Mao Sơn Quỷ Thuật Sư

Chương 22: Nơi Bất Thường Là Nơi Có Quỷ



Sáng ngày hôm sau, chúng tôi ăn sáng xong thì ra phi trường mua vé máy bay để trở về. Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi lên máy bay, máy bay bắt đầu cất cánh đưa chúng tôi trở lại quê nhà.

Chừng một tiếng sau, máy bay hạ cánh, tôi và Bạch Nham Lang chia tay nhau, tôi thì vội về cửa hàng bán quan tài, còn Bạch Nham Lang thì nóng ruột muốn trở về nhà ngay.

Trên đường về nhà, trong đầu tôi thầm nghĩ, sư muội Phương Nhu của tôi nhất định có chuyện vui gì đó, ở trên máy bay, sư muội đã nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu, sư muội còn trêu chọc tôi nữa.

Tôi nói đang trên đường về nhà rồi, một lát nữa sẽ gặp.

Phương Nhu nhắn tin cho tôi, cô ta đang làm cơm chờ tôi về rồi cùng ăn.

Nửa tiếng đồng hồ sau, xe taxi đã đưa tôi về tới nhà, vừa bước vào trong nhà, tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn bốc ra ngào ngạt, tôi vô cùng ngạc nhiên.

Nói thực, sư muội làm bất cứ việc gì cũng rất có năng khiếu, ngay cả việc cơm nước, sư muội nấu nương thức ăn đều rất ngon. Tôi còn nhớ lần trước ăn tết, sư muội đã nấu những thức ăn rất ngon, nhưng mà hôm nay thì sao? Hôm nay không phải là ngày tết, cũng không phải là một dịp gì đặc biệt, vậy tại sao sư muội lại vui vẻ đến như vậy?

Một cảm giác bất an bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi. sư huynh

Cánh cửa bếp vừa được mở ra, thấp thoáng sau tấm rèm là khuôn mặt xinh đẹp của sư muội, sư muội tươi cười nói với tôi: Sư huynh, sư huynh đã về, sư huynh ngồi uống nước, đợi muội một chút nữa là xong thôi!

Tôi đưa mắt quan sát Phương Nhu, xa cách đã mấy ngày, nhưng Phương Nhu không hề bị gầy đi, tôi cũng yên tâm đôi chút.

Phương Nhu cười với tôi rồi bước vào trong phòng bếp.

Bình thường sư muội Phương Nhu của tôi rất ít khi cười, vậy mà hôm nay, vừa trông thấy tôi sư muội đã cười rồi, nhất định là có vấn đề gì đó?

Tôi cứ có cảm giác như đây không phải là sư muội Phương Nhu của tôi, chẳng lẽ sư muội lại bị quỷ nhập vào thân rồi hay sao?

Không thể như thế được! Trên người tôi và sư muội đều được sư phụ xăm phù bảo mệnh, làm gì có thứ tà vật nào nhập được vào thân thể chúng tôi?

Nhưng mà điệu cười ngọt ngào của sư muội hiện nay đâu có giống nhe thái độ lạnh lùng bình thường, đây hoàn toàn là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Tôi cảm thấy ngày càng bất an. Tôi thử làm một quẻ đoán trong đầu, thốt nhiên một cơn đau trong đầu truyền tới, tôi kêu lên một tiếng rồi đỏ vật người ra ghế.

Đúng lúc ấy sư muội Phương Nhu đang bê ra một đĩa thức ăn, thấy bộ dạng đau đớn của tôi, sư muội đặt vội đĩa thức ăn xuống bàn, rồi đỡ lấy tôi quan tâm hỏi: sư huynh làm sao vậy, sư huynh đau ở đâu, có cần muội đưa đi bác sỹ khám không?

Tôi bất lực xua xua tay nói: Không sao đâu, vừa rồi sư huynh hơi có chút đau đầu, một lát nữa là khỏi!

Thật không? sư huynh đừng nói dối muội đấy nhé, nếu có bệnh phải mau chóng điều trị!

Phương Nhu vừa nói vừa lấy tay sờ lên trán tôi, thấy tôi không bị sốt, khi đó Phương Nhu mới tỏ ra yên tâm, Phương Nhu còn thè lưỡi ra trêu tôi, điệu bộ vô cùng đáng yêu.

Thông thường, một người con gái có điệu bộ đáng yêu như vậy, rất dễ làm cho người con trai tim đập nhanh hơn.

Tim tôi cũng đang bị đập rất nhanh, nhưng không phải vì bị hấp dẫn, mà là chấn kinh.

Trong ấn tượng của tôi, sư muội Phương Nhu không phải là người nghịch ngợm như vậy. Đừng nói là cử chỉ làm duyên trước một người con trai, ngay cả nói chuyện, sư muội cũng rất kiệm lời. nhưng mà những cử chỉ hiện nay của sư muội đã làm đảo lộn mọi ấn tượng trong đầu tôi.

Sự việc khác thường nhất định có yêu quái, đây chính là một chân lý không thể phá vỡ được.

Sở dĩ tôi bị đau đầu, chính là bởi vì tôi đã quên đi sự kiện này.

Trong Mao Sơn quỷ môn của chúng tôi, việc xem bói bấm quẻ không được coi là quá cao minh, lại còn có rất nhiều hạn chế. Chẳng hạn trong vòng bảy ngay chỉ được phép xem một quẻ, đây là điều hạn chế đầu tiên.

Mấy ngày hôm trước, tôi đã xem vận mệnh cho Bạch Hiểu Kim, hiện tai còn chưa tới bảy ngày, tôi đã xem quẻ thứ hai, nếu không bị đau đầu thì mới là lạ.

Chính vì vậy mà đầu tôi bị đau như sắp nứt ra rồi, vì quan tâm đến sư muội, cho nên tôi đã quên mất điều cấm kỵ này. sau này nhất định tôi phải chú ý đến những điều giáo huấn này mới được.

Không thể bấm quẻ, tôi không có cách gì để dự đoán cát hung, càng thấy biểu tình vui vẻ của sư muội, trong lòng tôi lại càng thêm bất an.

Thấy sắc mặt của tôi đã trở lại bình thường, sư muội quan tâm hỏi tôi thêm mấy câu, sau đó quay người đi xuống bếp để chuẩn bị dọn cơm.

Tôi đưa cốc nước lên uống, mắt dõi theo dáng đi của sư muội, nhìn dáng đi uyển chuyển của sư muội, trong lòng tôi càng thêm lo lắng, bình thường sư muội đi đứng mạnh bạo giống như đàn ông, tư thế dáng đi này hoàn toàn rất lạ.

Xảy ra chuyện rồi, nhất định là xảy ra chuyện rồi! Nhưng mà là chuyện gì đây? Trên người sư muội không có tà khí, cho dù không khai mở âm dương nhãn, tôi cũng có thể đoán được, không hề có thứ tà vật gì bám vào thân thể của sư muội. vậy thì sự bất thường này xuất phát từ đâu?

Sư muội không hề chú ý đến chiếc ba lô đựng tiền, phù chú và thanh kiếm gỗ đào tôi để ở ngay trước cửa. Đây là điều rất lạ, bởi vì từ trước đến nay sư muội luôn quan sát rất tinh tế, chẳng hạn mỗi khi tôi đi đâu về, sư muội đều có thể quan sát mà đoán ngay ra được, hoặc tâm tình của tôi đang ra sao, thực sự là vô cùng lợi hại.

Nhưng mà hôm nay, ngoại trừ hỏi tôi bị đau đầu ra sao, sư muội hầu như không để ý đến những thứ khác, quả thực là rất bất thường.

Ngày sinh bát tự của sư muội toàn dương, cho dù có thêm cái tên là ‘Nhu’, cốt cách của sư muội vẫn là cương khí, hào khí ngất trời. Nhưng mà hiện nay sư muội lại yểu điệu như một thục nữ, không biết cái thứ dương cương trên người sư muội đã biến đi đàng nào rồi?

Tôi suy nghĩ hồi lâu, cho tay vào người, tôi lấy ra người giấy có hồn phách của tiểu nữ quỷ trong đó ra. Tôi lấy một chiếc kim châm vào đầu ngón tay rồi rỏ một giọt máu lên người giấy, tiếp theo tôi đọc ‘Thông minh’ chú. Làm như vậy, trong tình trạng tôi không khai mở âm dương nhãn, bằng sự liên hệ giữa máu huyết và chú ngữ, tôi cũng có thể trông thấy tiểu nữ quỷ.

Nơi tôi đang ngồi không hề có ánh nắng mặt trời chiếu vào, cho nên việc thả tiểu nữ quỷ ra không hề có vấn đề gì.

Có một điểm cần phải nói rõ trong cửa hàng quan tài ‘Đạo Hoa’ của chúng tôi có bố trí trận pháp, trong tình trạng thông thường, tà ma quỷ quái rất khó xâm nhập.

Nhưng mà đối với tiểu nữ quỷ này thì lại không giống, nó theo tôi vào nhà, không chịu sự ngăn trở của trận pháp, lúc này nó đã hấp thu máu huyết của tôi, cho nên nó có thể tự do đi lại trong cửa hàng quan tài, đây chính là quyền lợi của nó do máu của tôi mang lại.

Còn đối với những loại ma tà quỷ quái khác, nếu xâm nhập vào trong cửa hàng quan tài này, nó sẽ bị trận pháp tấn công, nếu cố xông vào, như vậy một thảm cảnh sẽ chờ đón nó.

Tất nhiên, ngoại trừ có người khai đàn thiết pháp để phá trận thế, khi đó trận thế sẽ tác động tới tôi, đương nhiên tôi sẽ có đối sách để chống lại.

Đạo hạnh của sư phụ tôi rất cao, trận pháp này do chính tay sư phụ tôi bày bố nên vô cùng lợi hại, muốn phá được trận thế sẽ vô cùng khó khăn.

Chú! Đây là nhà của chú phải không? Cùng với tiếng nói dễ thương, tiểu nữ quỷ váy đỏ đã xuất hiện trước mặt tôi, cô bé đang đưa mắt nhìn quanh khắp gian phòng, đôi mắt của cô bé có vẻ rất phấn khích.

Tiểu nha đầu! Đây là nơi cư trú của sư phụ ta, sau khi sư phụ ta quy tiên, ngôi nhà này đã để lại cho ta và sư muội! Ta gọi cháu ra đây, là có việc nhờ cháu kiểm tra giúp, sư muội của ta có bình thường không? Ta cảm thấy những hành vi của sư muội hiện không được bình thường, bởi vì cháu mới thật sự có quỷ nhãn, có thể nhìn thấy những thứ mà ta không thể nhìn thấy!

Tôi lấy tay vỗ vỗ vào đầu tiểu nữ quỷ nói.

Vâng, không có vấn đề gì, cháu sẽ đi quan sát...., ôi thơm quá!

Tiểu nữ quỷ đưa mắt nhìn mấy đĩa thức ăn, điệu bộ của nó rất thèm thuồng.

Cái đồ tiểu quỷ này! tôi cười rồi cầm đũa gắp một chút thức ăn trong đĩa đưa tới trước mặt tiểu nữ quỷ. Chỉ nghe thấy nó cám ơn một tiếng, sau đó nó vội vàng ghé sát mũi vào hít lấy hít để, đồng thời kêu lên mấy tiếng thích thú.

Đây chính là phương thức ăn của quỷ, nó chỉ cần ngửi những hương vị tinh hoa của thức ăn, coi như đã ăn xong rồi.

Tôi cười rồi xoa đầu nó, kỳ thực cảm giác của tôi như xoa trong không khí, chứ không hề chạm vào một hình tượng thực thể.

Có điều động tác này của tôi có thể tăng thêm sự thân mật giữa tôi và tiểu nữ quỷ, cũng giống như chúng ta nựng một đứa trẻ con hay một con thú cưng vậy, luôn biểu hiện được thiện ý của chúng ta dành cho chúng. Trẻ con thường rất mẫn cảm, ai đối tốt với chúng, chúng có thể phân biệt được rất rõ ràng.

Quả nhiên, tiểu nữ quỷ nhắm mắt lại, nó còn tiến lại gần với tôi hơn, gần như nó dựa sát vào người tôi, hiển nhiên lúc này tôi đã trở thành người thân yêu nhất của nó.

Tấm rèm khẽ lay động, sư muội Phương Nhu bê thức ăn từ trong bếp ra, thấy trong bát của tôi có chút thức ăn, sư muội nhìn tôi ngạc nhiên hỏi: sư huynh đói thế hay sao? Chờ muội bưng lên đã, chúng ta sẽ cùng ăn!

Nói xong sư muội lại quay người đi vào trong bếp.