không tồn tại ở trường nội trú chứ. Cô ấy trừng mắt nhìn và gật đầu với ý hỏi: Mày đang làm cái trò quái gì ở phòng tao?!

- ... Chỉ là tui cứ hi vọng sẽ có cơ hội đổi bạn cùng phòng... Con nhỏ cùng phòng của tui là một con khốn chán ngắt. Chỉ cần nhìn cách nó đi lại trong phòng, tui đã cảm thấy như mình già đi mười tuổi.

Với bộ dạng của mày thì già đi mười tuổi là giải pháp sáng suốt, con ranh ạ. Cát Anh thầm nghĩ. Vị khách không mời vẫn tự nhiên ngồi lên giường và vẫy tay.

- Không sao. Hai người cứ thong thả dỡ đồ tiếp đi, đừng bận tâm đến tui. Họ luôn dành nửa buổi sáng thứ hai cho các học sinh thu xếp lại ngày nghỉ cuối tuần của họ.

- Thế cô không có gì để dọn dẹp à?

- ... Không. Tui trải qua mấy ngày cuối tuần ở trên yên xe và các buổi tiệc. Không hành lí, chỉ có một tờ ghi chú các địa chỉ.

Cô ta đang phe phẩy tờ giấy ghi chú của mình. Cuối cùng cô ta cũng có biểu lộ gì đó chứng tỏ cô ta không phải là một đứa nhóc mười hai tuổi. Nhưng khốn thay, lại không phải là theo chiều hướng lành mạnh gì. Cô ta vò tờ giấy lại và quăng nó vào sọt rác.

- Thế là xem như tui đã thu dọn hết hành lí của cuối tuần qua. Các bồ sắp xong chưa? Nếu kịp, tui có thể dẫn các bồ đi xem một vòng quanh trường.

- Cám ơn. Bồ thật tử tế.

Là người thân thiện hơn, Ngọc Quí gật đầu với cô ta. Trong khi Cát Anh thì chỉ biết lắc đầu trong lòng.

- Nhân tiện, tui là Đan Thanh, ở phòng đối diện. Chào mừng đến trường nội trú!

XXX

Trong lúc đó, ở phòng của ban đại diện học sinh, họ lại có cuộc họp hàng tuần của mình. Và vẫn như mọi tuần, không khí ở đây lúc nào cũng đầy sự thù địch tao nhã.

- Mọi người có nghe thông báo rằng họ sắp thu phụ phí tiền điện ở khu kí túc xá nữ không? Ai đó đang lạm dụng phòng tự học quá mức. Như ai đó nói, "Đọc quá nhiều sách là rất nguy hiểm".

Trúc Đào làm ra vẻ nghiêm trọng khi nói điều đó. Nhưng sau khi nhìn thấy cái nháy mắt của Vĩ Diệp, cô ấy ngay lập tức trở lại điệu bộ thông thường của mình. Nở một nụ cười sảng khoái, cô ấy tựa lưng vào ghế và dùng những ngón tay xinh đẹp vuốt ve những lọn tóc xoăn bồng bềnh của mình. Thật là một cô gái đáng yêu và hài hước làm sao.

Ở phía đối diện, Tú Cầu đã bỏ mắt kính của mình. Cô ấy muốn ả nhìn thấy cho rõ cái ánh mắt sắc bén này là dành cho ai. Ồ, cô ấy hiểu lời nói của ả là nhắm vào ai. Nhưng cô ấy chẳng thấy nó hài hước tẹo nào cả.

- Điều nguy hiểm là đến cả bồ cũng biết trích dẫn. Tui thừa biết là có nói bồ cũng chẳng hiểu gì. Nhưng Mao Trạch Đông phát biểu câu đó trong cuộc cách mạng văn hóa.

- ... Thì sao?

- ... Bồ thực sự không bao giờ học môn sử à? Đó là một sai lầm.

- Tui là người ái quốc. Phải thông thạo sử nước nhà trước khi mó đến sử Trung Quốc.

- Ồ, ít nhất là bồ cũng biết nó xảy ra ở Trung Quốc.

Bọn to mồm phiền phức. Quế Chi rất ghét việc đấu võ mồm. Trúc Đào là bạn thân của cô, nhưng đôi khi cô không chịu nổi thói mồm mép vặt vãnh của nó. Sự thật là quá nửa số con gái và có lẽ là toàn bộ số con trai trong trường này đều ghét Tú Cầu. Nhưng đối với một số loại người, họ sẽ dùng số gạch đá họ nhận được để xây tường. Vậy nên, lời khuyên đưa ra là trừ khi bạn biết đối phương là kẻ yếu đuối, đừng bao giờ dùng lời lẽ để hi vọng rằng có thể hạ bệ họ. Đặc biệt áp dụng khi đối phương là con mọt sách chuyên nuốt mấy câu châm ngôn trong khi bạn là một con ngốc còn không đọc kịp phụ đề phim.

- ... Tui thực sự không hiểu tại sao bồ lại đột ngột chuyển chủ đề như vậy?

- ... Bồ biết điều gì làm tui đau đớn khi nói chuyện với bồ không? Không phải vì lời lẽ sâu cay của bồ. Mà là vì bồ còn chẳng hiểu được một nửa những câu châm chích tui đã nặn óc suy nghĩ dành riêng cho bồ.

- Các quý cô! Ta có thể họp nhanh rồi đi ra không? Có ai đó vẫn đang tiệc tùng trong đầu tui.

Luôn trông nhếch nhác vào mỗi thứ hai, Tùng Lâm gục mặt xuống bàn. Vẫn với nụ cười cố hữu, Vĩ Diệp hỏi anh ta:

- Trông như cuối tuần qua, có ai đó tiệc tùng suốt trên lưng anh?

- Đừng ngớ ngẩn cưng! Chỉ có anh tiệc tùng trên lưng kẻ khác thôi!

- Tởm quá!

- Mọi người! Chấm dứt tất cả mọi thứ ngu ngốc trong đầu mình cho đến khi ta họp xong!

Quế Chi thích ra uy và kiểm soát người khác. Và cô ấy không đe dọa người khác chỉ bằng thái độ. Thật ra, cô ấy có vài phương pháp để kiểm soát người khác. Thế nên, mọi người đều chú ý nghe điều cô ấy nói.

- Hôm nay chúng ta ở đây để bàn về việc tổ chức các hoạt động nhân dịp lễ hội trường sắp đến. Chỉ cần nói ngắn gọn mấy bồ có ý tưởng gì khác năm ngoái không! Đi theo vòng tròn, bắt đầu với Trúc Đào!

- Lại nữa ư? Tui tưởng chúng ta vừa mới trải qua đợt lễ hội rồi mà? Tui vừa tặng kẹo cho Vĩ Diệp cách đây mấy tuần?

Vĩ Diệp gật đầu cười trừ và khẽ nói với Trúc Đào: Nó rất ngon, bạn yêu!

Tùng Lâm vội cướp lời:

- Tui chẳng biết lễ hội này là nhân dịp gì, nhưng cũng chẳng cần quan tâm chủ đề của nó là gì. Trong các dịp lễ, chúng ta chỉ cần đóng cổng suốt cuối tuần, quây bọn học sinh trong các lều và tiệc tùng cho đến thứ hai!

- Em biết Quế Chi làm khó anh khi bắt anh nghĩ ra các ý tưởng khác nhau cho mỗi năm. Nhưng ít nhất anh cũng nên nghĩ ra ý tưởng gì khác với mỗi dịp cuối tuần của anh.

Vĩ Diệp vẫn muốn tiếp tục cuộc tranh cãi của một cặp đôi đáng yêu. Quế Chi lườm cậu ta để cậu ta quay về vấn đề chính:

- Làm ơn đi! Đừng ra vẻ như bồ thật sự quan tâm đến những góp ý của bọn tui.

- Tốt! Vậy tui sẽ ghi nhận ý kiến của bồ, mặc dù tui chẳng nghe thấy bồ nói gì cả. Tiếp theo: Tú Cầu.

- Đi chết đi! Tui không có rành mấy chuyện chơi bời. Lẽ ra nhiệm vụ của chúng ta phải là nhắc cho chúng nhớ đến trách nhiệm và nghĩa vụ của mình chứ không phải là bày trò vui chơi vô bổ.

- Bồ muốn thứ gì bổ ích hơn à? Vậy ý kiến của bồ là đố vui! Cứ lập ra câu hỏi rồi đưa cho đội báo chí. Phần thưởng do bồ tự quyết. Tiếp theo: Vĩnh Lộc.

Thường giữ im lặng trong suốt các buổi họp, Vĩnh Lộc chỉ lên tiếng khi cô ấy bị bắt buộc.

- ... Tui chỉ hi vọng là dù kế hoạch sắp tới thế nào, bồ đừng để cho mọi người đem quá nhiều chất cồn vào trường. Hậu buổi cắm trại lần trước là một thảm họa, cả khối lớp dưới gần như tê liệt trong cả tuần sau đó.

- Ý kiến góp ý: không đón tiếp học sinh cấp dưới! Vậy bồ sẽ đứng ngoài cổng để soát thẻ học sinh hay thứ gì đó để bảo đảm chúng đủ tuổi. Tiếp theo và cuối cùng: Tuấn Anh.

- Chỉ cần đừng bắt tui ngủ trong lều lần nữa! Mà đứa nào lo vụ thuê lều lần trước vậy?

Bảy người bọn họ nhìn nhau. Cuối cùng Tùng Lâm lên tiếng:

- Thật ra tui không thấy mặt nó từ mấy tuần nay rồi. Chắc ai đó cũng có sự phàn nàn như bồ nên đã xử nó rồi. Dù sao thì chuyện lều rất dễ giải quyết, chỉ cần ta thức suốt đêm thì chẳng cần quan tâm là có lều hay không!

- Nhưng đôi khi anh sẽ cần lều. Ba đêm với anh là quá dài!

- Chấm dứt thảo luận! Sau khi ghi nhận ý kiến của mọi người, tui đã có kế hoạch cho chúng ta!

Quế Chi trịnh trọng kéo tấm bảng ra. Sáu gương mặt còn lại nhìn nó với một chút thảng thốt rồi sau đó thì họ tự gật gù. Tất nhiên. Đó là Quế Chi.

- Tui không biết là bồ có thể ghi nhận hết ý kiến của mọi người một cách nhanh chóng và ngay lập tức cho ra kế hoạch hoành tráng như thế... mặc dù tui chưa được thấy phần đố vui trong đó.

- Ôi Vĩ Diệp, tui không quan tâm lần trước ta đã làm gì. Những gì các bồ thích, nếu muốn tiếp tục thì cứ tự mình sắp xếp. Tui không muốn mất thời gian đã tái dựng bất kì thứ gì. Tui thích những thứ mới mẻ. Tui sẽ sắp xếp trò chơi này. Nó sẽ là hoạt động chính của buổi cắm trại lần này. Có ai có ý kiến gì không?

XXX

- Cô ta đúng là một con khốn! Nhiều năm rồi mà chưa bao giờ cô ta thôi làm anh ngạc nhiên vì khả năng biến mọi thứ khốn nạn nhất thành một kiệt tác nghệ thuật của cô ta!

Vĩnh Lộc bật cười trước câu nói của Tuấn Anh. Đôi khi sự hằn học của anh ta được bộc lộ một cách rất hóm hỉnh. Cô liếc nhìn xem có ai quanh đây không.

- Làm ơn. Dù sao chúng ta cũng sắp thoát khỏi cô ta mãi mãi rồi. Chỉ một học kì nữa là chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này.

- Phải. Và em nên nhớ, em có thể dùng mọi sự linh hoạt của mình để thoát khỏi bất kì rắc rối nào nhưng em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh...

- ... Nghe có vẻ đáng sợ. Nhưng anh nhớ là mình đã nói ra nó đấy...

Cặp đôi nắm tay nhau và bước ra khỏi phòng. Mãi mãi bên nhau là điều mà các cặp đôi đang yêu đều mong ước. Nhưng "cẩn thận với điều bạn ước" cũng là một câu khá nổi tiếng phải không?

XXX

Một trái cầu bay trúng đầu Ngọc Quí. Không có gì nghiêm trọng, nhưng Cát Anh đang xộc vào thằng nhãi thủ phạm như thể em cô vừa bị thằng đó tông xe vậy. Đan Thanh vừa nghiến răng vừa trợn mắt thích thú xem chuyện gì sẽ xảy ra. Từ ngữ mà Cát Anh dành cho thằng đó thì không tiện thuật lại cho lắm. Mọi người trong nhà ăn bắt đầu chú ý nhìn họ. Ngọc Quí phải đứng ra xin xỏ giúp thằng đó dù cho cô là nạn nhân. Một anh chàng bảnh trai chạy đến hòa giải giữa họ.

- Trung, em lại làm phật ý gì các bạn gái dễ thương đây vậy... Này, hai người là học sinh mới! Tui biết mọi nữ sinh ở đây. Đặc biệt là những người khả ái! Hai người chắc chắn là mới đến!

Cát Anh muốn đấm vào mặt tên này. Nhưng đánh nhau ngay vào ngày đầu tiên ở trường học mới thì sẽ không được ổn thỏa cho lắm. Cô kéo Ngọc Quí đi, sẵn tiện đạp dẹp quả cầu khi đi ngang qua nó, xem như cô đã xử đẹp thủ phạm chính. Gã bảnh bao mặt dày cũng kéo tên đồ đệ của hắn về bàn ngồi. Một cặp nam nữ đã ngồi sẵn ở bàn đó nhìn hắn và lắc đầu thương cảm cho màn tán tỉnh không ăn nhập gì của hắn.

Đan Thanh nhận ra Ngọc Quí vẫn đang nhìn gã bảnh bao kia. Và như bất kì con bé nào cùng cảnh ngộ, cô ấy buông lời trêu chọc:

- Đông Giang. Trên chúng ta một lớp. Vài người gọi hắn là Don Juan. Lí do thì bồ có thể hiểu. Bồ nên tránh xa hắn, công chúa.

Bỗng nhiên, Đan Thanh nhìn vẻ mặt của Cát Anh và buột miệng:

- Dù sao cũng chả đến lượt tui bảo ban cho bồ.

- Anh ta có một gương mặt đẹp. Tui thích ngắm những ai đẹp.

- Ôi em gái, làm ơn đừng nói mấy lời như thế.

Nhưng hóa ra đây lại là chủ đề yêu thích của Đan Thanh. Từ bây giờ thì dù Cát Anh có nhăn nhó thế nào, Đan Thanh và Ngọc Quí cứ bất tận với đề tài của họ. Với dáng vẻ mơ mộng, Đan Thanh tiếp tục chỉ về hướng đó.

- Anh ta cũng khá... Nhưng nhìn cậu trai ngồi đối diện anh ta kìa, có vẻ sẽ hợp với bồ hơn. Kiến Tường. Tử tế và ngọt ngào... nhưng hình như có lời đồn anh ta đang cặp với con khốn nào đó cùng câu lạc bộ với anh ta.

- Anh ta xinh thật!

- Nhưng bồ chưa thấy ai mới là quán quân ở đây đâu... Mặc dù đúng là hàng tốt nhất toàn là hàng trưng bày.

Đan Thanh thở dài chỉ về phía Vĩ Diệp. Cậu ta đang ngồi quấn lấy Trúc Đào. Cát Anh không thể chịu thêm được nữa:

- Eo, ở đây học sinh được quyền công khai tình tứ đến thế à? Làm thế quái nào mà chúng ta bị thuyết phục đến học ở đây vậy?!

- ... Bồ nói cái quái gì vậy? Họ ấy à?

Sau đó Đan Thanh ôm bụng cười một lúc rồi mới từ tốn nói:

- Người ta hay dùng câu gì nhỉ? "Mọi cô gái đều cần một cậu bạn thân đồng tính."

Cát Anh nhẹ nhõm. À ra là thế. Trong khi Ngọc Quí thì phấn khích:

- Bồ nói đúng! Anh ta đúng là người đẹp nhất ở đây!

- Phải. Nhưng đáng tiếc cho chúng ta... Dù sao tui cũng thấy an ủi là sẽ không có con ngựa nào bám dính lấy anh ta.

- Ở đây có vẻ thoáng nhỉ. Trông anh ta... rất tự nhiên.

- ...Đồng tính hay không. Đẹp đẽ hay xấu xí. Giàu hay nghèo. Thông minh hay ngu ngốc. Hay bất kì cái thước đo nào mà bồ từng biết ở cái trường cũ của bồ. Không có các quy luật đó ở ngôi trường này, kẹo gòn à. Chỉ cần dùng hết tất cả mọi thứ bồ có, biến nó thành lợi thế...

Đan Thanh hạ thấp giọng xuống và cúi sát lại bên tai của Ngọc Quí, cố gắng chia sẻ bí quyết sinh tồn của cô ta ở đây.

- Bồ biết điều gì mới là sự thật không? Mọi người ở đây, ai cũng có vài vấn đề khó nói. Bới móc. Thi xem ai sẽ là người bới móc sâu nhất và tìm được thứ kho báu dơ bẩn nhất. Đó là cách để bồ kiểm soát những kẻ khác và thống trị ở đây.

Cả phòng ăn im lặng hẳn khi Quế Chi bước vào. Cô ấy không xinh đẹp nhất, không sành điệu nhất, không thông minh nhất và chắc chắn là không được bạn bè yêu thích nhất. Nhưng cô ấy là kẻ thống trị ở đây.

- Mọi người tập trung! Tui muốn xin mọi người vài phút. Như mọi người đã biết, là người đứng đầu ban đại diện học sinh cấp ba, tui cũng là người chịu trách nhiệm chính cho các hoạt động ngoại khóa của các bồ. Bây giờ, tui sẽ thông báo cho mọi người đôi điều sơ nét về hoạt động chính trong buổi cắm trại sắp tới của chúng ta. Các cậu! Kéo nó vào đi!

Vài cậu học sinh kéo tấm bảng vào giữa phòng ăn. Các học sinh nhốn nháo nhìn nó và họ chỉ thấy đó là tấm hình sơ đồ của toàn bộ ngôi trường. Quế Chi vẫn lảm nhảm vài điều mà chắc cô ta cũng chẳng quan tâm:

- Như mọi lần, buổi cắm trại sẽ diễn ra từ tối thứ sáu cho hết ngày chủ nhật. Cổng trường sẽ đóng hết cuối tuần, không ai trừ các học sinh được phép vào khuôn viên trường. Năm nay đặc biệt hơn là chúng ta cũng sẽ không cho các học sinh cấp dưới tham gia. Bởi vậy nên năm nay sẽ thực sự là cuộc chơi cho học sinh cấp ba chúng ta. Còn về trò chơi? Nó sẽ diễn ra trong khuôn viên trường chúng ta. Đừng lo, tui không gắn bom vào đầu các bồ và bắt các bồ giết lẫn nhau đâu. Bộ phim đó xưa rồi. Cứ xem như nó là một dạng "cuộc đua kì thú" hay gì đó. Thể lực một chút, trí tuệ một chút, tinh thần một chút, nhưng sẽ có rất nhiều thử thách, phần thưởng, cạm bẫy và hình phạt.

Bọn học sinh có rất nhiều phản ứng khác nhau. Một số phấn khích húyt sáo reo hò, một số ngồi thừ người nhìn tấm bản đồ, số khác thì không thể giấu được sự kinh hoàng và căm thù khi nhìn Quế Chi. Ngọc Quí thấy chuyện này khá thú vị. Một trò chơi lớn khi vừa mới đặt chân đến đây.

- Trong vòng tuần này, toàn bộ học sinh tự sắp xếp thành nhóm và gửi danh sách về cho ban đại diện, không ai là ngoại lệ. Nếu không đủ người hay kẻ thua cuộc nào đó không tìm được nhóm thì bọn tui sẽ giúp. Nhớ rõ là, không ai được từ chối tham gia.

Sau đó, Quế Chi vỗ tay và mỉm cười:

- Chỉ vậy thôi, chúc mọi người có một tuần lễ tốt đẹp. Nhớ là hãy chuẩn bị sẵn sàng và hết mình trong buổi cắm trại nhé!

XXX

- Em đi đâu mà lâu thế?

- Đan Thanh dẫn em xem khu vực nhà thể thao. Chị sẽ thích nó đấy!

Ngọc Quí chạy vội vào phòng, trên tay cô đang giữ thứ gì đó mà cô sợ sẽ đánh rơi, hay chính xác hơn là sẽ bay mất.

- Em bắt được nó khi đi qua một bồn hoa. Nó rất đẹp! Chị mang bộ sưu tập của em qua đây giúp em với!

Cát Anh cầm tập tiêu bản quý giá của Ngọc Quí một cách thận trọng và chuyền cho cô em. Ngọc Quí rút cây kim ra và dùng một tay để giữ chặt con bướm. Cốt lõi là đừng quá mạnh tay, nếu không vảy phấn sẽ bị phai.

- Em có cần giúp không?

- Không. Em quen rồi.

Một tay ép chặt lấy thân mà không để đôi cánh bị rách toạc, Ngọc Quí đâm cây kim xuyên qua thân con bướm. Khi đã đóng chặt vào giấy, con bướm vẫn cố đập cánh mạnh hơn để thoát ra. Nhưng Ngọc Quí đã nhẹ nhàng giữ yên đôi cánh của nó. Vài giây sau thì nó cũng yên vị ở giữa tờ giấy. Chỉ với sự dịu dàng của mình, cô ấy hoàn thiện một tiêu bản không chút tì vết nào. Trông con bướm vẫn rực rỡ và lộng lẫy, như thể nó chưa từng trải qua cuộc vật lộn nào để giành lấy sự sống. Một kỹ thuật đáng kinh ngạc phải không?

- Em thích nhìn những thứ xinh đẹp. Còn tuyệt vời hơn nữa khi có thể lưu giữ nó làm của riêng mình. Em có thể mở ra và ngắm chúng bất kì lúc nào.

- Phải rồi...

Cát Anh nhìn Ngọc Quí mê mẩn với bộ tiêu bản của cô ấy. Mắt cô ấy đảo sang cửa và nhìn thấy một mẩu giấy trước cửa.

- Thứ này của em à?

- Không. Em cũng nhìn thấy nó nằm trước cửa khi vào lúc nãy. Cái gì thế?

Cát Anh mở tờ giấy ra và liếc xem. Ngọc Quí chưa bao giờ nhìn thấy chị mình lộ vẻ sợ hãi. Cô ấy té xuống sàn, tay bấu chặt lấy tờ giấy, thậm chí Ngọc Quí còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của chị ấy.

- Đóng cửa lại!

Ngọc Quí làm theo lời rồi chạy đến bên cô chị. Cát Anh đưa cho cô xem mẫu giấy. Điều ghi trên mẫu giấy rất đơn giản:

TAO BIẾT ĐIỀU MÀY ĐÃ LÀM.

TAO ĐANG DÕI THEO MÀY.

- Điều này có nghĩa là gì? Chị nghĩ là tên này đang ám chỉ điều gì?

- ... Dù là chuyện gì, tốt nhất không phải là chuyện chúng ta đã làm với bố mẹ mình.

Cát Anh nhìn lại phía ngoài cửa. Chỉ vài phút trước, cô còn tưởng chị em cô sẽ an toàn ở đây. Đôi khi bạn muốn khởi động lại cuộc đời mình ở một nơi hoàn toàn mới, để xóa bỏ đi vài rắc rối, vài sai lầm, và vài tội ác mình đã gây ra. Nhưng cũng đôi khi, có những thứ vẫn cứ tiếp tục đeo bám dai dẳng lấy bạn dù bạn đã đi xa thế nào.

- Với điều chúng ta đã làm, chúng ta có thể bị buộc tội cố ý giết người đấy em gái à.