Ngự thiện phòng. Ba bóng dáng nam nhân như hoa như ngọc quay cuồng bên đống đồ ăn, dược liệu. Đều là mỹ nam nhưng bao năm quanh quẩn trong ngự thiện phòng cũng khiến nếp đẹp thanh tao kia giảm sút đáng kể.
"Rõ ràng chúng ta là trợ tá của trưởng công chúa chứ đâu phải ngự trù. Suốt ngày quanh quẩn trong ngự thiện phòng này. Tức chết ta mà!" Nguyệt Xích bực dọc mà nói
"Chứ đệ muốn gì? Thị tẩm à?" Nguyệt Lam nói với ánh mắt trêu chọc
"K..Không phải. Nhưng ít ra cũng phải để chúng ta làm gì đó với đúng dung mạo này chứ." Nguyệt Xích vội giải thích
"Đừng mơ tưởng nữa. Chu Hạ An căn bản không có tình người. Không hiểu được hạnh phúc, vui vẻ. Cả đời chỉ biết đến đau khổ, hận thù. Nếu thật sự có ngày Chu Hạ An triệu chúng ta thì chắn chắn là ngày chúng ta rơi đầu." Nguyệt Kim nói
"Có chuyện gì sao?" Nguyệt Lam nhạy bén như đã phát hiện được tình hình mà hỏi
"Chu Hạ An ban lệnh tru di tam tộc cho Quách gia, Bành gia, La gia và Doãn gia." Nguyệt Kim đáp
"Cái gì mà tận bốn nhà vậy!" Nguyệt Xích trợn tròn mắt mà kêu lên
"Vì tội tham ô. Từ bốn vị đại nhân cho đến gia quyến trong nhà, thậm chí là đứa bé hai, ba tuổi cũng bị chém đầu." Nguyệt Kim bổ sung
"Vậy mấy hôm nay trưởng công chúa như thế nào?" Nguyệt Lam hỏi
"Vẫn thượng triều, phê tấu chương, dùng thiện như thường. Trên sắc mặt gần như không có chút cảm xúc nào." Nguyệt Kim nói
"Hai chúng ta ở đây, may mà còn có Nguyệt Kim có thể đi lại trong cung. Nếu không chúng ta gần như không biết chút thông tin gì." Nguyệt Xích than vãn
"Cũng là ý của đệ. Nào là nấu đồ bổ cho công chúa rồi hầu hạ công chúa dùng thiện. Đây. Đúng ý đệ rồi đó. Suốt ngày ở ngự thiện phòng, tha hồ làm ngự trù." Nguyệt Lam nói
"Đệ cũng chỉ là muốn... Nhưng dù sao giờ đệ cũng là ngự trù riêng của trưởng công chúa. Huynh là thái y còn Nguyệt Kim thì chẳng khác gì thị vệ của trưởng công chúa. Như vậy cũng gần như thành công chiếm được lòng tin của trưởng công chúa rồi còn gì." Nguyệt Xích nói
"Đệ đang tự an ủi bản thân đấy à." Nguyệt Lam vừa nói vừa cười
"Tin tưởng? Trước khi trưởng công chúa dùng thiện, Chương công công sẽ kiểm tra bằng châm bạc rồi còn ăn thử từng món rồi mới dâng lên. Dâng lên rồi trưởng công chúa còn chưa vội ăn mà cho con chim của mình ăn thử từng thứ một. Nó không chết mới bắt đầu dùng thiện. Thuốc bổ thì được Liên cô cô đích thân kiểm tra trước khi trưởng công chúa dùng. Y thuật của Liên cô cô, không phải hai đệ không biết. Còn ta mà là thị vệ sao, nói là chó cảnh còn giống hơn." Nguyệt Kim nói khiến cả Nguyệt Xích và Nguyệt Lam liền tắt ngấm nụ cười
"Chu Hạ An này đúng là còn khó khăn hơn cả Cố Ngọc Hoa." Nguyệt Xích hơi thở dài mà nói rồi lại tập trung chuẩn bị ngự thiện cho cô
.........
An Lạc năm thứ mười.
Hai năm nay chuyện cô một mình thượng triều đã không còn là vấn đề gì xa lạ. Các quan đại thần cũng không còn ai dám ý kiến gì về chuyện này.
Chu Bá Nam thì vẫn ngày ngày chìm trong tửu sắc, chỉ cần không có rượu liền phát điên.
"Đừng qua đây. ĐỪNG QUA ĐÂY. Đừng lấy mạng ta. ĐỪNG LẤY MẠNG TA. Ta không biết gì hết. Không biết gì hết. Đừng giết ta." Chu Bá Nam điên cuồng cầm kiếm mà hét loạn khiến các phi tần trong cung ai nấy đều sợ hãi bỏ chạy
"Hoàng thượng." cô gọi, gương mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, Chu Bá Nam nghe thấy giọng cô thì lập tức buông kiếm xuống bò tới chỗ cô
"Hoàng tỷ. Hoàng tỷ tha cho ta. Tha ta đi hoàng tỷ. Ta sợ lắm. Sợ lắm. Ta không muốn chết. Hoàng tỷ!" Chu Bá Nam vừa nói vừa ôm chặt lên chân cô, điên điên dại dại
"Bá Nam ngoan. Tốt nhất ngươi cứ điên điên dại dại như vậy đến cuối đời đi." cô nói rồi lập tức xoay người rời đi, Chu Bá Nam vẫn đang kêu gào van xin một mình ở bên trong
"Đóng cửa cung." Chương công công nói, mấy thái giám lập tức đóng cửa cung rồi khoá trái lại
"Tam cung lục viện của hoàng thượng lập tức ban lụa trắng. Hài tử của Chu Bá Nam, nam nhi ban rượu độc còn nữ nhi phế làm thứ dân, giam trong lãnh cung." cô nói xong liền quay về Khôn Ninh cung để lại Chương công công cùng hai thái giám thân cận đang tái xanh mặt.
Khôn Ninh cung.
"Trưởng công chúa, Bửu thân vương đã trốn thoát khỏi Nam thành chạy về phía Tây từ đêm qua." Ngô Diệp cúi người bẩm báo
"Chạy đến Tây Châu sao? Ta không cần biết các ngươi làm thế nào. Ta cho các ngươi một tháng, mang đầu Chu Bá Nhật về đây cho ta."
"Thần tuân chỉ." Ngô Diệp nói rồi vội rời đi
"Công chúa, các thị vệ, thái giám và nha hoàn từng hầu hạ Chu Bá Nam và các vị hoàng hậu đều đang quỳ ở bên ngoài. Sát Âm Các đã chuẩn bị xong, chỉ chờ lệnh của công chúa." Liên Nhi nói đồng thời đưa tách trà cho cô
"Giết." cô đáp ngắn gọn một cách nhẹ tênh khiến Liên Nhi mặt trắng bệch lại nhưng vẫn vội ra ngoài phụng mệnh
Tiếng khóc than, kêu gào vang khắp Khôn Ninh cung. Từng người từng người ngã xuống. Mùi máu tanh nồng nặc lan cả vào bên trong điện. Cô vẫn ngồi đó ung dung phê tấu chương. Mùi máu tanh không khiến cô khó chịu mà thậm chí còn có cảm giác thư thái. Lần đầu tiên gương mặt cô giãn ra, có phần dịu dàng hơn so với thường ngày.
........
Nơi lãnh cung cũng không khá hơn. Tiếng kêu gào của đám nữ nhi. Dù là trẻ sơ sinh đến những đứa hai, ba tuổi đều có. Chúng đều sợ hãi, khóc loạn lên, đập cửa muốn thoát nhưng đáp lại chúng chỉ là tiếng khóc than của những đứa trẻ bên cạnh.
Hoàng hậu và các phi tần của Chu Bá Nam lại được triệu kiến tới Vĩnh Thọ cung. Ngay khi tất cả vào trong, cánh cửa liền đóng sầm vào. Ai cũng không hiểu gì cho đến khi hàng chục thái giám trên tay ai nấy đều cầm dải lụa trắng được xếp cẩn thận thì họ mới bắt đầu hoảng loạn tìm chỗ trốn.
"Thả ta ra, ta là hoàng hậu!"
"Hoàng hậu cái thá gì. Đều là một đám ca kỹ được trưởng công chúa đưa vào cung hầu hạ Chu Bá Nam mấy năm nay. Giờ các ngươi được trưởng công chúa ban lụa trắng đã là phúc phần của các ngươi. Làm nhanh lên." Chương công công ra lệnh
Đám thái giám nhanh chóng chia ra trói chặt từng nữ nhân lại. Từng dải lụa trắng lần lượt được treo lên kéo theo một nữ nhân. Dần dần tiếng oán thán, bi ai biến mất. Thay vào đó là sự im lặng đến ghê rợn. Những xác người được treo lủng lẳng vẫn khẽ đưa đi đưa lại, thậm chí còn va vào nhau khi những thái giám kia cố định dải lụa.
"Chương công công, khi nào chúng ta gỡ xuống?" một tên thái giám hỏi
"Ngày mai hãy gỡ. Nếu có sai sót gì thì chúng ta chính là những kẻ tiếp theo." Chương công công nói khiến đám thái giám xanh mặt
"Như vậy... như vậy có phải độc ác quá...." một tiểu thái giám khác chưa nói xong đã liền bị chặn lại
"Im miệng. Muốn sống thì tốt nhất quản cái miệng mình cho tốt."
"Đi thôi, vẫn chưa xong việc đâu." Chương công công ra lệnh, đám thái giám lập tức đi theo sang điện phụ
Các nam nhi của Chu Bá Nam bị đưa đến đây nhốt nãy giờ. Chỉ có ba đứa. Một đứa mới sinh, một đứa một tuổi và một đứa hai tuổi. Chúng thay vì khóc lóc lại vui vẻ đùa nghịch, vui vẻ với nhau.
Các thái giám cũng nhàn nhã hơn, chỉ cần nịnh cho ba nam nhi này uống thử rượu độc liền xong việc. Nhìn ba đứa trẻ nằm trên sàn mà thổ huyết, ai nấy đều sợ hãi mà quay mặt đi.
"Mau, khiêng hết đi." Chương công công nói
Đám thái giám trong lòng vừa tội lỗi tự trách nhưng cũng sợ hãi tột độ. Xác của những kẻ xui xẻo ấy đều được Sát Âm Các đưa ra khỏi kinh thành đem lên rừng làm mồi cho thú dữ.
Thảm sát trong cung không ai dám nói ra. Chỉ sợ nói ra thì đầu không còn trên cổ nên cô cũng thành công giấu được chuyện này đi.
Việc khiến cho đám cung nữ, thái giám kinh hoàng hơn khi thấy cô vẫn ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra. Ngày ngày thượng triều, phê duyệt tấu chương, dùng thiện như lúc ban đầu.
Một tháng sau.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau 2. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn 3. Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu! 4. Điều Gì Ập Tới Khi Nữ Phụ Phản Diện Thức Tỉnh =====================================
"Bái kiến công chúa." Ngô Diệp cung kính nói, trên tay còn cầm chiếc gộp gỗ hình hộp lớn
"Mở ra." cô vừa nói vừa đứng dậy đi xuống muốn tận mắt quan sát đầu của Chu Bá Nhật
Ngô Diệp mở chiếc hộp ra khiến Liên Nhi kinh hoàng kêu lên vội nhắm mắt lại.
"Mặt bị sao đây?" cô hỏi khi thấy gương mặt máu me không nhận dạng rõ như bị dập nát
"Chu Bá Nhật ngã từ trên vách núi, bị đám thú hoang tấn công." vừa nghe Ngô Diệp nói cô vừa khẽ vén mái tóc loà xoà, bẩn thỉu để xem. Đúng ở bên cổ có một vết bớt đỏ chữ "Vương" khiến cô lộ rõ vẻ vui mừng hiếm thấy.
"Được rồi. Đóng lại đi. Nhận thưởng chỗ Chương Thanh rồi về đi."
"Tạ ơn trưởng công chúa." Ngô Diệp nói rồi vội lui ra ngoài
"Công chúa, người nhất định phải làm vậy sao?"
"Nếu ta không giết hắn, đám đại thần sau khi nghe tin Chu Bá Nam băng hà sẽ muốn lập Chu Bá Nhật làm tân đế. Nhưng nếu Chu Bá Nhật cũng chết, ta có thể đường đường chính chính đăng cơ. Đám đại thần đó cũng không dám làm trái."
"Vậy còn..." Liên Nhi hơi ấp úng nói không thành câu
"Ngươi muốn nói sau này?" cô hỏi, Liên Nhi vội gật đầu "Ta giữ vài trợ tá cũng đâu phải để trưng. Ta là nữ nhân, muốn xưng đế. Cho dù có nhi tử, chúng đều phải mang họ Chu. Ta cũng đâu muốn Chu quốc rơi vào tay kẻ khác."
"Nô tỳ đã hiểu."
"Ừm. Chương Thanh."
"Dạ có nô tài."
"Truyền tin tức ra ngoài, Bửu thân vương đi săn không may gặp nạn qua đời."
"Dạ." Chương công công nói xong vội rời đi
Vài ngày sau, tin tức nhanh chóng lan ra. Trên triều đường cũng bàn tán xôn xao về việc này.
"Hoàng thượng nghe tin Bửu thân vương ra đi đột ngột mà đau lòng quá độ, lâm trọng bệnh. Hôm nay nếu không có việc gì quan trọng thì bãi triều." cô nói rồi lập tức rời đi
"Cung tiễn trưởng công chúa." tiếng của đám quan đại thần vang lên đằng sau
Cô phải nhanh chóng rời đi vì không thể giấu nổi nụ cười trên môi.
Đêm hôm đó, cô ban độc Đoạn Trường Thảo cho Chu Bá Nam. Chết trong đau đớn như tiên đế. Tin tức bị phong toả cho đến sáng hôm sau. Trên triều một lần nữa náo loạn. Cô không thượng triều, thay vào đó lập tức phát tang. Cả hoàng cung giờ đây được bao phủ bởi một màu trắng xoá cùng với tuyết đầu mùa. Không khí càng thêm tang thương hơn.
"Hoàng thượng ra đi đột ngột. Phi tần hậu cung ai cũng đau thương, đều tuẫn táng theo hoàng thượng. Chỉ tiếc hoàng thượng không có hoàng tự, không có người nối dõi." cô nói với gương mặt không chút cảm xúc
"Trưởng công chúa, Chu quốc không thể không có vua. Nay hoàng thượng băng hà không có người nối dõi. Bửu thân vương cũng đột ngột tạ thế. Khẩn xin người lên ngôi, trấn an lòng dân." Liêu đại thân lên tiếng
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." các quan đại thần khác cũng chóng hùa theo, quỳ xuống mà hô lớn
"Các người..." Thẩm đại nhân nói
"Thẩm đại nhân có ý kiến?" cô nhẹ giọng hỏi, Thẩm đại nhân lúc này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch vội cúi đầu
"...V..Vi thần không dám." Thẩm đại nhân vội cung kính trở lại mà nói