Lúc Hứa Trần gõ cửa, Lục Văn Tây đang vừa nghĩ ngợi vừa ăn cơm trưa.
Lâm Hiểu, Doãn Hàm Vi trước giờ vẫn không có tinh thần đồng cam cộng khổ với anh, mỗi lần anh gặm rau cải gặm bánh mỳ, bữa cơm của bọn họ luôn là thịt cá thơm ngon.
Doãn Hàm Vi mở chuông hình, thấy người bên ngoài là Hứa Trần thì lập tức mở cửa, đồng thời nói với Lâm Hiểu: “Tiểu trợ lý về rồi này.”
Lâm Hiểu lập tức bật dậy phóng ra cửa, nháy mắt cửa mở ra, ánh mắt Lâm Hiểu sáng như đèn pha.
Lục Văn Tây không biết có phải tất cả thợ trang điểm đều nhan khống hay không, nhưng Lâm Hiểu khẳng định là phải, vì thế nhìn thấy Hứa Trần liền hưng phấn cũng không kỳ quái.
Chỉ là Lục Văn Tây không biết Lâm Hiểu hưng phấn đến vậy còn một lý do là phấn khích muốn thông qua ‘chị dâu’ để biết khẩu vị của lão đại nhà mình.
Hứa Trần do dự đứng ngoài cửa, ánh mắt liếc nhìn một vòng, tựa hồ cảm thấy bên trong có người lạ nên không tiến vào.
“Đừng sợ, tôi là thợ trang điểm riêng của lão đại, bình thường đều do tôi phụ trách, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt a.” Lâm Hiểu nhanh miệng tự giới thiệu: “Tôi gọi là Lâm Hiểu, cậu gọi chị Lâm là được.”
Nhìn chằm chằm Lâm Hiểu một hồi, Hứa Trần suy nghĩ một chút mới nói: “Chị Lâm, cái người sặc sỡ như bướm hoa kia đâu…”
Đang ngồi trong phòng ăn cơm, nghe vậy Lục Văn Tây mới ý thức được Hứa Trần vẫn chưa biết tên mình! Anh quá tự phụ, vẫn luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều biết mình, vì thế chưa từng chính thức giới thiệu với Hứa Trần.
Bất quá, cái người sặc sỡ như bướm hoa là cái quỷ gì? !
“Vẫn còn sống đây.” Lục Văn Tây lập tức nói vọng ra.
Hứa Trần đi vào phòng, liếc nhìn Lục Văn Tây một cái mới thở phào một hơi.
Hẳn là Hứa Trần cảm nhận được Lục Văn Tây dùng bùa nên cố ý chạy về xem tình huống. Một đường chạy về làm Hứa Trần có chút thở gấp, bất quá vẫn đi vào hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Liếc nhìn hai người trong phòng, Lục Văn Tây cảm thấy có chút bất tiện: “Lát nữa kể cho cậu nghe, ăn cơm chưa, ngồi xuống ăn trước đi.”
Lâm Hiểu cảm thấy hình thức ở chung của hai người có chút kỳ quái, bất quá vẫn nhanh chân chạy tới đưa một hộp cơm cho Hứa Trần: “Tôi vốn chuẩn bị tới bốn phần, cậu về rất đúng lúc.”
Hứa Trần đặt ba lô qua một bên, ngồi xuống bàn, ‘cám ơn’ một tiếng liền bắt đầu ăn, bởi vì trong điều kiện công việc có bao ăn bao ở nên Hứa Trần cũng không khách khí.
Hứa Trần ăn cơm không phát ra âm thanh, ăn rất chậm rãi, bộ dáng rất có giáo dưỡng, thoạt nhìn hệt như một trí giả nho nhã.
Lục Văn Tây nhìn một hồi, lại nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng quyết định thu hồi tầm mắt tiếp tục tập trung ăn cơm, tránh cho bản thân bị ghê tởm.
Sau khi phát hiện chính mình có thể nhìn rõ hình dáng của quỷ, anh phát hiện mình còn có thể nhìn thấy dấu chân máu, hẳn là của Đặng Huyên Hàm và nữ quỷ, hơn nữa Đặng Huyên Hàm chết vì cắt cổ tay nên máu lại càng nhiều hơn.
Trừ bỏ dấu chân, Lục Văn Tây phát hiện chỗ hai nữ quỷ từng đánh nhau cũng có rất nhiều vết máu.
Chỗ sàn nhà nữ quỷ lăn lộn khi bị dán bùa và sô pha từng ngồi cũng có chút vệt máu, bất quá không nhiều lắm. Làm Lục Văn Tây nghiến răng nghiến lợi chính là trong phòng tắm cũng có vết máu nhưng khá ít, anh đoán là lúc nhìn lén anh tắm rửa bị chảy máu mũi.
Lúc ăn cơm, Lâm Hiểu cứ lén nhìn Hứa Trần, ánh mắt cong cong hệt như một con chồn gian xảo đang thèm muốn con gà mái béo ngậy.
Doãn Hàm Vi khá bình thường, vừa ăn vừa chat wechat, sau đó nói: “Lão đại, lát nữa anh Hàn sẽ gọi điện cho anh đó.”
“Cậu đã biết là chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Lục Văn Tây tức giận nói.
“Em không nói đâu, bằng không anh giận cá chém thớt lên em sao, lát nữa nói với anh Hàn đi.”
“Gần nhất cậu lớn lối quá nhỉ!”
“Này gọi là người khôn biết giữ mình.”
Cơm nước xong không bao lâu Lục Văn Tây liền nhận được điện thoại của Hàn Phạm Minh, anh lập tức nghe máy, lượn một vòng trong phòng cuối cùng quyết định tiến vào phòng ngủ dành cho khách, nơi có ít vết máu hơn để tâm tình bớt căng thẳng.
“Nói đi, chuyện gì.” Lục Văn Tây có chút tức giận nói, bởi vì anh vừa dùng chân chà thử vết máu trên sàn, cư nhiên không lau đi được, chỉ có thể để nó nằm đó chướng mắt.
“Phim mới phát sinh chút biến cố.”
“Sao vậy, muốn đổi người à?”
“Bên đầu tư không muốn đổi, dù sao cũng phải nể mặt ba cậu, chính là đạo diễn kiên trì muốn cậu thử kính một lần nữa rồi mới quyết định có ký hợp đồng hay không.” Hàn Phạm Minh cũng có chút mệt mỏi nói.
Hàn Phạm Minh là một người đại diện rất mạnh, bằng cấp cao chỉ số thông minh cao, trong tay nắm giữ hợp đồng của hai vị nam minh tinh nổi tiếng nhất công ty.
Sau khi bên đoàn phim đưa ra ý tưởng này, Hàn Phạm Minh lập tức chạy tới tranh luận một trận, cuối cùng cũng thuyết phục được đạo diễn cho nghệ nhân nhà mình một cơ hội.
Ban đầu vai diễn này đã khẳng định thuộc về Lục Văn Tây, dù sao cũng do nhà đầu tư chỉ định. Chính là gần nhất có quá nhiều tin đồn xấu nên đạo diễn dao động, quyết định tuyển chọn lại vai nam chính.
Kỳ thực vì hiệu quả của bộ phim, đạo diễn quyết định như vậy là đúng đắn.
Thế nhưng hiện giờ Lục Văn Tây đang đứng mũi chịu sào, nếu mất luôn vai diễn này thì chính là đả kích trí mạng.
“Cụ thể thế nào?” Lục Văn Tây hỏi tiếp.
“Tôi đã làm hết khả năng của mình rồi, đối phương cũng nhượng bộ lớn lắm rồi. Thử kính vai nam chính chỉ có một mình cậu, hơn nữa có thể tự do lựa chọn phân đoạn, chỉ cần cậu đả động được đạo diễn và biên kịch thì vai chính vẫn là của cậu. Nếu vẫn trợn mắt như trước kia thì xin lỗi, cậu thật sự…”
Hàn Phạm Minh tựa hồ muốn mắng chửi, bất quá nghĩ nghĩ một chút vẫn nhịn xuống.
Công ty chọn Hàn Phạm Minh làm người đại diện cho Lục Văn Tây cũng vì tính tình Hàn Phạm Minh còn kém hơn Lục Văn Tây, chỉ có Hàn Phạm Minh có khả năng chế ngự vị thiếu gia này, lúc mới hợp tác, hai người cũng đối nghịch không ít lần.
Sau đó Lục Văn Tây thỏa hiệp, anh phát hiện sức chiến đấu của mình không bằng Hàn Phạm Minh.
Lục Văn Tây im lặng không lên tiếng, anh không xác định mình có thể sống được bao lâu nữa, có thể diễn xong bộ phim này hay không, hay không bằng nhân cơ hội này dứt khoát từ chối, tránh làm chậm trễ người ta.
Đang suy nghĩ thì nhìn thấy Hứa Trần đứng ở cửa nhìn mình. Lục Văn Tây do dự một chút, không trực tiếp từ chối, chỉ biểu thị: “Tôi suy nghĩ một chút.”
Thấy thái độ của Lục Văn Tây không quá ngang bướng, Hàn Phạm Minh cũng không dây dưa, chỉ khuyên bảo: “Tôi muốn cậu mượn bộ phim này gia tăng địa vị, đồng thời cũng có thể chứng minh bản thân. Nếu mất đi vai diễn này, chỉ sợ lại trở thành trò cười trong giới, tôi không muốn cậu bị cười nhạo, dù sao cậu cũng là nghệ nhân của tôi, tôi biết cậu có tài năng. Đừng mê mang, tương lai sau này cậu phải là một viên ngọc sáng chói chứ không phải một cậu ấm vô công rỗi nghề. Cậu tự ngẫm nghĩ lại đi, nghĩ kỹ thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ chờ cậu tới mười mười một giờ đêm nay.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Lục Văn Tây mới nói: “Đóng cửa lại đi, chúng ta tâm sự.”
Hứa Trần đang chờ Lục Văn Tây giải thích, phù triện cậu đưa chỉ khi nào bị bốc cháy vì tiếp xúc với quỷ thì cậu mới cảm ứng được, dùng những phương pháp khác thì sẽ không có cảm giác, vì thế Hứa Trần mới vội vàng quay về kiểm tra tình huống Lục Văn Tây.
Đợi Hứa Trần đóng cửa lại, Lục Văn Tây mới nói: “Ba chuyện.”
“Ừm, anh nói đi.”
“Thứ nhất, anh gọi là Lục Văn Tây, nghề nghiệp diễn viên, ca sĩ, kỳ thực hiện giờ nghề nào cũng là gà mờ.”
“Ò.”
“Thứ hai, vừa nãy Đặng Huyên Hàm đã tới đây, chính là người phụ nữ suýt chút nữa trở thành ác linh mà cậu truy đuổi hôm trước.” Sau đó Lục Văn Tây kể tỉ mỉ những chuyện đã trải qua, còn tả trạng thái của Đặng Huyên Hàm khi đó cùng một vài suy đoán của mình.
Hứa Trần nghiêm túc lắng nghe.
“Nếu bắt được, cậu định xử lý chị ta thế nào?” Lục Văn Tây hỏi.
“Sẽ lập trận tinh lọc, nếu sau bảy bảy bốn mươi chín ngày chị ta có thể tinh lọc thành công thì giữ lại, còn không thì bắt buộc phải tiêu diệt chị ta hồn phi phách tán.”
“Cho dù tinh lọc thành công, nếu còn mang theo thù hận thì chị ta có khả năng một lần nữa trở thành ác linh không?”
“Sẽ không, sau khi tinh lọc chị ta sẽ quên hết tất cả, trở thành cô hồn dã quỷ không còn ràng buộc, cuối cùng sẽ chọn lựa luân hồi.”
Nghe thấy đáp án này, Lục Văn Tây trầm mặc, anh cảm thấy phương pháp này có chút vô tình, bất quá vì bảo vệ trật tự thì làm vậy là đúng đắn.
“Nếu anh muốn giúp chị ta, cậu sẽ làm thế nào?” Lục Văn Tây nghiêm túc hỏi.
Lục Văn Tây vốn có tướng mạo hoàn mỹ, lúc nghiêm nghị thì lại càng soái mù mắt, làm Hứa Trần có chút giật mình, bất quá nhanh chóng hồi phục tinh thần trả lời: “Nếu anh muốn giúp thì cần phải hoàn thành tâm nguyện của chị ta trước khi cúng thất kết thúc, bằng không quá bảy bảy bốn mươi chín ngày chị ta sẽ lập tức biến thành ác linh, lúc đó thì bất trị.”
“Cho nên cậu sẽ không ngăn cản anh à?”
“Không, nếu chị ta tổn thương con người, tôi vẫn khóa chị ta lại.”
“Cái này anh hiểu được, vậy cho anh chút thời gian, anh sẽ tranh thủ hoàn thành sớm.”
“Ừm.”
“Thứ ba, không thể xác định anh có thể sống bao lâu, đúng lâu?” Lục Văn Tây cư nhiên đặt vấn đề sinh tử của mình ở cuối cùng.
Hứa Trần gật gật đầu: “Theo tình huống trước mắt, nếu đối phương khởi động trận pháp thì anh sẽ không có chuyện gì, có thể sinh hoạt như bình thường, khuyết điểm duy nhất là có thể nhìn thấy quỷ mà thôi. Còn một vấn đề nữa là tử khí quá nặng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của anh, nếu anh cứ duy trì trạng thái này thì chỉ còn sống được vài tháng nữa thôi.”
“Nếu anh kiên trì làm người tốt việc tốt, tích đức hành thiện thì sao?”
“Phải xem xem anh tích lũy được bao nhiêu công đức, tích lũy càng nhiều thì tử khí sẽ giảm càng nhiều, cũng có thể sống lâu hơn.”
Lục Văn Tây vội vàng truy hỏi: “Cho nên nếu anh vẫn luôn làm chuyện tốt thì có thể sống tiếp đúng không?”
“Nói ra thật xấu hổ, đạo hạnh vẫn còn thấp, xuống núi tới giờ vẫn chưa trải nghiệm nhiều, tôi không thể trả lời chính xác vấn đề này, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống như anh, không biết bị tử khí quấn thân lâu ngày có ảnh hưởng gì không, cũng không xác định được anh có thể sống bao lâu.”
“Vậy cậu thử tính xem, nếu anh cố gắng làm việc thiện thì có thể sống một năm nữa không?”
“Hẳn là có thể.”
Hứa Trần nói xong, Lục Văn Tây lập tức cảm thấy vui sướng, anh không cần lo lắng hãi hùng chỉ cần ngủ một giấc sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Kết quả Hứa Trần lại bổ sung thêm một câu: “Bất quá anh phải chú ý đừng để ác linh phụ thân, một khi trở lại được nhân gian, bọn họ sẽ không nguyện ý rời khỏi thân thể anh đâu.”
“Ác linh giống như Đặng Huyên Hàm à?” Lục Văn Tây hỏi.
“Chị ta chỉ có thể xem là ác linh cấp thấp, những ác linh cấp cao có lực sát thương rất mạnh, hơn nữa chỉ số thông minh cũng tương tự con người.”
Có chỉ số thông minh, có lực sát thương, còn có thể chạm vào mình, chuyện này thực sự đáng sợ.
Nếu ác linh muốn phụ thân thì hoàn toàn có thể thu thập Lục Văn Tây một trận, để anh suy yếu rồi mới nhập vào thân thể anh.
Lúc Lục Văn Tây trầm tư, Hứa Trần lại mở miệng: “Nếu anh bị phụ thân, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp anh trục xuất ác linh.”
“Đột nhiên anh có cảm giác đã thỉnh được một vị đại tiên hộ mệnh.”
“Anh đã giúp đỡ tôi vào lúc khó khăn nhất, đương nhiên tôi sẽ không quên.”
“Ý cậu là…. đóng học phí?”
“Ừ.”
“A, thật ra cũng không bao nhiêu.” Anh chỉ mới đóng học phí cho Hứa Trần mà thôi, mà đối với anh thì số đó chỉ là tiền tiêu vặt.
“Hôm nay tôi tới thư viện trường nhận việc làm thêm mới ý thức khái niệm tiền tệ của mình vặn vẹo thế nào.”
“Hử?” Gì mà vặn vẹo?
“Trước đó tôi không có khái niệm về tiền tệ, tiền của những hồn phách tôi từng gặp đều dùng vạn để tính nên tôi không cảm thấy số tiền anh cho tôi có vấn đề gì. Kết quả hôm nay…”
Lục Văn Tây hiểu ra, kinh hô: “Nhóc con, cậu xem nhân dân tệ như minh tệ à?” [minh tệ: tiền âm phủ]
“Thật xin lỗi.”
“Kia vì sao lúc anh nói hai ngàn vạn cậu lại chịu thỏa hiệp?”
“Tôi thấy anh nghiến răng nghiến lợi nói ra con số đó, phỏng chừng đó là số tiền thích hợp nên mới đáp ứng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhận việc, sợ không biết giá thị trường mà bị lừa.”
Lục Văn Tây tức tới thở hồng hộc, bất quá nghĩ ngợi một chút liền vui vẻ hỏi Hứa Trần: “Vậy có thể giảm giá không? Nói thật, hai ngàn vạn là thù lao mấy tháng của anh đó, còn phải chia phần trăm cho công ty nữa, tiền tới tay anh cũng không còn bao nhiêu.”
“Không được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, không thể đổi ý.”
Đúng là không có cách nào bàn điều kiện với dạng người cứng nhắc như Hứa Trần, Lục Văn Tây chỉ đành từ bỏ.
Hiện giờ anh cảm thấy kỳ thực bỏ ra hai ngàn vạn cũng không phung phí, không có Hứa Trần thì anh nhất định đang hoang mang lo sợ chứ sao bình tĩnh được như bây giờ.
Tựa như sau khi dán bùa lên người nữ quỷ, phát hiện bùa thật sự linh nghiệm liền bình tĩnh không còn e ngại nữ quỷ nữa vậy. Từ trong tiềm thức Lục Văn Tây tin tưởng Hứa Trần sẽ đến cứu mình, không biết vì cái gì anh tin Hứa Trần sẽ đến, mà có Hứa Trần ở bên cạnh thì anh sẽ không có việc gì.
Hứa Trần là người làm anh có cảm giác an toàn.
“Khởi điểm của cậu có hơi cao, sau này xem phong thủy hay giải quyết những vấn đề khác phỏng chừng người ta chỉ trả vài ngàn vài vạn gì thôi, cậu đừng có chê rẻ đấy.” Lục Văn Tây nói.
“Ừm, tôi hiểu.”
“Buổi chiều cậu còn cần tới lớp không?”
“Kỳ thật phải đi.”
“Là sao?”
“Hiện giờ đã vào học rồi.”
“Vậy cúp đi, chuyện này bình thường mà.”
Hứa Trần mím môi, do dự một lúc mới gật đầu.
“Anh hiện giờ có thể xem là ông chủ của cậu, cậu gửi lịch học của mình qua cho anh đi.” Lục Văn Tây nói tiếp.
“Ừm.”
“Từ chỗ anh tới trường cậu khá gần, cậu cứ ở lại đây đi, nếu anh thật sự không qua được thì sau này căn hộ này sẽ sang tên cho cậu, xem như tiền lương, căn hộ này không tính là quá tốt nhưng giá trị cũng mấy ngàn vạn.”
“Ừm.”
“Sao cậu cứ đeo ba lô đồ theo vậy, không thể để trong phòng ký túc xá à?”
“Bạn cùng phòng không hữu hảo lắm, lại rất thích đùa dai, luôn vứt đồ của tôi ra ngoài.”
Lục Văn Tây đột nhiên hiểu ra, tính cách của Hứa Trần thật sự rất khó hòa hợp với đám sinh viên, đây cũng là nguyên nhân bọn chúng thích bắt nạt Hứa Trần nhưng lại sợ mấy món đồ trong ba lô của cậu ta đi.
Nghĩ ngợi một chút, Lục Văn Tây đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, đồng thời nói: “Chuẩn bị một chút rồi theo anh về nhà gặp cha mẹ.”
Kết quả vừa mới mở cửa liền nhìn thấy Doãn Hàm Vi ngồi cạnh vũng máu trên sô pha nghịch điện thoại, tâm tình Lục Văn Tây có chút phức tạp.
Lâm Hiểu thì đang vọc mớ đồ trang điểm, thật không hiểu sao lại thích mấy thứ ấy như vậy, ngày nào cũng sắp sắp xếp xếp mấy lần, còn phân loại rõ ràng.
Lục Văn Tây đi tới bảo Lâm Hiểu make up cho mình một chút, sau đó đứng dậy nói: “Sau khi trở về em chuẩn bị đồ nhuộm tóc đi, anh muốn nhuộm lại tóc đen.”
“A? Nếu nhuộm lại màu đen thì sau này khó lên màu khác lắm.”
“Vai diễn sắp thử kính không thể để màu tóc này được.”
“Ok, em biết rồi.”
Giúp Lục Văn Tây make up, chỉnh chu đầu tóc xong, Lâm Hiểu đang định xuất môn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Trần.
“Tiểu Trần Trần, để chị make up cho em luôn nha!” Lâm Hiểu đột nhiên nói.
“Vì sao?” Hứa Trần kinh ngạc hỏi.
“Không phải đi gặp cha mẹ sao?”
“Công việc cần à?”
“Xem là vậy đi, chị tìm vài bộ quần áo của lão đại cho em thử, khẳng định sẽ rất hợp.” Lâm Hiểu nói xong liền vui tươi hớn hở chạy đi lục lọi tủ đồ của Lục Văn Tây.
Nhìn Hứa Trần, cảm thấy bộ dáng cậu nhóc này quả thật có chút giản dị nên Lục Văn Tây cũng không phản đối, ngồi xuống chờ.
Không bao lâu sau, Lâm Hiểu cầm một bộ quần áo có thể xem là đơn giản nhất của Lục Văn Tây đưa cho Hứa Trần: “Đi thay đi.”
Hứa Trần chỉ nghĩ là vì công việc cần thiết phải đổi thành đồ làm việc nên không phản đối, nhận lấy quần áo quay về phòng mình thay đổi. Trên là chiếc áo thun màu trắng, trước ngực in hình một khối lập thể, dưới là quần bò màu đen.
Thay đồ xong đi ra, Lâm Hiểu lập tức chạy tới cảm thán: “Thắt lưng vừa khít, vóc dáng hai người y chang nhau a.”
Cảm thán xong, Lâm Hiểu tiếp tục lôi Hứa Trần đang mờ mịt đi make up.
Lục Văn Tây vốn ngồi một bên nhìn Lâm Hiểu make up cho Hứa Trần, kết quả nhìn được một nửa liền nhịn không được nhắc nhở: “Đó là son môi của anh.”
Động tác bôi son cho Hứa Trần của Lâm Hiểu không hề dừng lại: “Với quan hệ của hai người còn cần để ý chuyện này à?”
“Sao lại không để ý?” Lục Văn Tây sụp đổ, Doãn Hàm Vi với Lâm Hiểu rốt cuộc từ khi nào đoán được anh là GAY vậy? Độ tiếp nhận sao lại cao đến vậy?
Hơn nữa, anh cố giải thích thế nào hai người cũng không tin tưởng!
Nghẹn khuất a!
“Xùy!” Lâm Hiểu không thèm để ý, tiếp tục bôi, cảm thấy Lục Văn Tây làm bộ làm tịch nên cố tình làm ra bộ dáng em biết hết rồi, anh đừng có mà hù em.
Lục Văn Tây nhìn chằm chằm môi Hứa Trần, sau khi bôi son thoạt nhìn rất trơn bóng đầy đặn, tựa hồ còn rất co dãn.
Nhìn một hồi anh liền quay đầu đi… không nhìn nữa.
…
Hoàn Chương 9.
[Tác giả] Lục Văn Tây: tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy mình là công a, hắc hắc hắc!
Hứa Trần:….
Lục Văn Tây: hay là anh đổi hai ngàn vạn thành minh tệ cho em nha.
Hứa Trần: không được. [thái độ thực khiên quyết]