Manh Sư Tại Thượng

Chương 10



Edit: Sênh Mai

... Cho nên hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có người vì hắn, không tiếc đi cầu xin vị chưởng môn tôn giả cao cao tại thượng đứng đầu tông môn trong Thập Đại tiên tông, cho một người bị phế đan điền như hắn viên Phục Nguyên đan, hơn nữa trên thị trường căn bản nhìn thấy một viên cấp Lục phẩm cũng khó, đây giống như đang nằm mơ.

"Nuốt viên đan dược sau đó bế khi, ta sẽ bên cạnh hộ pháp cho ngươi!"

Nguyên Sơ chẳng hề để ý nói, nghe âm thanh Dạ Trầm Uyên như ở trong mộng bừng tỉnh, cảm kích nở nụ cười.

"Vâng!" Hắn cầm chặt bình ngọc, đối với cuộc thi đấu ngày mai, có sự tin tưởng nhiều hơn!

Gian phòng bên trong Nam Phong điện lặng im, Dạ Trầm Uyên mở nắp bình ngọc, viên đan dược liền bay ra, bị hắn dùng thủ pháp thu hồi kịp thời bắt được, trực tiếp nuốt vào.

Khoanh chân nhập định, đan dược vừa vào bụng, Dạ Trầm Uyên cũng cảm giác được phảng phất linh lực đang thiêu đốt trong bụng, trùng tố đan điền là một quá trình gian nan khá lâu, mà hắn thì không đủ thời gian, chỉ có thể dùng sức thúc ép tiến trình lần nữa, chí ít phải thành công trước đại điển ngày mai!

Nguyên Sơ ôm thanh kiếm ngồi một bên canh chừng, tiểu cánh tay nàng cho dù ôm kiếm vẻ mặt vẫn nghiêm túc, cũng có vẻ đặc biệt khả ái, bởi vì sống ở Vạn Kiếm Tông được ăn ngon, ngủ ngon, cả người trên dưới đều đầy đặn trắng nõn, khiến người khác hận không thể ôm vào lòng cắn một phát!

Vài canh giờ trôi qua, Nguyên Sơ thấy trên trán Dạ Trầm Uyên xuất hiện mồ hôi lạnh, liền suy đoán hắn đã đến thời khắc mấu chốt.

Nhưng Dạ Trầm Uyên ngồi luyện công nhưng khí tức dần dần không ổn định, Nguyên Sơ nhíu mày nghĩ nghĩ, nếu ta không nhớ lầm, trong lòng Dạ Trầm Uyên có tâm ma... Hắn mặc dù là con tộc trưởng, nhưng tộc nhân đối với hắn lại không tốt, mẹ của hắn cũng bị ép buộc tái giá cho một nam nhân cường đại, hắn vẫn nhớ cảnh mẫu thân hắn khóc lóc bị mang đi, còn có ánh mắt người khi đó nhìn hắn, vừa tuyệt vọng lại không đành lòng.

Cho nên mỗi một lần thời điểm khảo nghiệm tâm ma, Dạ Trầm Uyên đều nhớ lại khung cảnh lúc đó

Dạ Trầm Uyên há miệng thở dốc, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự thống khổ, mày kiếm nhăn lại, bên trong phảng phất muốn rơi vào núi đao biển lửa, cả người đều căng thẳng!

Lúc này, Nguyên Sơ đột nhiên lại gần cầm tay Dạ Trầm Uyên, mười ngón đan xen vào nhau, nghiêm túc nói.

"Đừng sợ."

Nàng biết Dạ Trầm Uyên chắc chắn có thể vượt qua, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, cho nên nàng lựa chọn phương pháp dùng âm thanh đi vào thần thức, đi vào tiềm thức Dạ Trầm Uyên, từng câu từng chữ hướng dẫn hắn.

"Dùng hết sức lực phá tâm ma, chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ, ngươi có thể làm được điều mà người khác không thể, những thứ ngươi đáng được hưởng bị người khác lấy, những điều bị lấy mất đi, đều cướp về! Chỉ cần ngươi mạnh mẽ hơn, sẽ không bị dao động."

Trong hư vô, bản thân Da Trầm Uyên bị huyễn cảnh quấn quanh, nghe được âm thanh sư phụ kiên định, thần kinh run mạnh!

Nằm mơ bao nhiêu lần, ở trong mộng hắn đều đem mẫu thân cướp về từ tay người xấu, nàng rời đi với ánh mắt không tình nguyện, còn có vẻ mặt bi thương thật sâu, ác mộng nhiều năm như vậy hắn không thể quên được.

Nhưng chưa từng có người quan tâm đến ác mộng hắn. Chín năm qua, hắn vẫn luôn sống trong cảnh chém giết tranh đoạt, đây là lần đầu tiên có người cầm tay hắn cổ vũ hắn, tại thời điểm hắn cần vì hắn hộ pháp, hắn không còn đơn thân độc mã chiến đấu một mình, mà có người tình nguyện bên cạnh sưởi ấm cho hắn.

Hắn nắm chặt tay Nguyên Sơ, chỉ cảm thấy đầu óc linh quang chợt lóe, ngàn mảnh vỡ phát sáng bắt đầu tụ hợp, nháy mắt một đan điền mới hình thành.

Hơn nữa, hắn biết mình về sau sẽ không bao giờ gặp ác mộng kia nữa, bởi vì hắn không hề cô đơn nữa.

Nghĩ như vậy,trói buộc trên người từ từ trút đi, linh khí nồng đậm vây lấy hắn làm trung tâm xoay tròn xung quanh!

Nguyên Sơ khiếp sợ nhìn Dạ Trầm Uyên, phát hiện hắn vừa mới chữa trị đan điền lại nhanh chóng hồi phục thì không nói, nhưng tu vi lại tăng từng cấp từng cấp, chỉ trong chốc lát, liền khôi phục Luyện Khí tầng tám! Hơn nữa có vẻ rất nhanh liền sẽ đột phá đến tầng thứ chín!

Quả nhiên, nam chính mãi là nam chính, kiếp trước có thể toàn thân từ Thập Đại Tiên Môn trở ra, một cái đan điền nho nhỏ mà thôi, hiển nhiên là chuyện vặt vãnh!

Nguyên Sơ không muốn tạo ra rung chuyển, ngay lúc đầu đã dùng kết giới phong tỏa toàn bộ đỉnh núi, cho nên lúc này Nam Phong điện vẫn yên tĩnh như trước, không có ai tới quấy rầy bọn họ.

Sau khi hồi phục toàn bộ tu bi, Dạ Trầm Uyên mở hai mắt ra, một đạo linh quang chợt lóe, hai mắt hắn càng trở nên đen láy sáng ngời, thật giống như ánh trăng dưới giếng cổ, bình tĩnh không động, nhưng ánh mắt ôn nhu dừng trên người Nguyên Sơ như có như không.

"Sư phụ, Phục Nguyên đan quả thật danh bất hư truyền, ta đã khôi phục đan điền rồi."

Nguyên Sơ cười, lúc này mới phát hiện tay Dạ Trầm Uyên còn nắm chặt mình, trong bàn tay nam hài gầy gầy,còn đôi tay nàng nhỏ nhắn mềm mềm non nớt,nào giống sư phụ người ta chỗ nào chứ!

Dạ Trầm Uyên cũng phát hiện bọn họ đang nắm tay nhau, hốt hoảng buông ra, nhưng thiếu đi sự mềm mại kia, cảm xúc ấm áp trong lòng bàn tay biến mất, hận không thể cầm bàn tay kia mà nhẹ nhàng vuốt ve

Không được không được, người tuy vẫn còn nhỏ nhưng người là sư phụ ta! Không thể có cử chỉ vô lễ như vậy.

Mà Nguyên Sơ đem sự lúng túng lúc nãy trực tiếp ném sau đầu, nhướn mày cười.

"Như vậy tốt rồi, Tiểu Thu không cần lo lắng ngày mai ngươi chịu thiệt thòi nữa!"

Dạ Trầm Uyên mỉm cười, đối với thi đấu ngày mai tràn đầy tự tin!

Bỗng nhiên cửa mở ra, Tiểu Thu nghe động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, đương nhiên biết Dạ Trầm Uyên khôi phục lại đan điền, thập phần vui sướng đi tới.

Nguyên Sơ lúc này cũng có chút mệt mỏi, phong tỏa toàn bộ đỉnh núi cần tiêu hao linh lực rất nhiều, nàng nên đi nghỉ ngơi một lát.

Cho nên nàng đem Dạ Trầm Uyên giao cho Tiểu Thu, liền đi ngủ.

Tuy rằng Nguyên Anh có thể bế quan luyện khí nhưng vẫn không thể thay thế giấc ngủ, đương nhiên là nàng cũng không muốn thay thế.

Tiểu Thu tuân lệnh, lập tức mang theo Dạ Trầm Uyên đi rừng trúc làm quen một chút

Tiểu Thu là Kết Đan tu sĩ, tu vi này của nàng, căn bản không cần ở lại Nam Phong điện chiếu cố Nguyên Sơ, Tiểu Thu vì báo đáp ân tình mẫu thân Nguyên Sơ năm đó nên nàng mới tự nguyện làm tỳ nữ, cho nên lúc này để nàng chỉ bảo Dạ Trầm Uyên cũng là đúng quy cách.

Dạ Trầm Uyên nghe Tiểu Thu phân tích tu vi cùng công pháp của hắn lúc này một cách rõ ràng,tâm tư bất giác không tự chủ bay đến trên người Nguyên Sơ.

Hắn đến đây đã mười ngày nhưng chưa từng thấy sư phụ đọc sách, cũng chưa từng thấy người tu luyện hoặc giảng giải cho hắn. Người nhìn qua giống như không có viêc gì làm, ngày ngày dạo chơi hoặc lười biếng nhưng hắn vẫn kính trọng người. Giống như việc tạo kết giới phong tỏa cả đỉnh núi không phải Nguyên Anh nào cũng có thể làm được.

Thu hồi tạp niệm, vừa nghĩ đến ngày mai sẽ là đại điển Khai Sơn, có sư phụ tương trợ, hắn sẽ không làm sư phụ mất mặt! Vì thế hắn bắt đầu nghiêm túc, cẩn thận nghe Tiểu Thu chỉ bảo.

Ngày tiếp theo, những gì nên nói đã nói rồi, nhưng nhìn bộ dạng Tiểu Thu giống như hài tử mình thi đấu, lo lắng cho kết quả của Dạ Trầm Uyên.

"Tiểu Uyên mới khôi phục tu vi, muốn hắn đứng trong mười người đầu bảng có phải là làm khó hắn quá rồi không?"

Trên giường Nguyên Sơ nằm với tư thế khiếm nhã, nghe vậy rầu rĩ nói, "Yên tâm đi! Hắn không có chuyện gì đâu..."