Mao Sơn Quỷ Thuật Sư

Chương 13: Cực Độ Khủng Bố



Không phải là cái dây chuyền đó mất đi hiệu lực, mà là nơi đây quỷ khí quá đậm đặc, nếu là ở trong thành phố, ông đeo sợi dây chuyền đó ma quỷ sẽ không dám lại gần!

Nhưng mà tới nơi đây, năng lượng của nó đã bị quỷ khí làm giảm đi gần hết, cho nên tứ chi của ông bây giờ không nằm trong phạm vi bảo vệ nữa rồi, ma quỷ có thể trực tiếp chạm vào người ông! Tôi giải thích cho ông ta hiểu.

Nghe tôi giải thích như vậy, mí mắt của ông ta máy càng lợi hại hơn, chắc chắn lúc này ông ta đang rất sợ hãi.

Ông Bạch, ông phải tỏ ra dũng cảm lên, người sợ quỷ, kỳ thực quỷ cũng rất sợ người. trên con người ta có ba ngọn dương hỏa, đại diện cho tam hồn. nếu dương hỏa đang vượng, ma quỷ sẽ không dám tiến lại gần, ông càng sợ hãi, dương hỏa sẽ càng yếu đi, khi đó rất dễ bị ma quỷ bắt nạt, ông đã rõ chưa?

Kỳ thực tôi cũng rất sợ hãi, nhưng mà lúc này phải tỏ ra can đảm để động viên ông ta lấy lại dũng khí.

Tôi sẽ cố gắng! Bạch Nham Lang gắng gượng đáp.

Chúng ta đi thôi, nhớ kỹ dù có nhìn hay nghe thấy gì cũng tỏ ra không nghe không biết như lúc nãy. Nếu ma quỷ không ra tay, chúng ta không nên chủ động khiêu chiến, nếu không chúng ta sẽ có rất nhiều kẻ thù, có an toàn đến được bờ sông hay không sẽ rất khó nói. Tôi cẩn thận dặn dò ông ta.

Bạch Nham Lang đi sát ngay bên cạnh tôi, chúng tôi tiếp tục đi thêm được khoảng hơn hai chục mét, tình thế trước mắt bắt đầu có sự biến hóa....

Khà...khà...khà...! Một chuỗi cười trong trẻo như tiếng chuông vang lên, cả hai chúng tôi vội đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng cười. chỉ thấy trước mặt chúng tôi xuất hiện ba đồng tử mặc quần áo đỏ, là một đứa bé trai và hai đứa bé gái, chúng đang nô đùa với nhau.

Có lẽ cảm nhận được có người lạ xuất hiện, cả ba đứa bé ngừng nô đùa và quay đầu nhìn về phía chúng tôi.

Ôi, con mẹ nó, lại là ba đứa tiểu yêu! Trong đầu tôi thầm nghĩ.

Là ba đứa trẻ ư? Sao con cái nhà ai mà mắt lại không có đồng tử, chỉ có một màu trắng đục thế kia? Bạch Nham Lang kinh sợ kêu lên.

Bị ba đôi mắt màu trắng đục của ba đứa bé nhìn chúng tôi chằm chằm, trong lòng tôi vô cùng lo lắng. ba đôi mắt của chúng chứa đầy oán khí, khiến cho tôi phải dừng bước.

Khà....khà...khà...!

Bạch Nham Lang tỏ ra rất sợ hãi, tôi vội vàng kéo tay ông ta tiến về phía trước.

Các chú ơi! ở lại đây chơi với chúng cháu đi! Một đứa bé gái kêu lên.

Tiếng gọi của đứa bé gái như từ một nơi rất xa xôi truyền đến, cả hai chúng tôi đều có cảm giác người đang nhũn ra, cũng may mà tôi kịp cắn đầu lưỡi, khi đó mới hồi phục được tâm trí. Biết được đứa bé đang dùng mê hồn âm rất lợi hại, có lẽ Bạch Nham Lang sẽ không thể trụ được!

Tôi lập tức quăng ra một đạo phù, miệng thầm hô: Cấp cấp như luật lệnh!

Bùng!

Đạo phù lập tức bốc cháy, nó tạo ra một tấm lá chắn ở ngay phía trước mặt hai chúng tôi, tiếng u u của đứa bé gái kia lập tức bị ngăn lại.

Đây chính là ‘Tý ngọ cách âm phù’ mà trước đây sư phụ đã dạy cho tôi, nó chuyên dùng để đối phó với mê hồn âm của các loại quỷ quái, lúc này nó đã khởi lên tác dụng.

Sau khi mê hồn âm của đứa bé giá đã bị ngăn chặn, chúng tôi đã lấy lại được tinh thần. chỉ nghe Bạch Nham Lang kêu lên: Ôi! Sao chúng ta lại bị mất đi sự không chế như vậy?

Mặc dù lúc này mồ hôi ở lưng tôi đã ra ướt đẫm, nhưng tôi vẫn cố trấn an ông ta: Không sao, đó chỉ là một loại mê hồn âm đơn giản!

Tôi không thể biểu hiện sự sợ hãi, bởi vì hiện giờ Bạch Nham Lang đang dựa vào tôi, nếu chẳng may để xảy ra điều gì, có lẽ chúng tôi sẽ không còn cơ hội rời khỏi đây nữa.

Cái địa phương quỷ này!..... không biết còn bao nhiêu loại ma quỷ nữa? Bạch Nham Lang sợ hãi run giọng nói.

Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, trong đầu tôi bỗng có một dự cảm, tôi vội quay đầu nhìn lại. quả nhiên ba đứa bé kia đã biến mất, đến lúc này tôi đã có thể khẳng định, những quỷ hồn ở đây sau khi bị câu hồn, chúng vẫn đứng ở nguyên xi ở trong phạm vi đó, có một điều lạ là tại sao chúng lại không rời đi? Về điểm này có lẽ không hề đơn giản.

Tiểu Cương, cậu nhìn xem bên kia! Đột nhiên Bạch Nham Lang kéo tay áo tôi nói.

Tôi vội vàng quay đầu nhìn theo hướng ông ta chỉ, nhất thời ruột gan tôi như lộn tùng phèo, cảm giác như sắp bị nôn thốc nôn tháo.

Phía trước mặt tôi chừng hơn chục mét, có một khối gần giống như hình người đang nằm trên mặt đất, không thể phân biệt được là nam hay nữ. Quần áo trên người đó rách bươm, để lộ ra những mảng da lỗ chỗ vết thương, từ những vết thương đó chảy ra những đám dịch thể màu nâu đậm, cái thi thể đó đang bò trườn dần trên mặt đường hướng về phía hai chúng tôi....

Điệu bộ sợ hãi thì không cần phải nói tới, cái quan trọng là trông vô cùng buồn nôn, điệu bộ của nó không khác gì xác sống trên phim ảnh. Nếu làm quỷ mà phải đến nông nỗi như vậy, quả là đã quá thất bại

Lúc này hai hàm răng của Bạch Nham Lang đã đánh vào nhau nghe lập cập.

Có lẽ con quỷ hồn đó đang nói cái gì đó, có điều bị cách âm phù che chắn, nên chúng tôi không nghe thấy nó kêu gì cả, chứ nếu không chắc sẽ rất khó chịu.

Cả hai chúng tôi đều cố nhẫn nhìn để không bị nôn thốc nôn tháo.

Hai chúng tôi đi vòng qua con quỷ hồn kinh tởm ấy, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước.

Không sao rồi! tôi dìu lấy Bạch Nham Lang, lúc này người ngợm ông ta đã mềm nhũn.

Kỳ thực tôi cũng chẳng khá hơn ông ta chút nào, toàn thân tôi lúc này đã ra đầy mồ hôi lạnh. Nếu là người có bệnh tim, đảm bảo trông thấy tình cảnh này, đảm bảo sẽ lập tức hồn thăng địa phủ.

Bạch Nham Lang giống như con cá vừa bị bắt lên bờ, ông ta thở dốc, mắt mũi trợn trừng.

Tôi chỉ biết động viên ông ta, hãy vì tính mạng của vợ con mà vượt qua được nỗi sợ hãi này.

Thế nhưng hai hàm răng của ông ta vẫn va vào nhau nghe lộp cộp, nét mặt của ông ta tỏ ra vô cùng kinh sợ, ông ta run run đưa tay chỉ về phía sau lưng tôi....

Tôi giật mình, toàn thân tê dại.

Tôi giật mình quay đầu lại như một cái máy, liền ngay khi đó, tôi cảm thấy như có một vật gì chạm vào mặt tôi, tôi vội dùng hai tay để đẩy cái vật đó ra.

A....a...a! tôi không thể nén được vội hét lên.

Một khuôn mặt người nữ bị treo ngược đang hiên ra trước mắt tôi, khuôn mặt của một quỷ hồn chỉ có mắt và miệng, không có mũi, nó đang nhe răng ra nhìn tôi, điệu bộ trông vô cùng khủng bố.

Một đôi mắt đục ngầu đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Nơi đây có một gốc cây cổ thụ, thân hình người nữ đó đang bị treo ngược chân lên phía trên, một cái đầu với mái tóc buôn xõa ngược xuống, vừa vặn chạm vào đúng mặt tôi.

Tôi vội đẩy cái đầu đó ra xa, cái khuôn mặt không có mũi đó chỉ cách tôi có một khoảng cách rất gần. đầu tôi gần như sắp nổ tung, lúc này tôi hầu như đã quên đi rằng tôi là truyền nhân của Mao Sơn quỷ môn, bởi vì tôi chỉ mới bước chân vào nghề, thế nên sau khi hét lên một tiếng, tôi vội vàng bỏ chạy.

Bạch Nham Lang cũng kinh hoảng hét lên, sau ông ta vội vàng chạy theo tôi.

Phía sau lưng tôi tiếng cười khà khà vẫn không ngừng vang lên, một trận âm phong điên cuồng nổi lên.

Tôi quay đầu lại, ôi cha mẹ ơi! Cơ hồ tôi sợ đến vãi đái.

Lúc này khuôn mặt không có mũi của nữ quỷ xõa tóc đã biến thành ba khuôn mặt, nó đang bay đuổi theo hai chúng tôi.

Khà....khà....khà....!

Cả hai chúng tôi vừa hét lên vừa bỏ chạy như điên.

Có lẽ hiệu quả của cách âm phù lúc này đã mất đi hiệu quả, tôi còn nghe thấy tiếng gọi của con nữ quỷ: Đừng chạy... đừng chạy, cứu chúng tôi với......!

Ôi cha mẹ ơi! Cứu các ngươi rồi ai cứu chúng tôi đây...? Ơ! Chẳng phải tôi là đệ tử phái Mao Sơn hay sao?

Bất chợt tôi bỗng nhớ ra mình là Mao Sơn đạo sỹ, ban nãy đột ngột bị dọa làm cho suýt nữa thì hồn vía lên mây, cho nên không kịp suy nghĩ điều gì ngoài chạy, giờ này nghĩ lại, đây chẳng phải là quá mất mặt cho phái Mao Sơn hay sao? Có lẽ bị quỷ dọa cho sợ đên mức quên đi bản thân mình là đạo sỹ, có lẽ trên thế gian này chỉ có một mình tôi mà thôi!

Đồ khốn kiếp, dám dọa ta ư?

Tôi tức giận lấy ra một đạo lục đinh lục giáp phù, sau đó hô một câu sắc lệnh: Cấp cấp như luật lệnh! Rồi quay người quăng vào ba bóng nữ quỷ.

Đến lúc này thì tôi không cần để ý đến có gây thù chuốc oán với lũ quỷ hay không, vừa rồi đã bị chúng dọa cho sợ gần chết rồi, ai mà thèm để ý đến chuyện đó nữa?

Bùng! Bùng! Bùng!

Ba đạo phù chú bốc cháy phát ra năng lượng, ba con nữ quỷ kêu thét lên, chúng vội vàng quay người bỏ chạy, chỉ trong nháy mắt đã không thấy chúng đâu nữa.