Từ trong tiệm ra tới chỗ để xe, Khẩu Khẩu một hai đòi Kiều Vãn Tình bế nó. Suốt một ngày Kiều Vãn Tình đều đứng xào rau nấu thức ăn, tay sắp không cử động nổi rồi. Cô nói: "Bảo bảo ngoan, để ba ba ôm được không. Tay mẹ đau lắm."
"A?" Khẩu Khẩu có chút không hiểu ý Kiều Vãn Tình, nghiêng đầu nhìn cô.
Kiều Vãn Tình kiên nhẫn ngồi xổm xuống, giải thích cho nhóc con Khẩu Khẩu này nghe: "Có nghĩa là tay tay của mẹ bị đau, bây giờ mẹ còn xách túi xách nữa, không bế được Khẩu Khẩu."
Khẩu Khẩu hiểu đau là gì, đôi mắt chớp chớp nhìn Kiều Vãn Tình như không hiểu tay đau cùng mẹ không bế có liên quan gì đến nhau.
Lúc này Cố Yến Khanh khóa cửa quán ăn xong, đi tới nói với Khẩu Khẩu: "Mẹ con rất mệt. Khẩu Khẩu ngoan mau giúp mẹ xách túi xách."
Cố Yến Khanh vừa nói như vậy thì Khẩu Khẩu ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Cậu nhóc duỗi tay đòi cầm túi của Kiều Vãn Tình. Trong túi của Kiều Vãn Tình có điện thoại cùng chìa khóa với một số đồ đạc linh tinh nên khá nặng. Vốn dĩ Kiều Vãn Tình còn định bảo nó không cần xách hộ mình. Nhưng nhìn bộ dáng của thằng nhóc hứng thú thì cô đành khoác dây lên vai nhỏ của nó rồi đứng đằng sau dùng tay đỡ túi lên.
Khẩu Khẩu nhấc được túi lên, vô cùng cao hứng nhìn về phía Cố Yến Khanh khoe. Cố Yến Khanh cười sờ sờ đầu khen cậu nhóc: "Khẩu Khẩu giỏi quá. Đi, lên xe, ba ba đi tắt đèn nha."
Bên ngoài quán đồ chay có đèn chiếu sáng. Vì bọn họ sắp đi về nên cần phải tắt đi.
Khẩu Khẩu lại xoay người: "Ma ma, ôm."
"......" Cho nên đứa nhỏ này vẫn chưa hiểu là mẹ mệt không bế nó được. Kiều Vãn Tình dở khóc dở cười.
Cố Yến Khanh bế nó lên ôm vào lòng, búng búng đầu nhỏ của nó: "Thằng nhóc thối, không biết thương mẹ gì cả."
Đợt này Khẩu Khẩu ở cùng Cố Yến Khanh nhiều nên cũng quen với anh hơn, không còn một hai đòi mẹ bế nữa. Cố Yến Khanh bế nó lên thì nó cũng miễn cưỡng chấp nhận. Kiều Vãn Tình nhấc túi của mình lên sau đó đi tắt đèn ngoài quán, cùng Khẩu Khẩu và Cố Yến Khanh lên xe trở về.
Bây giờ Khẩu Khẩu đã có ghế an toàn của riêng mình. Cố Yến Khanh cài dây an toàn cho nó xong thì ngồi vào ghế lái. Kiều Vãn Tình ngồi cạnh Khẩu Khẩu, lấy điện thoại ra xem tiền lãi hôm nay kiếm được trên WeChat và Alipay*.
*Alipay: là ví điện tử được sáng lập và phát triển bởi tập đoàn Alibaba (Trung Quốc)
Vì để tiện thu tiền thì ngoài việc thu tiền mặt, cô chuẩn bị một tài khoản Alipay cùng WeChat mới. Đồng thời cô còn mua một máy quẹt thẻ.
Cô đã tính xong số tiền mặt thu được. Vì đa số là người trẻ tuổi tới nơi này, họ lại không thích dùng tiền mặt nên hôm nay cô chỉ thu được 105 đồng tiền mặt.
Vẫn còn tiền trên WeChat, Alipay cùng chỗ tiền thu được từ máy quẹt thẻ nữa. Kiều Vãn Tình tính tính một chút rồi không nhịn được kêu ra ra tiếng. Cô kìm chế tâm tình vui sướng của mình, nói với Cố Yến Khanh: "Anh đoán xem hôm nay tôi thu được bao nhiêu tiền?"
Cố Yến Khanh tập trung lái xe, nói: "Chắc là khoảng mấy ngàn nhỉ?"
"Đúng rồi. Tổng cộng thu được 3158 đồng. Tôi cảm thấy mình sắp phát tài rồi. Nhưng không biết trừ tiền hao tổn ra thì còn lại bao nhiêu. Để tôi tính đã."
Cố Yến Khanh cười khẽ: "Dù cho trừ đi phí hao tổn thì em vẫn còn rất nhiều tiền, rất lợi hại đó!"
Tiền lương của đầu bếp một tháng là 6000, mỗi tháng được nghỉ bốn ngày, mỗi ngày tiền lương khoảng 230 đồng.
Tiền lương một tháng của chị Tống là 4000, mỗi tháng chị cũng được nghỉ 4 ngày, tính ra mỗi ngày phải trả cho chị 153 đồng.
Người làm công theo giờ giá khá rẻ, mỗi giờ trả 15 đồng. Mỗi ngày người đó làm khoảng 5 tiếng, tổng cộng hết 75.
Cộng lại thì tiền lương cho bọn họ là 458 đồng.
Trừ đi thì mỗi ngày Kiều Vãn Tình có thể thu được 2700 đồng. Kể cả trừ thêm tiền thuế vào thì cô cũng thu được không ít.
Nhiều quá...... Trong lòng Kiều Vãn Tình phát ra tiếng thét chói tai.
Khái niệm thu vào của Cố Yến Khanh khá là hời hợt. Anh là một người tùy tiện mua đồ cũng sẽ hết khoảng mấy trăm vạn, một ngàn vạn. Vì thế anh không thể lý giải được sự vui sướng của cô.
Nhưng nhìn Kiều Vãn Tình vui sướng, anh cũng sung sướng theo, nói: "Ngày mai sẽ nhiều hơn nữa."
Hẳn là ba ngày này lượng khách sẽ đều khá cao. Cho nên trong ba ngày này cô có thể kiếm được một số tiền lớn. Tuy vậy về sau, có lẽ ngày thường chỉ có người tới mua nước tương, chờ đến thứ bảy chủ nhật mới có khách đến.
Thật ra nếu một ngày mà quán cô không có khách thì phí hao tổn của quán Kiều Vãn Tình sẽ rất lớn. Một ngày hết khoảng 400 đồng. Cho nên tiếp theo cô cần phải quan sát lượng khách tới thăm miếu Nguyệt Lão. Ngôn Tình Sủng
Nhưng trước mắt thì lượng khách đến đây rất không tồi. Mỗi người tới quán đồ chay sẽ tiêu hết khoảng 30 đồng. Bây giờ các món lại chỉ được bán với giá bằng 75% so với bình thường nên mỗi người sẽ tiêu hết khoảng 22, 23 đồng. Như vậy tính ra thì hôm nay quán đón khoảng 130 vị khách.
Ngày mai có lẽ sẽ đông khách hơn.
"Nếu mỗi ngày đều đông khách như vậy thì tôi sẽ rất nhanh đi đến đỉnh cao của nhân sinh." Kiều Vãn Tình hơi mệt mỏi dựa vào ghế sau, bắt đầu mơ mộng.
Cố Yến Khanh nói: "Em mà đến C thị mở quán thì khẳng định mỗi ngày đều đón được từng đấy khách."
"Chờ tôi nổi danh chốn này, tôi sẽ tới C thị mở một chuỗi nhà hàng." Bây giờ tài chính còn eo hẹp, mà quan trọng nhất là tiền vận chuyển rau tươi quá lớn.
Đương nhiên, nếu cô cùng Cố Yến Khanh đi tới loại quan hệ này rồi thì cô cũng sẽ không từ chối anh đầu tư góp vốn cho mình.
Có Cố Yến Khanh thì tài chính không còn là vấn đề nữa. Chỉ là như vậy thì sẽ không còn cảm giác thành tựu. Phải tự mình phấn đấu mới hạnh phúc.
Nói đi cũng phải nói lại, với Cố Yến Khanh thì số tiền cô thu được cũng chỉ là con số nhỏ bé không đáng nói.
......
Về đến nhà, vì Kiều Vãn Tình rất mệt nên Cố Yến Khanh nhận nhiệm vụ tắm rửa cho Khẩu Khẩu.
"Anh có tắm được không đó?"
Kiều Vãn Tình giúp anh xả nước ra, hòa nước cho ấm. Nhìn Cố Yến Khanh tay chân vụng về cởi quần áo cho Khẩu Khẩu, Kiều Vãn Tình có chút hoài nghi về độ tin cậy của vị ba ba này.
Trước kia lúc Khẩu Khẩu tắm rửa, Cố Yến Khanh cũng đứng xem Kiều Vãn Tình tắm rửa cho nó. Nhưng anh cũng chưa từng trực tiếp bắt tay vào làm bao giờ. Nhưng anh từng rửa cái mông nhỏ ị đùn của Khẩu Khẩu rồi, còn đổi tã giấy cho nó nữa. Nghĩ vậy anh lại cảm thấy tắm rửa không có khó như vậy nữa.
"Chắc là ổn." Cố tổng mười phần tự tin nói.
Tuy anh nói vậy nhưng Kiều Vãn Tình vẫn cầm ghế ngồi cạnh xem anh tắm cho Khẩu Khẩu. Nhỡ đâu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì cô có thể tới giúp một tay.
Sau khi cởi quần áo cho Khẩu Khẩu xong, Cố Yến Khanh thả cậu vào trong bồn tắm. Bây giờ Khẩu Khẩu có thể ngồi ngoan trong bồn tắm. Chỉ là nó ham chơi, lại còn cực kỳ thích chơi nước, thường xuyên cho tay vỗ vỗ nước, rồi còn hắt nước làm người đối diện ướt nhẹp.
Kiều Vãn Tình cười cười nhìn Cố Yến Khanh bị Khẩu Khẩu hắt nước ướt nhẹp.
"Thằng quỷ con thích gây sự này." Cố Yến Khanh vô cùng tốt tính lau nước bắn lên mặt mình. Cũng chỉ có Khẩu Khẩu dám làm càn như vậy hắt nước lên mặt anh.
"Hi hi hi." Khẩu Khẩu còn vô cùng vui vẻ.
Cố Yến Khanh rửa mặt cho nó sạch sau đó ấn sữa tắm vào lòng bàn tay, xoa xoa người thằng bé. Khẩu Khẩu thích được bôi xà phòng. Cố Yến Khanh xoa trước xoa sau cho nó xong rồi nói: "Bảo bảo, giơ tay nào."
Khẩu Khẩu ngoan ngoãn giơ hai tay nhỏ lên, để Cố Yến Khanh bôi sữa tắm xuống dưới nách mình.
"Ngoan quá."
Cố Yến Khanh khích lệ nó xong, đang định rửa thêm phía dưới cho nó thì Kiều Vãn Tình ngồi một bên xem, nói: "Anh hỏi nó chỗ nào còn chưa rửa, nó sẽ nói cho anh đó."
"Thế hả?" Cố Yến Khanh khá hứng thú, hỏi Khẩu Khẩu, "Ba ba còn chưa rửa chỗ nào cho Khẩu Khẩu?"
Khẩu Khẩu chỉ chỉ giữa hai chân mình: "Rửa, rửa."
Cố Yến Khanh cười rửa chỗ giữa hai chân nó sạch sẽ, Khẩu Khẩu lại vỗ vỗ sau lưng: "Mông, mông."
Lần này Cố Yến Khanh thật sự bị nó chọc cười, thằng nhóc này thông minh thật đấy.
Sau khi rửa sạch chân cùng mông nhỏ của Khẩu Khẩu xong, thằng nhóc còn định nằm xuống hưởng thụ một lát.
—— Mua bồn tắm này được người ta tặng kèm chỗ cho em bé ngồi tắm cùng chỗ cho mấy bạn nhỏ nằm tắm. Khẩu Khẩu mỗi ngày tắm đều phải nằm chỗ đó, chờ mẹ tưới nước ấm lên người mình. Kiều Vãn Tình thường xuyên phải cho thêm rất nhiều nước ấm vào trong bồn vì nó mãi không chịu đứng lên.
Cố Yến Khanh bắt lấy một tay Khẩu Khẩu đề phòng nó không cẩn thận trượt chân ngã vào trong nước. Một tay khác thì anh múc gáo làm từ plastic, tưới trên những chỗ mà nước trong bồn không chạm đến.
Khẩu Khẩu nằm như người lớn, vẻ mặt hưởng thụ.
"Cảm giác cứ như nuôi một tiểu hoàng đế ấy." Cố Yến Khanh nhìn bộ dáng hưởng thụ của nó, thấp giọng cười nói.
Bảo bối của anh thật đáng yêu ngoài dự đoán.
Kiều Vãn Tình cười nói: "Có lẽ khi còn nhỏ hoàng đế cũng chưa hiểu hưởng thụ là như nào đâu."
Chờ Khẩu Khẩu tắm xong, lau khô rồi mặc quần áo thì cũng là 9 giờ rưỡi rồi. Thấy thằng nhóc có lẽ đã lăn lộn mệt mỏi, Cố Yến Khanh ôm Khẩu Khẩu lên ru nó ngủ. Kiều Vãn Tình tắm rửa xong đi ra ngoài thì thằng nhóc cũng ngủ luôn.
"Em sấy khô tóc rồi đi nghỉ ngơi đi." Cố Yến Khanh đặt Khẩu Khẩu nằm trên giường, nói với Kiều Vãn Tình.
Hôm nay Kiều Vãn Tình mặc một cái áo ngủ màu hồng nhạt. Vải may áo ngủ mềm mại thoải mái, thoạt nhìn làm người ta rất muốn ôm một cái.
"Anh cũng đi tắm rửa đi. Muộn rồi, hay tối nay anh ngủ lại đây đi?" Cố Yến Khanh cũng trông Khẩu Khẩu cả một ngày rồi, chắc là anh cũng khá mệt.
Cố Yến Khanh nghiêng người dựa vào cửa nhìn cô, nói: "Được mỹ nhân mời ngủ lại thật vô cùng vinh hạnh. Nhưng hôm nay tôi có chút việc phải về khách sạn rồi. Lời mời này để dành cho ngày mai đi."
Khách sạn? Đột nhiên Kiều Vãn Tình nghĩ đến cái gì đó: "Có phải anh vẫn còn nhiều việc không?"
"Ừ, còn mấy phần văn kiện, nhưng cũng không nhiều."
"Mai tôi sẽ để Khẩu Khẩu ở nhà rồi nhờ bà nội trông. Anh cứ bận việc của mình đi, không cần phải tới đây đặc biệt giúp tôi trông Khẩu Khẩu đâu."
Cố Yến Khanh là người có tiền lương hơn sáu con số một ngày. Nếu vì một người có tiền lương bốn con số như cô mà anh phải ở nhà trông con chậm trễ thời gian kiếm tiền thì Kiều Vãn Tình sẽ cảm thấy tội lỗi lắm.
"Không có việc gì, tôi tự có chừng mực."
Công ty anh mới mở ở C thị đã phát triển được hơn một năm rồi, về cơ bản thì đã ổn định hết rồi. Lần trước công ty vừa tuyển một vị CEO có năng lực làm việc cực giỏi, mấy việc cơ bản anh đều có thể ném cho người kia.
Cố Yến Khanh buông tay làm ông chủ sau màn không tranh với đời, ngày thường theo đuổi vợ rồi trông con. Thỉnh thoảng thì anh sẽ xử lý một chút việc bắt buộc mình phải tự mình làm hay là ký tên vào một số quyết định, hạng mục. Có lúc thì sẽ mở hội nghị trực tuyến để họp. Nhưng thời gian còn lại thì công việc của anh cũng khá nhẹ nhàng.
"Thật sự là không cần đâu," Kiều Vãn Tình nghiêm túc nói, "Tôi cũng không phải khách sáo với anh đâu, nhưng anh làm như vậy thì tôi có áp lực rất lớn đó Cố tiên sinh ạ."
Cố Yến Khanh cũng vô cùng nghiêm túc nói: "Vãn Tình, về công việc thì tôi luôn quan tâm tới nó, nên sẽ làm tốt hết phần việc của mình. Em yên tâm, tôi không phải là một người chỉ yêu mỹ nhân mà không yêu giang sơn. Với tôi, tôi muốn cả giang sơn và mỹ nhân."
"......" Cố Yến Khanh cũng là người bình tĩnh cùng lý trí, chắc anh cũng sẽ không làm gì dại dột đâu.
"Thôi, tôi về trước đây," Cố Yến Khanh nói, "Nghỉ ngơi thật tốt nhé. Sáng mai tôi lại đến đây đưa hai người đi."
"Ừ."
"Sao lại làm bộ dáng luyến tiếc tôi thế, hả?" Bỗng nhiên Cố Yến Khanh đến trước mặt cô, nhìn xuống hỏi.
Kiều Vãn Tình cao khoảng 1 mét 67. Nhưng đứng trước một người cao hơn mét tám như Cố Yến Khanh thì trông cô giống như "chim nhỏ khép vào người".
"Làm, làm gì có. Anh đi mau......"
Kiều Vãn Tình còn chưa kịp nói xong thì đã đứng đờ ra đấy.
Vì người nào đó cúi đầu chạm môi lên trán cô.
"Tôi phải đi thật rồi," Cố Yến Khanh lưu luyến mổ mổ trên trán cô một chút, thanh âm khàn khàn nói, "Ngủ ngon."