Không biết tại làm sao tôi lại làm như vậy, tựa như chỉ có làm như vậy tôi mới thấy yên tâm.
Tôi họa mấy đạo ‘lục đinh lục giáp trấn quỷ phù’, đây là loại phù dùng để tấn công, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ sử dụng qua, nhưng vì lần này Bạch Hiểu Kim gặp quỷ, trong đầu tôi bất chợt nhớ đến loại phù chú này.
Đối với việc họa phù, sư phụ đã dạy cho chúng tôi rất nhiều, trong đầu tôi nhớ rất rõ ràng. Trong bao nhiêu năm nay, những việc khác tôi không xuất sắc cho lắm, nhưng riêng về mục họa phù triện này, cả tôi và sư muội đều rất thành thục, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra thành công một cách thuận lợi
Thực ra tỷ lệ thành công của tôi và sư muội không giống nhau. Nếu họa mười đạo phù tỷ lệ thành công của tôi là bảy, tỷ lệ thành công của sư muội là tám chín.
Đây là một loại thiên phú của sư muội, tôi không thể nào so sánh được, cho dù tôi đã cố miệt mài luyện tập.
Trong lúc họa phù cần phải tập trung tinh thần, gạt bỏ mọi tạp niệm, tôi bắt đầu đọc chú ngữ: Thiên địa âm dương, lệnh xuất thần phục, hạ bút vận thần, trấn áp quỷ yêu, cấp cấp như luật lệnh!
Trong lúc họa phù, trong đầu tôi tưởng tượng ra một bức thần tượng.
Pho tượng thần này là pho tượng khi chúng tôi còn nhỏ, sư phụ tôi bắt chúng tôi hàng ngày ngồi quán tưởng pho tượng này. Tôn tượng này đầu đội mũ quan, thân pho tượng được mặc kim sắc ngọc y, ngồi cưỡi trên lưng con thần thú kỳ lân, xung quang có tiên khí vây quanh. Tôi không biết tên hiệu của tôn tượng thần này là ai, nhưng chỉ cần quán tưởng đến tôn tượng này, những đạo phù chú mà tôi họa ra mới có hiệu lực. nếu không thì chỉ là một tờ giấy bỏ đi, không có hiệu lực.
Vừa quán tưởng đến tô thần tượng, ngọn bút lông trong tay tôi múa múa như bay, không hề dừng lại, đem trí nhớ về đạo phù chú trong đầu để họa ra giấy.
Sau cùng, đạo phù chú cũng đã hoàn thành, tôi cảm thấy thân thể có chút mỏi mệt.
Đạo phù lục đinh lục giáp trấn quỷ phù vừa được họa xong, từ trong đạo phù hiện lên lấp lánh một đạo kim quang, sau đó từ từ mờ dần rồi biến mất.
Nếu đạo phù họa ra mà không thấy có kim quang, đương nhiên là đã thất bại.
Tôi căn cứ theo phương pháp điều chỉnh hơi thở mà sư phụ đã truyền cho, hít thở mấy hơi, cảm giác tinh lực lập tức được phục hồi. Tôi bắt đầu họa đến đạo phù thứ hai, thứ ba...
Miệt mài suốt sáu tiếng đồng hồ, tôi họa được tất cả chín đạo lục đinh lục giáp trấn quỷ phù, cảm thấy trong người đã quá mệt mỏi, tôi quyết định đi ăn cơm xong sẽ tiếp tục họa thêm mấy đạo ‘âm sát hộ thể phù’.
Đây là thứ phù chú dùng để ngưng tụ khí âm sát, bảo vệ thân thể, nó rất hiệu nghiệm, tôi rất cần đến loại phù chú này để hộ thân. Sau khi ăn cơm xong, tôi tiếp tục cắm cúi họa phù. Họa âm sát phù đương nhiên là phải dùng một loại chú ngữ khác, tôi bắt đầu niệm chú ngữ: Vạn sát nghe lệnh, ngũ quỷ ban vận, huyết nguyệt thăng không, hộ thể như cương, cấp cấp như luật lệnh!
Không biết làn hòa phù này có phải là được quỷ thần phù hộ hay không, liền một lúc tôi họa được mười đạo âm sát phù mà không hỏng một đạo nào, cuối cùng cùng đã đuổi kịp được sư muội rồi, tôi mừng đến phát khóc.
Sau khi đã họa xong phù chú, tôi lên giường nằm nghỉ rồi thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Lần này giấc ngủ của tôi rất lâu, cho đến mãi khi có chuông điện thoại reo lên, tôi mới choàng tỉnh dậy. Tôi phát hiện ra mình đã ngủ một ngày một đêm rồi. Lúc này đang là tám giờ tối, sao ai lại gọi điện cho tôi vào giờ này nhỉ?
Tôi cầm lấy điện thoại để xem, vừa nhìn thấy tôi phải giật mình, là mẹ của Bạch Hiểu Kim!
Bạch Hiểu Kim!
Tôi chợt nghĩ đến Bạch Hiểu Kim, đã mấy ngày rồi. nghĩ lại, chị Lam là người có tiền, chắc chị ấy phải tìm được cao nhân đến khu tà đuổi quỷ rồi chứ, sao bây giờ lại gọi điện cho tôi? chẳng lẽ....chẳng lẽ Bạch Hiểu Kim đã xảy ra chuyện rồi sao?
Tôi không dám chậm trễ vội bật nút nghe.
Tiểu Cương, cậu đang ở đâu? Cậu mau tới đây, Hiểu Kim phát điên rồi! Tôi đã mời đến mấy cao nhân, nhưng đều bị Hiểu Kim bóp cổ gần chết, nếu tôi không lao vào giằng tay Hiểu Kim ra, chắc chắn đã có án mạng rồi!
..... đại sư đó pháp lực không cao, không thể khu trừ được nữ quỷ, hu...hu... Tiểu Cương, cậu mau đến đây đi, chị cầu xin cậu, hu...hu...! nói được đến đây thì chị Lam lại khóc òa lên.
Sao lại có thể như thế được?
Tôi giật mình kinh sợ, đúng lúc này điện thoại bị một người khác giằng lấy, tiếp theo giọng của ông chủ công ty truyền tới.
Tiểu Cương, làm phiền cậu rồi, có điều thực sự tôi không còn cách nào nữa rồi! Tôi đã mời đến ba cao nhân ở bên ngoài, hai vị đầu tiên khai đàn tác pháp, nhưng không hề có hiệu quả. Vị cao nhân thứ ba vừa mới vung kiếm gỗ đào lên, lập tức con gái tôi như bị phát điên, nó lao vào bóp cổ vị cao nhân kia gần chết. Nếu như cậu có cách gì cứu con gái tôi, bao nhiêu tiền tùy ý cậu, mười vạn có đủ không, không đủ tôi sẽ tìm cách.....!
Nghe giọng của ông ta có vẻ đang rất khẩn trương và lo lắng.
Ông chủ, đừng gấp gáp, không cần tiền nong gì cả, Bạch Hiểu Kim cũng giống như em gái của tôi, ông chờ cho một lát, tôi sẽ đến ngay!
Vậy mọi sự đành nhờ cậu rồi! Nói xong ông ta ngắt điện thoại.
Sao lại có thể như thế được? Chỉ là một con nữ quỷ, không thể hung mãnh như thế chứ? Tôi vò đầu bứt tai, đầu óc vô cùng hỗn loạn, hình như sự tình không hề đơn giản như tôi nghĩ thì phải.
Gia đình ông chủ Bạch đã mời mấy cao nhân, việc này tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng điều mà tôi không thể ngờ được là cả ba vị cao nhân đều bó tay, thậm chí còn có vị cao nhân suýt nữa thì bị Bạch Hiểu Kim bóp cổ chết nữa chứ?
Quá là quỷ dị rồi, cho dù là đạo thuật của bọn họ không cao, nhưng mà chỉ là đuổi một con nữ quỷ, đáng ra phải đuổi đi được mới đúng chứ? Chẳng lẽ cả ba vị cao nhân này đều là phường lừa bịp, căn bản không có một chút đạo hạnh nào?
Nghĩ mãi mà không ra, cũng không có thời gian để mà nghĩ nữa, tôi vội vàng mặc quần áo, đeo chiếc ba lô đựng phù chú lên rồi ra khỏi nhà.
Đến khi tôi đến được nhà ông chủ Bạch, lúc đó đã là hơn chín giờ tối rồi. Vừa bước chân vào cửa nhà ông chủ Bạch, lập tức tôi cảm thấy chấn kinh.
Hiện tại quỷ khí trong ngôi nhà này đã nồng đậm hơn khi tôi rời đi rất nhiều, đây chính là điềm báo cho oán khí của con nữ quỷ sắp bạo phát, nhưng mà hiện tượng này không thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện, bên trong của nó nhất định phải có một nguyên nhân gì đó!
Vừa mới bước chân vào bên trong, chị Lam như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, chị ta vội chạy nhào tới tôi. Mới chỉ cách có hơn một ngày, tôi cảm thấy chị ta yếu đi rất nhiều, ba ngọn dương hỏa của chị ta đang vô cùng ảm đạm, có thể thấy quỷ khí đã làm ảnh hưởng rất lớn tới chị ta.
Tiểu Cương, cậu đã đến rồi, tôi lo quá, cả mấy vị cao nhân kia đều đã bỏ chạy hết, không ai dám tác pháp cả, mà đó đều là những cao nhân nổi tiếng nhất trong thành phố này, vậy mà họ đều phải thất bại, họ nói là không đủ pháp lực để đối phó với con nữ quỷ này. Họ bảo tôi đi mời cao nhân khác có đạo hạnh cao hơn, bây giờ tôi không biết phải làm sao cả? hu....hu....
Chị Lam đã không còn khống chế được cảm xúc nữa rồi, chị ta bắt đầu ôm mặt khóc.
Em đừng như vậy nữa!.....Tiểu Cương, mau vào trong nhà đi! Ông chủ Bạch sắc mặt trầm trọng nói với vợ, sau đó ông ta mời tôi vào trong nhà.
Chị Lam, chị đừng khóc như vậy, đừng sốt ruột, Bạch Hiểu Kim đâu rồi? tôi an ủi chị Lam mấy câu, sau đó quay sang nhìn ông chủ Bạch.
Ông chủ công ty chuyển phát nhanh tên là Bạch Nham Lang. Cái tên của ông ta nếu dùng âm hán để phân tích, có thể hiểu thành con chó sói trắng nham hiểm.
Ông ta có một bộ mặt của kẻ vong tình bội nghĩa, quai hàm thì bạnh ra, cái mũi khoằm như mỏ chim ưng, mắt híp, môi mỏng, nói chung đây là tướng của người sống không có đức. Cho nên tôi không có một hảo cảm nào đối với ông ta.
Nếu không phải bình thường Bạch Hiểu Kim đối xử với tôi rất tốt, chị Lam cũng đối với tôi rất tốt, có lẽ tôi cũng không quản việc này.
Bạch Hiểu Kim nấp trong tủ đứng, nó không chịu ra ngoài, nó cứ ở bên trong đó mà kêu gào trả lại con cho nó, cũng không biết được đã xảy ra việc gì. Tiểu Cương, để tôi dẫn vào trong đó! Ông chủ Bạch nhíu mày nói.
Thực sự mà nói, chỉ cần nhìn thấy mặt ông ta, tôi đã cảm thấy không thoải mái rồi, không biết tại sao, người đàn ông này luôn cho tôi có cảm giác là loại người bất lương, dù không có lý do gì, nhưng tôi rất chán ghét ông ta.
Ông chủ Bạch, ông không cần phải đi vào, không nên làm cho Bạch Hiểu Kim kích động, để mình tôi đi vào là đủ rồi, tuy tôi không biết đuổi quỷ, nhưng tôi có thể xem được! Tôi lạnh nhạt trả lời.
Bạch Nham Lang không nói thêm gì nữa, ông ta quay người đi ra chỗ vợ ngồi.
Thực sự tôi thấy rất nghi hoặc. Việc chị Lam tin vào có ma quỷ, đó là vì tôi đã khai mở âm dương nhãn để cho chị ta nhìn thấy con nữ quỷ. Nhưng còn Bạch Nham Lang là thành phần trí thức, được đào tạo với nền khoa học giáo dục rất cao, theo cách nghĩ của tôi, việc chị làm nói con gái bị quỷ nhập, phản ứng thứ nhất của ông ta chắc chắn là không tin, ông ta sẽ kiên quyết đòi đem đi bệnh viện. Sau khi đã làm đủ mọi xét nghiệm mà không tìm ra căn bệnh, khi đó ông ta mới chịu đi mời mấy vị cao nhân kia tới.
Việc ông ta không hề do dự đi mời ngay cao nhân đến đuổi quỷ, việc này không hề hợp với tập quán của những người trí thức, phải chăng ông ta đã nhìn thấy quỷ, hoặc đã từng tiếp xúc với những người làm nghề đạo sỹ?
Nghĩ vậy tôi liền đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào trong phòng ngủ của Bạch Hiểu Kim, khí lạnh trong phòng khiến cho tôi phải rùng mình, phía đầu giường ngọn đèn vẫn đang bật sáng, rèm cửa sổ bị đóng rất chặt, quỷ khí nồng đặc trong gian phòng.
Hu....hu...hu, đứa con tội nghiệp của tôi........ trả lại con cho tôi.....hu..hu....! Tiếng kêu khóc của một giọng nữ lạ hoắc từ trong tủ quần áo phát ra....