Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 82: May mắn



Liar đang thiu thiu ngủ thì nghe được tiếng thét to của Thị Minh vang lên. Cô lập tức mở mắt, xoay người nhìn Thị Minh đang nằm cách đó không xa. Thấy Liar, Thị Minh nhanh chóng chạy lại ôm chặt lấy cô.

Sau một hồi được Liar kiên nhẫn trấn an thì Thị Minh cũng đã tạm bình tĩnh lại trong vòng tay của Liar, từ từ kể lại giấc mơ quá đỗi chân thật của mình cho Liar nghe. Gãi cằm vài cái, hiện tại cô mới xem xét kỹ Thị Minh.

Bởi hiện tại, Liar là kẻ không có dị năng. Do đó, nếu chỉ nhìn thoáng qua thôi Liar không thể nhận biết được người có dị năng và đương nhiên là người bình thường nhìn qua thì cũng chẳng nhận ra được người nào có dị năng và người nào không có dị năng.

Thế nhưng, Liar cũng không phải là người bình thường. Cô chính là người của hành tinh M00 và đã từng trải qua rất nhiều loại huấn luyện đặc biệt. Do đó, đối với các loại năng lượng thì Liar đều khá là nhạy cảm. Bây giờ cô ôm Thị Minh vào lòng và tập trung cảm nhận thì mới phát hiện ra Thị Minh đã thức tỉnh dị năng từ khi nào rồi.

Dị năng mà Thị Minh sở hữu đó là dị năng hệ tiên tri. Nghĩa là cô bé có thể nhìn thấu được trước những chuyện xảy ra ở tương lai. Nhưng Liar lại tinh tế phát hiện ra được một chuyện, đó là nếu viễn cảnh tương lai mà Thị Minh nhìn thấy yên bình như vậy thì tất nhiên zombie đã không còn nữa ư?

Liar chớp chớp mắt: "Em bắt đầu mơ thấy những giấc mơ chân thật thế này từ bao giờ vậy bé?"

Thị Minh ngẫm nghĩ hồi lâu: "Hình như là sau khi em bị sốt thì em bắt đầu mơ như vậy. Trước khi em bị mẹ bỏ rơi, em cũng từng mơ như vậy đó chị. Cảnh tượng giống y chang luôn. Nên em cảm thấy em không được bình thường và rất sợ hãi. Em sợ mọi người xa lánh em nên em không dám nói cho ai nghe hết."

Đến đây thì Liar đã chắc chắn được một điều là chắc chắn Thị Minh đang sở hữu dị năng hệ tiên tri. Nhưng có vẻ như cô bé còn chưa hiểu ra được bản thân đang sở hữu điều gì và thậm chí là còn sợ sệt, tự tri về điều đó.

Nhưng nếu nói ra thì đây cũng không hẳn là chuyện không tốt. Bởi Thị Mình một thân một mình thế này, nếu đi rêu rao chuyện bản thân sở hữu dị năng hệ tiên tri thì nhất định sẽ bị kẻ khác bắt ép hoặc lợi dụng. Xã hội tận thế này là cái dạng gì thì Liar cũng đã hiểu quá rõ.

Liar xoa đầu Thị Minh, nhẹ nhàng nói nguyên căn lẫn hệ lụy cho cô bé hiểu rõ. Những chỗ Thị Minh tỏ vẻ chưa hiểu được thì Liar cũng kịp thời mở lời khuyến khích Thị Minh mạnh dạn nêu ra thắc mắc. Sau một hồi trò chuyện thì hai người cũng đã hiểu nhau hơn



Nhất là Thị Minh, cô bé vô cùng ngưỡng mộ Liar và rất hạnh phúc khi có thể được gặp cô. Thậm chí, trong suy nghĩ sâu thẳm của Thị Minh còn cảm thấy may mắn vạn phần khi gặp được Liar. Nếu không phải là Liar thì sẽ là ai đây?

Mẹ ruột bỏ rơi, mọi người xung quanh chỉ đứng xem với ánh mắt thờ ơ, vô cảm. Chỉ có Liar, không chần chừ tiến lên để bảo vệ cô bé và cho cô bé cảm nhận được cái gì là sự dịu dàng, cái gì là quan tâm, cái gì là chăm sóc.

Đến trưa cùng ngày, trong lúc Liar và Thị Minh đang ngồi ăn bánh ngọt thì Liar nghe được tiếng động truyền đến ở bên ngoài. Nghe bước chân thì Liar đoán chắc rằng đang có người tới đây, cô đưa tay lên môi làm một dấu hiệu bảo Thị Minh giữ im lặng rồi tay nắm chặt d.a.o găm nhỏ, lặng lẽ di chuyển đến cửa lớn.

Thị Minh thấy vậy thì đưa hai tay bịt miệng vì sợ làm ồn đến Liar. Cô bé đang lo lắng sẽ có người xấu đến, lo sợ Liar sẽ bị thương. Thế nhưng Thị Minh cũng hiểu được ở nơi này thì mọi người đều không có ai tốt lành cả. Hình ảnh những ánh mắt thờ ơ và sắc lạnh đứng xem kịch vui luôn in sâu vào lòng của Thị Minh.

Liar híp mắt, cô áp tai vào cánh cửa để lắng nghe động tĩnh. Bên ngoài có tiếng mở cửa vang lên thế nhưng vì Liar đã khóa trái cửa từ trước nên người kia không hề mở ra được: "Ồ, không mở cửa ra được rồi. Thôi, mình làm ở đây luôn đi. Ngôi nhà này cũng khuất, quan trọng là anh gấp dữ lắm rồi em có biết không? Hả?"

Bấy giờ, một giọng nữ ưỡn ẹo vang lên: "Anh này… thấy ghét quá đi. Thật sự là… a… a…"

Thị Minh trợn to mắt nhìn Liar, ý cô bé muốn hỏi rằng tại sao Liar lại bịt chặt tai của cô bé lại. Liar thấy vậy cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu không nói, nhưng ánh mắt nghiêm nghị khiến cho Thị Minh thoáng rụt cổ lại, không thắc mắc gì thêm.

Lát sau, khi Thị Minh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật trong lòng của Liar thì đôi nam nữ ấy mới rời đi. Liar không nhịn méo mặt, sức lực cũng thật nhiều, vận động tận nửa tiếng đồng hồ hơn. Ngay cả khi Mặt Trời lên cao ba sào cũng còn chưa muốn dừng lại.

Thực ra cũng chẳng phải tốt lành gì, đôi nam nữ đó dừng lại và bỏ đi vì nghe có tiếng xe tới mà thôi. Liar lay người Thị Minh dậy rồi sau đó cô dắt Thị Minh đi nhanh ra ngoài xe, nhanh chóng ấn ga chạy mất.

Bởi nhóm người trên chiếc ô tô đó có s.ú.n.g ống. Ban nãy, khi đôi nam nữ đó bỏ đi thì Liar có nghe được giọng nói hớt hải của hai người bọn họ thì thào với nhau rằng nhóm người đó di chuyển bằng một chiếc xe Jeep và có trang bị s.ú.n.g ống đầy đủ.



Dù sao thì hiện tại Liar cũng không có dị năng. Nếu một mình cô thì Liar không cần thận trọng hay lo nghĩ đến mức đó. Thế nhưng cô còn dắt theo Thị Minh bên cạnh nên nhất định phải cảnh giác hơn gấp nhiều lần. Không thể để chuyện gì không hay xảy ra được, nếu có thể tránh thì không đụng độ với nhóm người được trang bị đầy đủ ấy đó là tốt nhất.

Liar đã tổng kết một lượt những nơi an toàn theo trí nhớ của Mịch Vũ. Bởi gia đình của Mịch Vũ làm việc trong quân đội và có chức vị không hề thấp nên hẳn là cô nên tránh những căn cứ an toàn có sự góp tay của quân đội nếu không muốn tự chuốc phiền phức.

Với những căn cứ không có thị phi thì có vài căn cứ có thể làm ứng cử viên trong danh sách cân nhắc của cô được. Nhưng vì Mịch Vũ luôn đi theo Ký Sôn, mà Ký Sôn lại chẳng hề gia nhập bất cứ căn cứ nào cả nên căn bản là Mịch Vũ cũng không biết rõ căn cứ nào tốt.

Nếu vậy thì Liar chỉ đành lựa chọn theo trực giác rồi sau đó dựa vào tình hình mà hành động thôi. Sau khi suy nghĩ, cân nhắc một lúc thì Liar quyết định gia nhập căn cứ Hoa Hướng Dương trước tiên.

Ấy là căn cứ do một nhóm người trẻ tuổi thành lập nên, nghe đồn đâu là không có sự phân biệt đối xử với người có dị năng và người bình thường. Hơn nữa căn cứ cũng khá kiên cố. Do đó, Liar quyết định gia nhập căn cứ Hoa Hướng Dương.

Thực ra, nếu chỉ có một mình cô thì Liar không cần phải gia nhập căn cứ làm gì, cô thích sống lang bạt, thoải mái hơn. Nhưng hiện tại còn có Thị Minh, cô bé còn nhỏ mà dị năng lại còn chưa ổn định.

Dắt cô bé theo cô lang bạt khắp nơi quả thật không phải là cách hay bởi ở thế giới này Liar không hề sở hữu không gian. Muốn thu thập và dự trữ vật liệu đầy đủ là việc không thể nào. Lại nói, nếu để người khác thấy vật liệu không ít thì họ cũng sẽ nổi lòng tham, bất tiện đủ đường.