Mấy chữ "Vẫn luôn chỉ có mình anh" sắp buột miệng nói ra, Trần Nhuế Sơ đột nhiên dừng lại, kìm nén tâm trạng kích động, hỏi: "Tại sao?"
Tại sao chỉ cho mình anh xem?
"Em muốn biết nguyên nhân, hay đã biết nguyên nhân nhưng vẫn cố tình trêu anh." Đinh Ngạn Tư trầm giọng, mang theo men say đứt quãng, logic lại rõ ràng.
Trần Nhuế Sơ sửng sốt, trêu sao?
"Được rồi, muốn trêu thì cứ trêu đi." Đinh Ngạn Tư khẽ cười, môi lạnh dán lên tai cô, "Bởi vì thích em, bởi vì ghen tị. Đã hiểu chưa?"
Giọng nói nghẹn ngào như cánh chim gãi vào trái tim cô, cảm giác tê dại từ trái tim lan tràn khắp người.
"Hiểu... Hiểu..." Trần Nhuế Sơ cố nén vui mừng, ý cười trên môi căn bản không nhịn được, nhẹ nhàng cong lên.
Tỏ tình xong, Đinh Ngạn Tư cảm thấy tâm trạng bớt phiền muộn hơn. Anh thích cô, tuy rằng không biết cô nghĩ thế nào, nhưng anh có thể theo đuổi cô.
Gần quan được ban lộc, anh là bạn tình của cô, có lẽ có thể dễ dàng có được trái tim cô.
"Cười cái gì?"
Trần Nhuế Sơ nghiêng mặt, hôn lên môi anh.
"Vậy em thì sao? Anh nói lý do rồi, em có đồng ý không?" Đinh Ngạn Tư nhéo cái bớt kia.
"Anh không muốn em phát sóng trực tiếp cho người khác xem sao?" Trần Nhuế Sơ chuyển lời anh nói thành ngôn ngữ dễ hiểu.
"Đều là của anh, nơi này, còn cả nơi này." Đinh Ngạn Tư lẩm bẩm, ngón tay nắm lấy mông cô, môi lên dán lên mặt cô, tay còn lại chỉ vào hai bầu vú dựng thẳng.
Trần Nhuế Sơ thấy tai anh, ánh đèn xung quanh dường như cũng biến thành màu hồng. Bầu không khí ngọt ngào, giống như vị ngọt của kẹo mạch nha khi nhỏ ăn nhớ mãi không quên.
Đinh Ngạn Tư nhìn hai mắt cô tròn xoa, giấy tiếp theo, môi anh bị cô hôn lên, đầu lưỡi ngọt ngào gấp gáp đi vào trong. Anh lập tức duỗi tay ôm lấy eo cô, ôm chặt.
Một nụ hôn xong.
Trần Nhuế Sơ thì thầm bên tai anh: "Ôm cho chật." Sau đó nhảy lên, hai chân vòng lấy eo anh.