Mao Sơn Quỷ Thuật Sư

Chương 31: Mái Tóc Sau Trận Chiến





Sau cùng thì đạo phù dán trên mi tâm của sư muội cũng đã bốc cháy, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu xé gan nát phổi của Mạc Văn Thành truyền tới.

tôi biết, lúc này Mạc Văn Thành đang bị giáng thuật tấn công ngược lại, tà pháp của hắn ta đã bị tôi phá, hắn tsa chết chắc rồi!Một luồng khói đen từ trán của sư muội bốc lên, ngay lập tức làn khói đen bị trận pháp làm cho biến mất.


sư muội Phương Nhu hét lên một tiếng, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.Tình giáng đã được hoàn toàn khu trừ khỏi thân thể của sư muội.Đệ tử Phương Cương bái tạ tam mao chân quân tổ sư gia đã bảo hựu!Làm xong những động tác cuối cùng, đôi mắt tôi tự nhiên tối sầm, tôi ngã vật ra mặt đất, một màn đêm bắt đầu hiện ra trong đầu tôi, tôi ngất đi.Không biết là tôi đã ngất đi được bao lâu rồi, đến khi tôi mở được mắt ra, bên tai tôi đã nghe thấy tiếng gà gáy sáng.Tôi biết, tôi đã dùng quá sức lực, thân thể đã gần như kiệt quệ, sự mệt mỏi này mới chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo sẽ là mất đi năm năm dương thọ, di chứng sẽ dần dần hiện ra.

Nhưng mà không sao, chỉ cần tôi bảo vệ được sư muội, cái giá nào tôi cũng sẽ chấp nhận.Chú! Chú đã tỉnh lại rồi!Tiểu Tiên vẫn ở bên cạnh tôi chờ đợi, thấy tôi đã tỉnh lại, cô bé vui mừng reo lên.Ta ngất đi bao nhiêu lâu rồi? Tôi quay ra hỏi Tiểu Tiên.Đã hai tiếng rồi! Tiểu Tiên nhìn tôi cười, ôi mặt trời lên rồi, Tiểu Tiên phải đi trốn đây!Tiểu Tiên kêu lên một tiếng, nó hóa thành một đạo hồng quang chui vào trong người giấy.Tôi cố gắng ngước mặt lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này mưa cũng đã tạnh, những tia nắng ấm áp đã chiếu rội vào trong cửa sổ.

Dương khí đã tăng lên, thảo nào mà Tiểu Tiên vội vàng đi trốn, bởi quỷ rất sợ ánh mặt trời.Cố gắng chống tay ngồi dậy, tôi quay đầu nhìn sư muội vẫn còn đang thiêm thiếp, nước mắt tôi bỗng trào ra, đây chính là những giọt nước mắt hạnh phúc.Đôi mi của sư muội đang lay động, từ khóe mắt sư muội lăn xuống mấy giọt nước mắt, hiển nhiên, sư muội cũng đã tỉnh lại, có điều trong miệng của sư muội vẫn đang bị nhét khăn mùi soa, chân tay vẫn còn đang bị trói, sư muội chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn tôi.Tình giáng đã được phá giải, sư muội đã hồi phục lại như bình thường, ký ức của sư muội không hề bị thương tổn, đương nhiên sư muội hiểu được tôi đang làm cái gì.Màn cách không đấu pháp giữa tôi với Mạc Văn Thành, sư muội đều đã nhìn thấy, sư muội cũng biết tôi đã chấp nhận trả giá chỉ để cứu lấy mạng sống của mình.

Nghĩ đến cảnh tượng nguy hiểm của tôi lúc trước, bất giác sư muội òa khócSư muội! sư muội đã tỉnh lại rồi, tốt quá!Tôi vội vàng đứng lên, nhưng không ngờ, tôi lại bị ngã lăn quay ra đất.Thể lực của tôi vẫn chưa hồi phục, quay đầu nhìn vào tấm gương ở trên tường, bất giác tôi giật mình.Rõ ràng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, vậy mà mái tóc đen của tôi đã lốm đốm những sợi tóc bạc, còn nữa, khí sắc của tôi đang rất kém, giống như người đang nằm chờ chết.


Trong lòng tôi biết rất rõ, đây chính là di chứng của việc hao tổn thọ mệnh.Hu hu.....!Sư muội muốn khóc to, nhưng miệng bị khăn mùi soa bịt chặt, cho nên không khóc được thành tiếng, nhưng nước mắt thì không ngừng tuôn ra.Đừng khóc nữa sư muội, chúng ta đều sống rồi, đây là điều huynh vui mừng nhất, đừng sợ....!đã có sư huynh bên cạnh, sẽ không ai dám bắt nạt sư muội nữa đâu!Không biết một đạo sức mạnh từ đâu truyền tới, tôi vội vàng đứng dậy chạy đến bên sư muội, tôi dùng tay lấy chiếc khăn mùi soa trong miệng sư muội ra.Hu...hu...hu...! tiếng khóc của sư muội lập tức vang lên.Đừng khóc nữa sư muội, người ngoài nghe thấy sẽ đi báo cảnh sát! Tôi vội vàng dỗ dành sư muội.Sư huynh....!muội....!hu hu...., Quả nhiên tiếng khóc của sư muội Phương Nhu đã nhỏ lại, chỉ còn là những tiếng thút thít.Ngoan nào, mọi việc đều đã qua rồi, cái tên Mạc Văn Thành khốn kiếp kia chết chắc rồi, hắn không còn hãm hại được sư muội nữa rồi, sư muội không càn phải sợ nữa!Tôi vội vàng an ủi sư muội, đồng thời dùng dao cắt dây trói cho sư muội, xong xuôi thì hết sức, tôi ngồi bệt xuống dưới sàn nhà.Sư huynh, sư huynh không sao chứ? sư muội vùng khỏi sợi dây trói, sau đó vội chạy tới đỡ lấy tôi mà hỏi.Nhẹ nhàng thôi, huynh đang cảm thấy toàn thân rã rời rồi, sư muội mau lấy cho huynh cốc nước, ôi đói quá....nước...! tôi thều thào kêu lên.Huynh chờ muội một lát! Nói xong sư muội chạy vội vào trong bếp lấy cơm và nước uống cho tôi.

sư muội ân cần ngồi đút cho tôi từng thìa cơm một.Không biết tôi thiếp đi từ lúc nào, tôi mơ mơ màng màng một giấc rất lâu, đến khi tôi tỉnh dậy, đã là buổi chiều tối ngày hôm sau rồi.Khi tôi mở mắt ra, trong căn phòng chỉ còn lại mình tôi, tôi bước xuống giường, bấy giờ tôi mới phát hiện ra, pháp đàn và những thứ pháp bảo đã được thu dọn sạch sẽ.Quay đầu nhìn vào giường, tôi thấy có một tờ báo mới.

giở tờ báo ra xem, trong báo đăng tin ngôi biệt thự của Mạc Văn Thành không biết do nguyên nhân gì mà bốc cháy dữ dội, đến khi mọi người dập được lửa, mọi người phát hiện ra có hai thi thể bị cháy đen đang ôm nhau nằm trong quan tài.Điều kì lạ là một thi thể đầu đã rời ra khỏi cổ, trên đỉnh đầu còn có một vết thương trí mạng.Sự việc này đã khiến cho mọi người rất hoảng loạn, họ đều cho rằng đây là một vụ án cướp của giết người vô cùng khủng bố, tất cả các cửa ra vào trong biệt thự đều không có dấu vết phá hoại, trong hiện trường không hề có dấu tích gì.

Thủ đoạn giết người của hung thủ vô cùng thần bí, thử hỏi mọi người không kinh hoàng sao được?Sự việc đã làm kinh động đến lãnh đạo cấp cao, một chuyên án điều tra đã được thành lập, theo kết quả điều tra của cảnh sát, thi thể người nam chính là Mạc Văn Thành, chủ của một quán ăn nhanh rất nổi tiếng, còn thi thể của người nữ thì còn chờ giám định....Tôi bất giác bật cười, đạo ngũ lôi phù đó không chỉ khiến cho đối phương bị trọng thương, nó còn khiến cho ngôi biệt thự bị bốc cháy, mặc dù khi đó trời đang mưa to, nhưng nước mưa làm sao mà dập được loại lửa ấy!Mạc Văn Thành bị ngũ lôi phù đánh cho trọng thương, trong biển lửa ngút trời đó, Mạc Văn Thành đã cố gắng lê tới nằm ôm mỹ nhân đang ngủ đó mà cháy thành than.Nhưng bức ảnh trong gian mật thất đó, cùng với những công cụ thi pháp, có lẽ đã bị cháy thành than, như vậy thì làm gì còn vết tích nào nữa chứ?Tôi đã trở thành hung thủ, tôi đang bị điều tra? Ha ha, đây là tôi vì dân trừ hại, không thưởng tiền đã đành, sao còn phải mang tội danh giết người nữa đây? Thảo nào mà những năm gần đây, những người làm việc tốt gần như đã tuyệt tích, hóa ra chính là do nguyên nhân này.Tôi lẩm nhẩm mấy câu, sau đó quẳng tờ báo lên đầu giường.Ngồi lặng lẽ một mình trên ghế, tôi nhìn vào trong gương, ngắm nghía mái tóc đã bị bạc đi mất già nửa.Đưa tay lên vuốt mái tóc của mình, tôi thầm nghĩ, chắc mọi người sẽ cho tôi là người ngoài hành tinh mất.Két két! Cánh cửa được mở ra, sư muội Phương Nhu từ bên ngoài bước vào, thấy tôi đã tỉnh lại, sư muổi tỏ ra vô cùng mừng rỡ.Sư huynh, huynh đã tỉnh lại rồi! Lúc này giọng nói của sư muội đã trở thành băng lạnh như lúc bình thường, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp trong câu nói đó.Sư muội là người bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại đầy tràn nhiệt huyết.Sư muội đang mặc trên người một chiếc quần bò và một chiếc áo phông, nghĩ đến bộ váy đỏ thêu kim tuyến hôm trước, bất giác tôi thở dài cảm thán.Khuôn mặt của sư muội lúc này không hề trang điểm, nó mộc mạc và đáng yêu biết bao nhiêu.Sư huynh, chúng ta ăn cơm thôi!Tôi đi theo sư muội đến bên bàn ăn, trên bàn ăn có món gà hầm thuốc bắc do chính tay sư muội nấu, mùi thức ăn thơm phức tràn ngập khắp gian phòng.Đột nhiên sư muội nhìn chăm chú vào mái tóc đã bạc mất một nửa của tôi, đôi mắt sư muội chợt có chút buồn, sư muội buông bát xuống nói: Sư huynh, sư huynh vì cứu muội nên mới ra nhập môn phái? Đây chính là ngũ biệt tam khuyết rồi....! Điệu bộ của sư muội như sắp khóc.Tôi vội buông đũa xuống rồi nghiêm sắc mặt nói: Sư muội, muội đừngnghĩ như vậy, huynh gia nhập môn phái không phải vì sư muội, sự tình là như thế này....! tôi đem toàn bộ câu chuyện về gia đình Bạch Nham Lang kể lại cho sư muội nghe.Sư muội nghe xong vô cùng kinh ngạc kêu lên: Bách quỷ vây thành phong thủy sát cục? trên thế gian này vẫn còn tông sư biết phong thủy đại sát cục hay sao? Chẳng lẽ sư huynh dự định sau này sẽ đi phá cục? như vậy sẽ bị cao thủ tới truy sát đó! Sư muội lo lắng nhìn tôi.Ồ, việc này để sau này hẵng nói, hiện tại với pháp lực của huynh, ngay đấu với một tên giáng đầu sư, dù đã dùng đến pháp bảo của sư phụ để lại, còn khai đàn thỉnh sư tổ bảo hựu, vậy mà huynh suýt nữa thì đã chết rồi, còn vọng động đi phá phong thủy đại cục? có mà nằm mơ, sư muội đã lo lắng quá thừa rồi! tôi vội vàng trấn an sư muội.Tuy tôi nói cho Phương Nhu hay việc tôi đã gia nhập vào môn phái, nhưng tôi không nói cho Phương Nhu biết về những bí mật của Mao Sơn quỷ môn.


Phương Nhu không gia nhập môn phái, cho nên không cần biết để làm gì, đây là những lời dặn dò của sư phụ, tôi bắt buộc phải tuân theo.Phương Nhu hiểu được đạo lý này, cho nên không hỏi tiếp nữa.Sư huynh, sư huynh nuôi dưỡng một tiểu quỷ tên là Tiểu Tiên có phải không? Phương Nhu chớp chớp mắt hỏi tôi.Tôi đem toàn bộ câu chuyện liên quan về nữ tiểu quỷ nói lại cho Phương Nhu nghe, bởi vì từ nay, trong cửa hàng quan tài này sẽ có thêm một con tiểu quỷ, tôi không muốn cho Phương Nhu hiểu lầm, khi đó Phương Nhu lại dùng pháp thuật tiêu diệt Tiểu Tiên, khi đó sẽ hỏng hết chuyện.Muội có muốn gặp nó không? Tôi nhìn Phương Nhu dò hỏi.Vâng, muội muốn gặp nó, cảm tạ nó đã cứu huynh một mạng, nếu không thì....! sư muội Phương Nhu nói đến đây, khóe mắt lại đỏ mọng.Tình giáng vẫn còn để lại cho sư muội một chút ảnh hưởng, tính tình của sư muội đã xuất hiện thêm một phần nữ tính và ôn nhu, coi như là hậu di chứng vậy!Đối với di chứng này, tôi không biết phải làm so cả, chỉ cần sư muội mạnh khỏe, thế là tôi đã vui mừng lắm rồi.Việc khai mở âm dương nhãn, sư muội tự làm lấy nhé! Tôi nhún vai đáp.Sư muội Phương Nhu cười hì hì, sau đó lấy ra một chiếc bút chu sa, sư muội vẽ lên my tâm một đạo phù chú, tốc độ còn nhanh hơn tôi đến mấy lần.Nhìn mý mắt của Phương Nhu không ngừng mấp máy, có lẽ thiên phú của Phương Nhu đã bắt đầu phát triển, chẳng lẽ sau đại nạn không chết, thiên phú của con người ta sẽ bộc lộ hết ra hay sao, nếu quả đúng như vậy thì thật là hạnh phúc.Phù triện của Phương Nhu đã bắt đầu sản sinh ra hiệu lực, Phương Nhu đã khai mở xong âm dương nhãn.

Tôi cúi đầu lấy người giấy ra.Một đạo hông quang lóe lên, Tiểu Tiên ôn nhu xuất hiện trước mặt hai chúng tôi.Sư muội Phương Nhu cùng tôi từ lâu đã nhìn thấy rất nhiều ma quỷ, bởi vì cả hai chúng tôi đều đã được học xong tất cả mọi pháp thuật và phù triện, chẳng qua là sư phụ không muốn cho chúng tôi theo nghề mà thôi, cho nên sư phụ đã dùng phù chú che đi âm dương nhãn của hai chúng tôi.

vì thế cho nên khi Tiểu Tiên xuất hiện, Phương Nhu không hề có biểu hiện sợ hãi, ngược lại Phương Nhu còn dùng ánh mắt long lanh ngắm nhìn Tiểu Tiên.Ôi cô bé đáng yêu quá, chị rất thích em, tới đây chị ôm em chút nào! Giọng Phương Nhu rất nhẹ nhàng trìu mến, Phương Nhu chìa tay về phía Tiểu Tiên.Tiểu Tiên rất ngạc nhiên, đôi mắt to tròn của nó chớp chớp mấy cái, sau đó nó quay đầu lại nhìn tôi.Đừng sợ, cô ấy là sư muội của ta, Tiểu Tiên biết mà, chị ấy có cách nhìn thấy Tiểu Tiên....!cô ấy còn lợi hại hơn ta nhiều, đừng làm cô ấy tức giận, cô ấy sẽ đánh chết Tiểu Tiên đấy! Còn không mau gọi chị? tôi động viên Tiểu Tiên, câu nói sau cùng tôi nói rất nhỏ, chỉ cho mình Tiểu Tiên nghe thấy.Tiểu Tiên là một cô bé rất thông minh, nó lập tức nở một nụ cười, rồi dùng một giọng non nớt rất đáng yêu của trẻ con cất tiếng gọi: Chị! sau đó nó lao vào vòng tay của Phương Nhu..