Mẫn Hoa Tâm

Chương 46: Thoả hiệp



"Hoa Thần, những bảo vật này người muốn để đâu?" Nguyệt Quế nãy giờ sắp xếp đồ, chỉ sót lại đúng ba món vũ khí kia thì cần hỏi ý cô

"Mang qua đây." cô nói, Nguyệt Quế cũng nhanh chóng để ba vũ khí ngay ngắn trước mặt cô, cô lấy thêm Lam Điệp Kiếm để trên bàn

Vậy là đủ bốn món vũ khí trong truyển thuyết. Nhưng làm sao kết hợp chúng? Cô đợi, rồi đợi nhưng không thấy có chút phản ứng.

"Xảo Xảo."

"Dạ?"

"Ngươi đi gọi Tiểu Hàn và Tiểu Lệ tới đây."

"Dạ, thần đi ngay." Nguyệt Xảo nói rồi nhanh chóng đi gọi Nguyệt Hàn và Nguyệt Lệ tới

"Hoa Thần, người tính làm gì với bốn món bảo vật này?"

"Ngươi thấy sao?"

"Thần không dám đoán ý người."

"Vậy đợi đi, rồi ngươi sẽ biết."

Chỉ vài phút sau đó, Nguyệt Xảo cùng Nguyệt Hàn và Nguyệt Lệ đã nhanh chóng đến Minh Nguyệt Cung nơi cô đang đợi.

"Hoa Thần."

"Đứng lên đi. Bốn người các ngươi là những người ta tin tưởng. Cũng là những người mạnh nhất trong đám hoa yêu bây giờ. Chọn đi. Mỗi người một vũ khí. Từ giờ, các ngươi là Tứ Đại Yêu Hoa."

"'Tứ Đại Yêu Hoa? Là sao vậy Hoa Thần?" Nguyệt Lệ hỏi lại

"Thiên Giới có Tứ đại thần thú là bốn... à không năm vị thượng thần. Ma Giới có Tứ đại hung thú là Tứ Đại Ma Đầu. Các ngươi là Tứ Đại Yêu Hoa. Đúng như cái tên, các ngươi không chỉ là thống lĩnh bảo vệ Hoa tộc mà còn chiến đấu vì Yêu Giới. Chọn đi." cô nói

Bốn người đó nhìn nhau chần chừ đôi chút nhưng rồi Nguyệt Hàn tiến đến cầm lấy thanh kiếm duy nhất. Nguyệt Xảo theo sau, chọn lấy cây sáo là Mê Trí Tiêu.

Nguyệt Lệ lại ôm về cây đàn tỳ bà Phong Trảm Cầm còn Nguyệt Quế đợi mọi người chọn xong mới lấy món cuối cùng là một chiếc ô, Lục Du Tán.

Mỗi người một bảo vật nhưng kết hợp ra sao, làm sao để biến nó thành thần binh thì cô hoàn toàn không biết.

"Trong sách cổ có nói Mê Trí Tiêu phát ra tiếng sáo du dương khiến người nghe thần hồn điên đảo. Đồng thời có thể sai khiến được kẻ đó. Phong Trảm Cầm tuy tiếng đàn trầm bổng, nhẹ nhàng nhưng lại như những đường kiếm, cắt bất cứ thứ gì nó đi ngang. Lục Du Tán chỉ đơn giản là chiếc ô màu xanh nhưng được sử dụng như pháp khí, thường dùng để hỗ trợ hay bảo vệ. Có khả năng chịu được đòn thiên lôi. Duy chỉ có Lam Điệp Kiếm là không được để cập đến." cô nói trong khi bốn người họ ngắm nhìn bảo vật mới được được ban thưởng trong tay

"Thần còn nghe nói, những bảo vật này buộc phải nhận chủ mới có thể sử dụng." Nguyệt Xảo nói

"Đúng là khi nhận chủ chúng mới phát huy hoàn toàn công hiệu của mình. Ta ban cho các ngươi vũ khí nhưng dùng được chúng hay không còn phải xem bản lĩnh của các ngươi." cô nói rồi rời đi, tìm coi Ảnh Lâm nãy giờ chạy loan đi đâu rồi.

Ghé qua Nguyệt Tinh Cung thì không thấy người đâu. Mà lại thấy vài tiểu hoa yêu đứng xúm lại với nhau bàn tán, ai cũng đỏ mặt tía tai một cách ngượng ngùng.

Dáng vẻ y hệt như những cô nương năm xưa bị Nguyệt Phong trêu chọc vậy.

Một trong đám tiểu hoa yêu nhanh chóng ra hiệu im lặng rồi hành lễ với cô.

"Hoa Thần."

"Um. Bắc Thần và Lương Thần đầu?"

"Các tiểu hoàng tử được Lâm ca ca đưa đến Thuy Hoa Đài rồi thưa Hoa Thần."

"Anh Lâm ca ca?" cô hơi nhíu mày hỏi lại nhưng các tiểu hoa yêu kia thay vì sợ hãi lại thẹn thùng đến lạ

Biết được Ảnh Lâm đưa lũ trẻ đi đâu nên cô cũng nhanh chóng rời đi. Bóng người trong bộ y phục đen tuyền của cô giữa rừng hoa này thật sự có chút không ăn khớp. Ai không biết còn nghĩ cô là người ngoại tộc.

Đến bên Thủy Hương Đài, cô nghe thấy câu chuyện đang kể dang dở nên đứng đẳng sau bình phong mà không vội đi vào.

"Cữu phụ, sau đó ra sao?" giọng nói lộ rõ vẻ tò mò của Bắc Thần vang lên còn Lương Thần chỉ im lặng mà chăm chú lắng nghe

"'Tất nhiên là mẫu thân mấy đứa từ chối rồi. Nếu không hủy hôn ước với Thiên Giới kia ta sẽ giận cho mà xem! Mẫu thân mấy đứa ấy, sợ nhất là ta giận."

"Tại sao vậy?"

"Ta mà giận rồi sẽ không đem đồ ngon về cho muội ấy chứ sao." Ảnh Lâm nói với vẻ đắc ý nhưng sao cô nghe lại giống Nguyệt Xích đến lạ



Tuy các ca ca ai cũng rất cưng chiều cô nhưng chỉ có Nguyệt Xích, tuy không nhàn rồi nhưng ngày nào cũng đem về cho cô đủ thứ. Từ y phục, trang sức, đồ ăn ngon thậm chí những bảo vật hay ho dưới Hạ Giới.

"Người trên Thiên Giới đó hẳn rất xấu xa phải không cữu phụ?" Bắc Thần hỏi tiếp

"Đau chỉ vậy, kẻ đó còn thường xuyên lừa gạt người khác. Các con là nam nhi đại trượng phu, cho dù sau này ra sao vẫn phải bảo vệ mẫu thân các con. Nhớ chưa."

"Mẫu thân giỏi như vậy, ai động tới mẫu thân được chứ?" Lương Thần nói

"Nhãi con không được nói vậy, mẫu thân các con cho dù có là Hoa Thần. Có pháp lực mạnh mẽ ra sao, người người kính nề hay sợ sệt thế nào thì cũng chỉ là nữ nhân. Mà thế gian này làm gì có nữ nhân nào lại có bản tính mạnh mẽ chứ. Âu cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi." Ánh Lâm nói xong mới chợt nhớ ra mình đang nói chuyện với hai đứa trẻ, chúng chắc gì đã hiểu được những điều này nên lại xua đi "Các con biết thế là được. Mau quay về đi, để mẫu thân mấy đứa biết được lại trách ta."

"Bọn con không muốn về Nguyệt Tinh Cung. Ở đó không có kẻ nào tốt với bọn con." Bắc Thần nói

"Tin ta, sau này không có kẻ nào dám bắt nạt con nữa." Ảnh Lâm vừa nói dứt câu thì cô đi vào

"Mẫu thân." Bắc Thần và Lương Thần nhìn thấy cô thì giật nảy mình, nhanh chóng cung kính hành lễ. Đáng lý ra bây giờ chúng vẫn đang chỉ là những đứa trẻ nằm một chỗ nhưng có lẽ do chúng là con của Mặc Thiên. Mới mấy tháng đã lớn ngang với đứa bé vài chục năm. Có lẽ do cô tính toán sai rồi.

"Muội.. Muội đứng đó từ lúc nào? Nghe được chuyện rồi?"

"Nghe rồi. Kẻ nào lại dám vượt quyền ở Hoa Sơn?"

"Là... Là.." Bắc Thần lắp bắp

"...Chẳng phải bọn trẻ còn phải qua chỗ Nguyệt Hàn luyện võ sao! Mau. Đi đi." Ảnh Lâm nhanh chóng đẩy bọn trẻ đi rồi quay lại nhìn cô nằm trên chiếc ghế lười mà thở dài "Muội cần gì làm khó bọn trẻ." Ảnh Lâm vừa nói vừa đưa ly rượu cho cô

"Muội chỉ muốn hỏi chuyện thôi."

"Hỏi chuyện như muội chỉ doạ bọn trẻ hơn... Ta biết muội không muốn nhắc đến, ta cũng biết muội chưa muốn nói cho ta. Nhưng muội từng lịch kiếp, Hoa Sơn này không khác gì cung cấm chốn trần gian là bao. Bọn tiểu hoa yêu kia sẽ nhìn sắc mặt muội mà làm việc. Muội không quan tâm đến lũ trẻ, chúng ắt sẽ cực khổ."

"Muội biết rồi. Chuyện đó để Nguyệt Xảo xử lý."

"Nguyệt Xảo tính tình cương trực, thẳng thắn là tốt. Nhưng không đủ khéo léo. Nguyệt Quế lại quá trầm tính... hay là giao cho ta đi."

"Huynh đừng kéo lũ trẻ đi chơi là được."

"Không có. Chắc chắn không có."

"Chúng dù sao cũng là nhi tử của muội. Tính cách muội như nào chúng cũng sẽ thể thôi."

"Vậy... muội đồng ý?"

"Nếu huynh quản được chúng thì tiện quản luôn Nguyệt Tinh Cung đi. Kẻ nào được việc, kẻ nào không, tuy ý huynh."

"Muội rõ ràng quan tâm tới hai đứa nhóc đó, sao cứ thể hiện xa cách vậy?"

"...Lần đầu làm mấu thân. Muội chưa thích ứng được thôi." cô nói rồi uống cạn chén rượu

Mỗi khi gặp Bắc Thần và Lương Thần lại làm cô nhớ tới tên Mặc Thiên. Chúng thật sự quá giống...

"Mà muội tính khi nào lập Hoa Quân?"

"'Lập Hoa Quân làm gì. Muội không có ý muốn thành thân... Mà sao huynh tự nhiên lại nói đến chuyện này?"

"À thì... Tiểu Bạch không dám hỏi muội chuyện này. Các Yêu tộc khác đã dâng lên cả đống người, lập thành cả một danh sách dài rồi."

"Cái đám người đó đều không được. Cho dù là cùng thuộc Yêu Giới, hay chúng cùng chung một tộc thì đều có sự đấu đá nhau. Tuy giờ các tộc đều đang ủng hộ muội nhưng nếu không cần trọng rất có thể khiến chúng bất mãn mà thay lòng."

"Vậy phải làm sao?"

"Lập Hoa Quân thì không được nhưng... Thiếu Quân thì được." cô cười mà nói một cách lười biếng

"Thiếu Quân?"

"Hoa tộc ta có tiền lệ, Hoa Thần chỉ có thể thành thân với một người duy nhất, người đó sẽ trở thành Hoa Quân. Nhưng Hoa Thần cũng có một điều luật khác, chỉ cần là nam nhân Hoa Thần thích. Cho dù là người của Thiên Giới hay Ma Giới đều phải thuận theo."

"Nhưng luật này vốn đã bị bỏ từ lâu. Hơn nữa đám Thiên Giới ấy sẽ thuận theo thật sao?"

"Chúng tuy không cam tâm tình nguyện nhưng vì mối giao hảo thì vẫn phải chấp thuận thôi. Chỉ là cũng đã mấy ngày trôi qua rồi. Tên Mặc Thiên kia lại không thắc mắc về việc Trường An và Trường Ni biến mất sao?" cô vừa dứt lời thì nghe được tiếng bước chân hớt hải chạy đến

mắc về việc Trường An và Trường Ni biến mất sao?" cô vừa dứt lời thì nghe được tiếng bước chân hót hải chạy đến



"Hoa Thần, người ở Thiên Giới đến." Nguyệt Xảo bẩm báo

"Ai?"

"Nhìn dáng vẻ thì có lẽ là Túc Duyệt thượng thần và Ngạn Lâm thượng thần."

"Um." cô nói rồi đi ra ngoài cửa tộc, bên bờ Lạc Hồn Thủy đúng là Túc Duyệt và Ngạn Lâm

"Tiểu Mẫn..." Túc Duyệt nhìn thấy cô thì ngay lập tức chạy đến, nhưng khi mới chạm chân xuống hồ Lạc Hồn thì Túc Duyệt đã vô thức nhăn mặt, toàn thân co rúm lại như bị thứ gì đó làm cho đau đớn lằm, Ngạn Lâm muốn đỡ Túc Duyệt lùi lại nhưng cô ấy lại đẩy tay đi

"Không hổ danh là Túc Duyệt thượng thần. Đến Lạc Hồn Thủy của ta cũng không sợ."

"Tiểu Mẫn, ta biết muội không muốn lấy mạng bọn ta càng không muốn giết Thần Quân. Muội tạo ra hồ Lạc Hồn này căn bản là để thử bọn ta. Người sợ muội sẽ lập tức bị nuốt chửng, người thấy có lỗi với muội sẽ giống như ta, khi đi qua mặt hổ này sẽ bị hàng ngàn mũi kim đâm vào bàn chân. Còn người không có chút sợ hãi hay tội lỗi gì với muội sẽ đi qua một cách bình thường. Hồ Lạc Hồn này căn bản không phải thứ gì đó ghê gớm đến mức đoạt mạng người khác."

"'Túc Duyệt à Túc Duyệt. Tỷ vẫn thông minh như vậy."

"Tiểu Mẫn, bọn ta đều không muốn gây ra tổn thương ấy với muội. Lúc bọn ta bị buộc trở lại nguyên thần thì căn bản không có ý thức, bọn ta không thể... khống chế được."

"'Ta biết, vậy nên các người mới cần Mặc Thiên là chủ nhân."

"Ta không yêu cầu muội thả Trường An và Trường Ni ra. Cũng không xin muội tha thứ. Muội muốn đánh muốn giết, ta đều chấp nhận. Ta chỉ mong muội có thể buông bỏ chấp niệm,... muội có thể nào từ bỏ báo thù được không?"

"Từ bỏ?"

"Ta đã nghe nói ca ca muội quay lại rồi. Sinh Bảo Đăng thật sự có tác dụng. Muội có thể.."

"Tin tức cũng nhanh thật."

"Ta biết muội muốn làm gì Tiểu Mẫn. Nếu ta là muội, có lẽ ta cũng hận. Rất hận. Nhưng Tiểu Mẫn, giờ muội có Hoa tộc, có Yêu Giới, có rất nhiều người cần muội bảo vệ. Muội đừng cố chấp đấu với Thần Quân... nếu muội xảy ra chuyện gì thì họ cũng không thể sống yên."

"Phải đó Tiểu Mẫn. Cô không phải đối thủ của Thần Quân. Không lẽ cô muốn để Hoa tộc và Yêu Giới lâm vào đại hoạ một lần nữa?" Ngạn Lâm nói thêm

"..Ba điều kiện. Thứ nhất Thiên Giới không được can thiệp vào Yêu Giới hay Ma Giới nữa. Thứ hai, Bắc Thần và Lương Thần từ bây giờ là người của Hoa tộc không có bất cứ liên quan gì tới Thiên tộc. Thứ ba, muốn ta thả Trường An và Trường Ni cũng được. Nhưng Mặc Thiên phải thế chỗ chúng."

"Nhưng..." Ngạn Lâm tính nói gì đó nhưng nhanh chóng bị Túc Duyệt cản lại

"Được. Ta nhất định báo lại với Thần Quân."

"Còn một chuyện nữa."

"Muội nói đi. Nếu ta và Ngạn Lâm biết, nhất định sẽ không giấu muội."

"'Tại sao năm đó hắn lại giữ ta lại thần vực suốt ba trăm năm? Việc quả thần là thật nhưng đâu đến mức phải hao tổn tâm sức đến vậy."

"Chuyện đó..." Túc Duyệt có chút chần chừ mà nhìn Ngạn Lâm

"Để ta. Quả thực chuyện giữ cô lại không phải vì quả thần. Mà bởi ấn ký thần của cô toả ra khói đen. Đây là dấu hiệu cho việc cô sẽ tu đạo Vô Tình. Hơn nữa Thần Quân cũng không nhìn thấy được tương lai của cô. Nên Thần Quân mới giữ cô bên cạnh từng ấy năm là để xoay chuyển tâm tính cô, cũng như để đề phòng cô."

"Vậy sao hắn lại tặng ta Lam Điệp Kiếm?"

"Chuyện Lam Điệp Kiếm chỉ đơn giản vì thấy cô không có bảo khí nên Thần Quân tặng. Ta nghĩ cô cũng đã nghe truyền thuyết, nhưng Thần Quân là người không tin những lời nói ấy."

"Còn việc liên hôn?"

"Như cô biết, Thần Quân không có tơ tình. Tuy không thể thấy tương lai của cô nhưng vẫn hiểu phần nào về suy nghĩ, tình cảm của cô. Thần Quân mượn chuyện ấy muốn liên hôn, tuy nói ra là ái mộ cô, cũng nói những lợi ích khi thành thân để cô đồng ý. Nhưng lí do thật sự là để kiểm soát cô. Thần Quân không nhìn thấy tương lai của cô nhưng biết đại họạ của tam giới tứ châu sau này có thể từ cô mà ra nên mới…"

"Còn việc liên hôn?"

"Như cô biết, Thần Quân không có tơ tình. Tuy không thể thấy tương lai của cô nhưng vẫn hiểu phần nào về suy nghĩ, tình cảm của cô. Thần Quân mượn chuyện ấy muốn liên hôn, tuy nói ra là ái mộ cô, cũng nói những lợi ích khi thành thân để cô đồng ý. Nhưng lí do thật sự là để kiểm soát cô. Thần Quân không nhìn thấy tương lai của cô nhưng biết đại họạ của tam giới tứ châu sau này có thể từ cô mà ra nên mới…"

"Cho nên mới có sợi chỉ đỏ đó?"

"Đ...Đúng vậy." nghe Ngạn Lâm nói vậy khiến cô bật cười một cách thê lương

"Hoa ra... từ đầu đến cuối đều là lừa ta?"

"Tiểu Mẫn..." Túc Duyệt thấy tâm tình cô không ổn thì nói

"Quay về nói với Thần Quân của các ngươi. Chấp thuận ba điều kiện ấy thì may ra Trường An và Trường Ni còn mạng mà quay về. Nếu không..." cô nói đến đây thì ngưng, miệng chỉ nở một nụ cười gian rồi biến mất sau hàng cây