Giải quyết đã xong, Mặc Tần Minh nhẹ nhàng bước ra ngoài. Thấy Dương Linh đang khúm núm cuốn chặt chăn lại
Mặc Tần Minh nói với cô.
"Em lên giường nằm đi, nằm dưới đó sẽ cảm lạnh đó"
Dương Linh không trả lời, anh tiếp tục.
"Tôi sẽ nằm dưới đất, em mau lên giường đi"
Dương Linh lúc này mới quay lại nhìn anh, khuôn mặt vẫn còn đỏ lắp bắp trả lời.
"Tôi nằm đất quen rồi, không sao đâu giám đốc, anh cứ nằm trên giường đi"
Mặc Tần Minh biết cô còn xấu hổ chuyện lúc nãy, anh cũng không làm khó cô nữa, nhẹ nhàng tắt điện rồi lên giường.
Dương Linh vẫn còn co chặt trong chăn, cô lại nghe thấy tiếng nói của Mặc Tần Minh
"Em không cần phải sợ, tôi sẽ không làm gì em đâu"
Im lặng một lúc, cô mới lên tiếng.
ads
"Tôi... không sao cả"
Mặc Tần Minh nghe cô trả lời như vậy liền thở phảo nhẹ nhõm, ít nhất cô còn trả lời anh. Cả đêm chẳng ai ngủ được, trong phòng không có một tiếng động. Cả anh và cô đều suy nghĩ, không biết tại vì sao mình lại như vậy.
Lúc tỉnh dậy, Dương Linh đã thấy mình đang nằm trên giường của anh, lại còn đang ở biệt thự, chưa nhận biết được tình hình, cô bỗng nghe được giọng nói của Mặc Tần Minh.
"Em dậy rồi sao"
"Giám đốc, sao mình lại về nhà rồi"
"Thấy em ngủ ngon quá nên tôi không giám gọi dậy" Anh trả lời.
Dương Linh bỗng giật mình, miệng lắp bắp.
" Vậy nên anh đã đưa tôi về trong lúc tôi đang ngủ say sao"
Mặc Tần Minh khẽ gật đầu, trong lúc cô còn đang suy nghĩ, nhìn thấy vết đỏ anh để lại trên cổ cô khiến anh nghĩ tới chuyện hôm qua, tốt nhất không nên đến gần cô thì hơn kẻo làm cô sợ, anh liền lên tiếng.
"Em mau thay đồ đi, xuống ăn sáng, dì Dương đang chờ"
Chưa kịp để cô trả lời,. Mặc Tần Minh nhanh chóng đi ra khỏi phòng để tránh làm cô ngại ngùng, Dương Linh khẽ gật đầu rồi chuẩn bị quần áo thật nhanh, soi vào gương cô thấy thân thể có gì đó khác lạ. Không sai, đó là nốt đỏ trên cổ của cô.
"Phải che nó đi thôi"
Dương Linh nhanh chóng lấy kem che khuyết điểm, tán để không có thể ai nhìn thấy
"Tốt nhất nên che nó đi" cô thầm nghĩ.
Xuống tới bếp, dì Dương và Mặc Tần Minh đã chờ sẵn.
"Mau ngồi vào bàn đi"
Mặc Tần Minh dục cô.
Còn ngại ngùng chuyện lúc tối, Dương Linh khép nép chào dì Dương rồi ngồi xuống bàn ăn.
Trong suốt bữa ăn hai người không nói chuyện với nhau một chút nào, anh ngước lên để nhìn vệt đỏ ở cổ của cô. Thì ra Dương Linh đã sớm che nó đi rồi. Anh thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất là thế để tránh cô bị soi mói từ những người trong công ty.
"Cha con đâu rồi" Mặc Tần Minh hỏi dì Dương.
"Ông chủ đã đi với cô Khả Ngân mấy ngày nay rồi ạ"
Mặc Tần Minh gật đầu, thấy Dương Linh vẫn cắm cúi ăn không nhìn anh một cái, anh bỗng bức bối trong người. Anh đã có cảm giác như vậy từ hôm qua, không hiểu sao từ lúc nào. Anh vẫn luôn muốn cô để ý nhiều hơn đến anh.
"Em ăn xong rồi thì tí nữa đi cùng với tôi đến công ty"
Dương Linh nhìn anh rồi khẽ gật đầu, chưa kịp cho cô trả lời anh đã đi nhanh lên phòng khách.
Đến công ty, mọi người không ngừng bàn tán về hai người. Dương Linh phải giải thích rất nhiều cho Tiểu Đồng nghe vì cô ấy là một người rất hay tò mò.
Còn Mặc Tần Minh, lúc này anh rất muốn gặp cô. Cầm trên tay tài liệu nhưng vẫn không chịu nổi. Anh đứng dậy bước tới phòng làm việc của Dương Linh.
Mọi người đều tá hoả khi được giám đốc ghé thăm, Mặc Tần Minh sợ cô bị soi mói bàn tán. Anh bước nhẹ tới chỗ cô.
"Mọi người làm việc chăm chỉ, nhớ giúp đỡ vợ tôi. Cô ấy đang rất mệt"
Dương Linh ngồi khúm núm, tay bấu chặt vạt áo ngước lên nhìn anh. Dù sao vợ kịch này cô cũng nên diễn thật tốt. Dương Linh mỉm cười, Mặc Tần Minh lấy tay xoa nhẹ đầu cô rồi ghé tai cô thì thầm.
"Tan làm nhớ chờ tôi đấy"
Nói xong anh đi ra khỏi phòng, mọi ánh mắt đồ dồn về phía Dương Linh, những cô gái chuyên đi soi mói cô lại bước đến nịnh hót.
"Dương Linh, cô có gì cứ nói tôi nhé"
"Cái này cô làm xong chưa, tôi làm giúp cô"
Tiểu Đồng thấy khó chịu liên ra mặt lên tiếng.
"Mấy người về đi, Dương Linh không cần đâu"
Đang ồn ào lại có bóng dáng của ai đó bước vào, là Khả Ngân, vẻ mặt khó chịu cùng tiếng bước chân cộc cộc một lần nữa đi tới Dương Linh, cầm một tập tài liệu ném trước mặt cô
"Cái này giao cho cô làm, nhớ mai nộp"
Chưa kịp phản ứng thì Khả Ngân đã bước nhanh ra khỏi phòng, Tiểu Đồng lại một lần nữa lên tiếng.
"Cô ta là ai mà ra vẻ vậy chứ, Dương Linh, có việc gì nói tôi nhe, hehe"
Dương Linh vui vẻ gật đầu, cô dở từng tập tài liệu mà vừa lúc nãy Khả Ngân đưa.
"Cũng không khó mấy" Cô thầm nghĩ.
Nhưng tài liệu nhiều quá, cô làm không kịp đành phải tăng ca. Mọi người về hết rồi nhưng đèn bàn của cô vẫn sáng. Mặc Tần Minh dưới sảnh chờ. Anh đi qua đi lại, miệng không ngừng lầm bầm.
"Cô ấy làm gì vậy chứ"
Không chịu được, Mặc Tần Minh đành đi lên tìm Dương Linh, thấy cô còn chăm chỉ gõ máy, anh rón rén cẩn thẩn bước vào. Anh sợ lại có một Tiểu Cường lần nữa lại xuất hiện thì anh có mà bị doạ gần chết. Đứng cạnh cô nhưng vẫn không có động tĩnh gì.