Mãnh Thú

Chương 26: "Thích?"



"Em chắc chứ?" Thiệu Huy ngạc nhiên, chuyển từ ý cười sang điệu bộ kì quái, nhìn đăm đăm Linh Quân.

"Chắc chắn, bất cứ thứ gì cũng được, đều cho thầy." Linh Quân nghiêng đầu, nở một nụ cười.

Thiệu Huy nắm chặt lấy tay của Linh Quân kéo mạnh về phía mình. Linh Quân bất ngờ chống đỡ không kịp, liền bị Thiệu Huy kéo gần đến trước mặt. Hắn sững người, ngũ quan Thiệu Huy đập vào mắt hắn, tinh khiết ôn nhu lạ kì. Vầng trán, sống mũi kia, tất thảy đều khiến hắn bận tâm rất nhiều, thân thể kia toát ra mùi nước hồ bơi nồng nặc nhưng vẫn thoang thoảng hương phong lữ mê người. Linh Quân nheo mắt nhìn hành động của Thiệu Huy khẽ cúi mặt, "Đừng tùy tiện, cửa bị phá rồi, người ta thấy sẽ không hay."

"Em nói muốn cho tôi một điều ước, cũng nên nhường tôi một bước chứ nhỉ, mèo con?"

Hơi ấm Thiệu Huy nóng rực, phả vào làn cổ rám nắng của hắn, khiến hắn khẽ rùng mình. Giọng nói kia mượt mà mà trầm ấp, như ôm trọn cả thế giới vào lòng.

Chắc có lẽ, hắn cũng mường tượng hiểu được cái gọi là "tình yêu" mà Yến Mạn nói.

Nhưng chẳng qua là, hắn vẫn chưa muốn chấp nhận.

Liệu Thiệu Huy có cảm nhận như hắn không? Hay Thiệu Huy sẽ kinh tởm hắn, sẽ dùng đôi mắt ghê tởm nhìn hắn cùng với những người bị gọi là đồng tính luyến ái ngoài kia. Hắn thật sự rất sợ, hắn không muốn Thiệu Huy ghét bỏ mình, hắn có lẽ đã ngày càng phụ thuộc vào con người này rồi.

"Mèo con cái mẹ gì! Nói đi, muốn gì?"

Hắn hằn giọng đôi mắt liếc ngang liếc dọc, tình trạng của hắn và Thiệu Huy lúc này nếu để đám đàn em thấy được thì hắn đi tong. Linh Quân gần như ngã hết vào người Thiệu Huy, hai tay đều bị trấn chặt lại hai bên, hơi thở của hắn như hòa vào làm một với hơi thở nồng ấm của Thiệu Huy.

"Có chắc là làm được không?"

"Dĩ nhiên, muốn tôi lật tung cả Đại Lục, tôi cũng sẽ làm cho thầy."

"Được, vậy em hôn tôi xem." 

Hắn nghe đến câu nói này lập tức á khẩu, hắn mơ hồ nhớ về đêm hôm qua, hình như, hình như là hắn có làm gì đấy....

Chính xác là hắn đã hôn Thiệu Huy!!

"Này, không lẽ đêm qua...."

Thiệu Huy khẽ cười, túm lấy bàn tay hắn mà kéo lại, xoa rối mái tóc của hắn. Đôi mắt Thiệu Huy đẹp đến lạ lấp lánh như châu sa, khẽ rũ xuống, "Chỉ sợ em chạy mất nên tôi không nói."

"Đ*t má!" Vành tai hắn lập tức đỏ lên, Linh Quân vùng ra khỏi người Thiệu Huy, vỗ vỗ trán mấy lần, đêm qua hắn làm cái chuyện ngu ngốc gì vậy trời?!

"Thầy thật là! Sao lúc đấy không né đi, chúng ta đều là đàn ông làm vậy thì có hơi...."

"Có hơi kì cục, đúng chứ? Lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa, xin lỗi em."

Thiệu Huy cười cười, nhưng cái cười đó găm sâu vào tận tâm trí hắn. Tại sao hắn vẫn cảm thấy khó chịu về điều đó?

Linh Quân không biết bản thân hắn đang nghĩ gì, đang lẫn lộn về thứ gì. Tâm trí hắn như bị chia phối, hắn không biết phải đối diện với bản thân ra sao, nhưng hắn có cảm giác rất khó chịu, hắn cảm thấy nụ cười kia của Thiệu Huy thật sự ăn sâu vào tâm trí hắn.

"Thôi được, yêu cầu đó của thầy tôi sẽ thực hiện, nhưng là ở nhà, không phải ở đây."

"Tôi chỉ đùa thôi mà, em thực hiện thật sao?" Thiệu Huy ngạc niên nhìn hắn, vòng hai tay ôm lấy vòng eo săn chắc của Linh Quân.

Linh Quân nhìn xuống đôi tay hư hỏng kia, liền đánh một cái mạnh vào, hắng giọng, "Sẽ thực hiện."

Thiệu Huy mỉm cười, vòng tay lại ôm chặt hơn nữa. Đôi tay to lớn của hắn đã quen với những cơ thịt săn chắc, vòng eo nhỏ nhưng đầy cân đối của người kia, Thiệu Huy cảm thấy ôm Linh Quân rất thoải mái.

"Đại ca! Đại ca!"

"Đệt! Thầy buông ra đi, tụi nó đang gọi tôi." Hắn khó chịu chau mày, đập bôm bốp vào bàn tay hư hỏng của Thiệu Huy nãy giờ cứ mãi lần mò vào trong áo của hắn khiến hắn nhột đến phát điên.

 Thiệu Huy cười, cúi đầu vùi mặt vào bụng của hắn cọ cọ mấy cái, châm chọc nói, "Cho họ thấy cũng đâu có gì to tát, em là đại ca của họ nhưng là mèo nhỏ của tôi."

"Thầy.... Một lần nữa tôi liền rút súng bắn thầy nhừ tử!" 

Linh Quân cảnh cáo, dùng tay đập một phát vào sau gáy của Thiệu Huy. Hắn đường đường là người của tổ chức, năng lực đạt đến xuất chúng. Tuy Thiệu Huy có phần to con hơn hắn, nhưng với sức lực và kinh nghiệm súng đao, chỉ cần có hứng, hắn liền khiến Thiệu Huy banh xác.

Mã Tư chạy hồng hộc đến phòng y tế, vừa đến liền mắt to mắt nhỏ nhìn cánh cửa gỗ lăn lông lốc trên sàn, kinh ngạc nhìn Linh Quân. Hắn nghiêng đầu nhìn Mã Tư cười trừ, cũng vừa thấy Hán Trung đứng ngay sau.

"Chủ nhiệm Thiệu, đỡ hơn chút nào chưa?" Hán Trung gạt người Mã Tư, tiến vào trong xem xét một lượt Thiệu Huy. Thiệu Huy xoa xoa gáy, mỉm cười gật đầu, "Nhưng cậu nhớ dạy bảo lại Linh Quân một chút, ra tay mạnh bạo như thế có khi lại lấy mạng của tôi."

"Đến chủ nhiệm Thiệu nó còn bướng thì tôi hết cách, chỉ có ngài Ha là trị được nó thôi."

Hán Trung liếc cho Linh Quân một cái, hắn liền bĩu môi quay đi gương mặt lộ rõ ẩn khuất.

"Cậu chủ hôm nay có mới nới cũ, tôi sắp điều hành RS liền muốn tống cổ tôi đi."

Hắn cũng lườm cho Hán Trung một phát, cứ lườm qua lườm lại không thôi. Hán Trung hơn hắn ba tuổi, vì cứ suốt ngày chạy chuyện của tổ chức nên cứ lỡ kì học, đến nay là năm thứ ba Hán Trung học lại lớp mười hai, cũng coi là có cái tự hào vì chỉ có mình gã là anh đại của trường.

"Tao biết mày muốn sớm ngày rời khỏi hắc đạo, nhưng tình nghĩa đối với mày lại quá quan trọng. Mày muốn từ bỏ tụi tao nhưng lại không nỡ, vì thế mới ngoan ngoãn chịu tiếp nhận điều hành RS, căn bản là vẫn muốn bảo vệ KJ."

Hán Trung không phải không đọc được Linh Quân nghĩ gì, gã cùng Ha Quáng Xuất đã bàn bạc vấn đề này từ sớm rồi. Tổ chức RS cũng không tệ, nếu Linh Quân muốn một mực từ bỏ con đường máu tanh, họ có thể biến RS thành một tổ chức lương thiện, cũng như bao nhiêu tập đoàn khác, có thể đứng trên danh vọng mà không cần phải xuống tay với bất cứ ai.

"Vậy là hai người cũng biết rồi....." Linh Quân thở dài, hắn muốn thực hiện trong im lặng. Nhưng Ha Quáng Xuất như người cha của hắn, sớm biết hắn toan tính gì rồi, "Cho dù tôi có rời bỏ hắc đạo, vẫn sẽ một mực với ngài ấy."

Ban đầu hắn gia nhập KJ là ép buộc cưỡng chế, hắn không hề muốn, thậm chí quãng thời gian đó hắn ghét cay ghét đắng những bài huấn luyện Ha Quáng Xuất đưa ra cho hắn, bắt hắn mỗi ngày phải chạy bộ 100km, hít đất đến 200 cái, cộng với việc dầm mưa dải nắng suốt mấy tiếng đồng hồ khiến hắn thở không ra hơi, sức cùng lực kiệt đến mức muốn chết quách cho xong. Ha Quáng Xuất quả thật cứng rắn, ông không vì vài phút yếu đuối của hắn mà ngừng lại, ngày ngày tăng cường tập huấn cho hắn, mài dũa hắn một cách kĩ càng. Ha Quáng Xuất đưa Linh Quân gia nhập đội ngũ lính đánh thuê Trung Quốc một thời gian, cốt để hắn có thể học được cách sinh tồn và đối mặt với những khắc nghiệt kinh khủng nhất của thiên nhiên, học được sự nhanh nhẹn và khả năng tác chiến cường độ cao của lính đánh thuê. Cho nên vì thế, ở KJ thì Linh Quân chính là báo vật!

Nhưng cũng nhờ Ha Quáng Xuất, hắn mới biết được nước mắt chẳng có tác dụng gì cả.

Lòng người đố kị, mưu đoán thâm sâu. Từ lúc gia nhập KJ, hắn không hề cất lên một tiếng khóc nào, cho dù có đau đến cấp mấy vẫn phải cắn răng chịu đựng.

"Quân, mày biết mày đối với KJ quan trọng đến mức nào mà. Nếu như mày không có ý định rời khỏi hắc đạo, cha tao cũng định lập mày làm chủ tịch của KJ...."

"Cậu chủ đừng nói vậy. Chức vị đó tôi không dám nhìn đến, nó quá cao và nguy hiểm, chỉ có mình cậu mới có thể ngồi lên thôi." Hắn cười khổ, hắn không muốn chức vị chủ tịch kia, quá lớn. Hắn sợ một khi cái bóng quá lớn, vương miện trên đầu sẽ chực chờ rơi, hắn thật không hề muốn.

Thiệu Huy nhìn hai người nói chuyện một lúc, nghiêng đầu chăm chú nhìn Linh Quân. Linh Quân cảm giác có một tia nóng khẽ vụt qua, liền bắt gặp ánh mắt của Thiệu Huy, ngạc nhiên hỏi, "Làm sao?"

"Ngầu quá." Thiệu Huy nhún vai cười, một nụ cười chứa đựng cả ánh mai lấp lánh. Linh Quân nhìn hắn một lúc liền thở dài, "Về nhà trước đi, tôi có việc tối sẽ về."

Hán Trung liếc nhìn hai người một lúc rồi chép miệng, "Chậc, mày cứ ở lại chăm sóc chủ nhiệm Thiệu đi, chuyện kia cứ để tao với tiểu Tư lo."

"Chuyện này cứ để tôi."

Đôi mắt hắn quét lên một tia tàn độc, ánh mắt điên dại nhìn vào khoảng không, đôi môi nhếch nhẹ nhàng, mang theo một hơi lạnh buốt. Động đến người của hắn, phải do hắn một tay xử trí. Hán Trung thở dài gật đầu, ra hiệu cho Mã Tư cùng ra ngoài. Linh Quân cúi đầu, đoạn quay lại nhìn Thiệu Huy chăm chú, "Tiểu Quán sẽ đưa thầy về."

"Em định nghỉ học hôm nay sao? Bài vở tính sao đây?"

"Chậc, có thầy bảo kê cơ mà sợ gì chứ?" Hắn tạch lưỡi cười hì hì. Thiệu Huy bảo vệ cho hắn, hắn cũng quen với việc dựa vào người này. Có Thiệu Huy dung túng rồi, việc gì hắn phải lo.

"Còn cái yêu cầu kia, đợi tối rồi tính."

Hắn buông ra mấy chữ, nhìn Thiệu Huy một lúc rồi đi ra ngoài, hắn còn phải giải quyết nhiều việc lắm đây.

Cũng lâu rồi, hắn chưa ngửi lại mùi máu tanh, cái hương vị nồng nặc đậm đà đó luôn nhuốm lấy cơ thể hắn, làm cho thú tính của hắn bùng phát dữ dội.

Linh Quân bước đến nhà kho của trường học, nhà kho này không quá lớn, cách khu học tập khá xa chủ yếu được nhà trường sử dụng để đựng những đồ đạc cũ. Trước cửa nhà kho đã thấy hai tên của tổ chức đứng hai bên, sắc mặt điềm tĩnh, đôi mắt dáo dác xung quanh, giữ không cho bất cứ ai tiến vào trong.

Hắn nhìn hai người kia, tay đút vào trong túi quần, điệu bộ ung dung bước đến, cất tiếng hỏi, "Trong đó?"

"Vâng, ở trong." Hai người đàn ông cao to khẽ cúi đầu, Linh Quân ậm ừ bước vào trong. Căn nhà kho cũ kĩ bụi bám đầy bốn phía bước tường, mang theo hơi ẩm mọt mốc len lói từng ngõ ngách, xộc vào mũi một mùi khó chịu không tài nào ngửi được. Hắn lấy tay gạt đi lớp mạng nhện to đùng đoàng trước mắt tiến vào giữa nhà kho. Thành viên của tổ chức đều có mặt đông đủ, đứng xung quanh thành một vòng tròn. Chính giữa phòng là một thiếu niên có dáng dấp nhỏ, được trói chặt vào chiếc ghế gỗ, toàn thân lấm lem bùn đất. Người kia bị che mất hai mắt bằng mảnh vải nhỏ, hiển nhiên không biết đến sự hiện hữu của Linh Quân. Hắn quỳ xuống trước mặt người kia nhìn qua nhìn lại, mỉm cười, "Cậu bạn, biết tôi là ai không?"