đường thì đi luôn cho nhanh.
- Bối, đi cùng mình, bên ngoài lạnh lắm.
Cô phân vân nhìn hai người, nhưng cuối cùng cũng nghĩ không nên phiền Vương Thần vì trường cậu ấy ngược hướng mình. Thôi thì đi cùng Vương Tử vậy. Cô mỉm cười cúi đầu nhìn về phía Nhị thiếu gia:
- Xin lỗi thiếu gia, tôi đi cùng cậu chủ Vương Tử được rồi ạ.
Vương Thần hơi nhíu mày nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười hướng phía cô gật đầu rồi đóng cửa xe, phóng đi mất.
Thiên Bối thấy lòng bâng quơ, cô nhìn theo bóng chiếc xe phóng đi, thực lòng có chút hụt hẫng khó tả. Khẽ thở dài một tiếng, cô quay lưng định tiến về chiếc xe còn lại vẫn đang chờ mình. Nhưng…
-…
Trong một khoảnh khắc, cô tưởng như tất cả mạch máu trong người đều đông cứng lại.
Đâu rồi…?
Đi đâu mất rồi?
Không phải vừa nãy vẫn còn ở đây sao?
Thiên Bối căng mắt nhìn vào cái vị trí mà mới phút trước vẫn còn một con xe Veyron đứng đó, và giờ thì nó trống hoác.
Trống hoác… theo đúng nghĩa đen.
Cô chưng hửng, mất đến gần 2 phút mới nặn ra được cái kết luận cay đắng:
" Tuyệt, tuyệt chưa kìa. Nhớ mặt bà đấy thằng ranh đáng ghét" Thiên Bối tuy trong lòng rất bực tức nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, tất nhiên, những con người như thế, không-xứng-đáng khiến cô phải bực mình.
Thiên Bối thở hắt ra một hơi dài rồi đút hai tay vào túi áo, chầm chậm rảo bước trên vỉa hè âm ẩm nước do cơn mưa đêm qua, cô quên mất chiếc xe đạp đằng sau. Biểu hiện này ngoài sức tưởng tượng của ai đó.
.
.
.
Bỗng đằng sau vang lên tiếng gọi xen lẫn tức giận:
- Này này, đi đâu thế hả?
Cô quay ngoắt lại phía nọ, và Vương Tử một tay dắt xe đạp, đang hằm hằm nhìn cô.
" Cậu ta đứng đó khi nào chứ?" Cô giương đôi mắt không thể to hơn lên nhìn.
- Đừng có trợn lên như con lợn bị chọc tiết như thế nào? Lại đây đi cùng đi.
Nói rồi, Vương Tử đạp xe lại phía cô và vỗ bộp vào chiếc yên sau:
- Lên đi, tôi lai đến trường.
Thiên Bối ngây ngốc nhìn, rồi không biết bị con gì ám mà cô cứ thế lật đật leo lên không một thắc mắc. Chiếc xe loạng choạng một hồi rồi mới đi vào quỹ đạo, bon bon trên con đường trải bê tông. Thiên Bối cứ nghĩ Vương Tử không biết đi xe đạp, nhưng lại không ngờ điều này xảy ra. Cậu đi có vẻ vẫn còn hơi run, chưa thành thạo, Thiên Bối tuy rất lo lắng nhưng lại vỗ bộp lưng cậu, cười:
- Hay để tôi lai cậu chủ cho.
Vương Tử ấp úng chối đẩy:
- Đừng có điên, bà chị nghĩ tôi là ai chứ? Tôi là một đấng trượng phu mà để nữ nhi như cô lai là nỗi sỉ nhục lớn nhất đấy nhé.
Thiên Bối bật cười thành tiếng, “Trên thực tế là chân cậu đang đạp giầy đấy ạ.”. Đúng lúc đó Vương Tử mắc phải ổ gà, chiếc xe rung mạnh, khiến Thiên Bối mất kiểm soát mà ôm chầm vào lưng cậu. Vương Tử ngượng chín mặt nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười. Tim cậu đã đập lỡ một nhịp rồi.
Thiên Bối thấy ngại ngùng, cô vội vã rụt tay lại nhưng Vương Tử đã vội đánh võng một vòng, khiến cô chới với hét toáng lên, đấm vào lưng cậu một cái. Cậu bèn quát:
- Còn không mau ôm vào, nếu không rơi xuống tôi không chịu đâu đấy.
Thiên Bối nhẹ gật đầu rồi vòng tay ôm lấy cậu. Giờ cô mới biết là lưng cậu nhóc mười bốn tuổi này cũng rộng lớn lắm, lại vô cùng ấm áp. Cô cũng thấy bớt lạnh hơn trong tiết trời đông giá lạnh. Câu nói đêm trước bỗng nhiên hiện về và tim cô đập mất kiểm soát. Cậu ấy sao lại nói như thế chứ? Hay là cô mơ ngủ?
Đường ngoại ô Hà Nội sáng sớm vắng bóng người, chỉ có những cánh đồng cằn cỗi đang khô nẻ trên mặt đất, cỏ dại mọc hai bên um xùm, tỏa ra mùi vị sữa thoang thoảng trong không khí. Trên nền trời xanh, một vài cánh chim đang chao liệng...
Thiên Bối tựa đầu vào lưng cậu, lắng nghe tiếng gió cuộn tròn trong từng vòng bánh xe. Chiếc xe thong thả đi trên đường, giống như một đám mây nhỏ di động, trên đó, một cậu nhóc lớp tám đèo một bà chị lớp mười hai. Nếu nhìn từ xa, hẳn ai cũng nghĩ họ là một cặp đôi.
"Và chiếc xe đạp nơi ấy đưa em bay trong giấc mơ
Và chiếc xe đạp nơi ấy đưa đôi ta luôn có nhau
Em vẽ lên thêm bao hoa hồng, vẽ lên thêm bao cầu vồng
Sẽ mãi mãi bên em và anh, không bao giờ phai."
[ Xe đạp teen- Khởi My]
Và cuối cùng cũng đến cổng trường nữ sinh, mọi cô gái hướng mắt nhìn hai người như cặp đôi quái vật rơi xuống trần gian. Và đương nhiên là hai người nở nụ cười rất "nghệ thuật" như mấy diễn viên ca sĩ nổi tiếng vậy. Chỉ thiếu ánh đèn flash và các tia chụp ảnh "tách tách" của đám nhà báo mà thôi.
- Cậu đi xe này đến trường hả cậu chủ?- Thiên Bối cuối cùng cũng dứt ra được ánh mắt soi mói của mọi người mà e dè hỏi.
- Ừ, chứ đi bằng gì?- Vương Tử thản nhiên.
- Hả? Cậu không sợ ảnh hưởng đến "danh dự" hay sao?- Cô ngạc nhiên nhìn.
- Tuy tôi đẹp trai lãng tử thật đấy, nhưng mà thôi, người đẹp thì đi cái gì cũng đẹp phải không?- Vương Tử nhướn mày thách thức, giọng đặc sệt mùi tự sướng
" Mình thấy hơi hối hận vì đã hỏi thằng cha này rồi đấy"- Thiên Bối mỉm cười, nhìn Vương Tử với ánh mắt cảm thông sâu sắc, xem ra bệnh của cậu ta nặng hơn cô nghĩ.
Có điều đương sự thì không hay biết ý nghĩa của cái nhìn đó, nghiêm trọng hơn là có vẻ suy nghĩ của cậu ta đã lệch lạc hẳn, bằng chứng là cái mặt ai đó đang đỏ bừng lên kìa.
- Thôi, tôi xin phép.- Thiên Bối cúi gập người chào cậu.
Vương Tử vuốt tóc ra đằng sau rồi phóng xe vụt đi với tốc độ của gió và vận tốc của một con rùa...cụ thể là xe bị...tuột xích. Vương Tử dựng xe, loay hoay nhìn vào cái sên xe, mặt tỏ rõ sự bối rối. Thiên Bối nhìn cậu ta đang không biết phải làm gì thì bỗng nở một nụ cười...đểu giả.
Cô lại gần, đặt một tay lên vai cậu ta, nở nụ cười rất "nghệ thuật", khoe đủ 36 cái răng:
- Cậu chủ? Đang gặp khó khăn gì sao?
Vương Tử sớm đã chảy mồ hôi ròng ròng, phần vì lạnh gáy bởi khuôn mặt rất "kịch" của Thiên Bối, phần lại vì linh cảm điều chẳng lành sắp xảy đến. Cậu run run:
- Gì? Tôi...mà gặp khó khăn gì chứ.
- Cậu chủ, cậu là con gì?- Thiên Bối vừa nói vừa nhấn mạnh tay vào vai cậu.
Vương Tử vẫn gượng cười mặc dù đôi lông mày vẫn không chịu được mà nhăn vào:
- Tôi...con người, bà chị hỏi gì kì vậy?
- Cậu chủ là CON TRAI, mà con trai thì phải làm sao? Phải...MẠNH MẼ chứ.- Thiên Bối gằn từng chữ đồng thời không quên bấm chặt vai cậu.
Vương Tử cắn chặt môi, hận không thể hét lên được, nếu không thật mất danh dự quá, cậu bèn khẽ đẩy tay cô ra, cười rất giả:
- Bà chị sợ gì, tôi sẽ sửa được à xem, không cần phải khích đâu.
Thiên Bối cùng chẳng chấp nhặt gì trẻ con, thôi thì bỏ qua cho cậu ta, cô cúi xuống nhìn cậu loay hoay một hồi rồi nói:
- Thôi tôi vào học, cậu chủ cứ sửa thoải mái nhé.
Cô ngúng nguẩy đi vào lớp, bỏ lại một mình cậu nhóc trên sân trường. Tâm trạng cô hôm nay, quả là rất vui vẻ.
Vương Tử nhìn theo bóng Thiên Bối đã khuất sau hành lang, khóe môi nở một nụ cười, trong lòng cậu là những suy nghĩ đan xen, nhưng chỉ cần cô được hạnh phúc là cậu đã vui lắm rồi. Nhưng cuộc sống mà, đâu phải lúc nào cũng được theo ý mình. Thời gian không còn nhiều cho cậu nữa...
Thiên Bối bước vào lớp, không gian vốn rất quen thuộc này đối với cô mà nói là một kỉ niệm đẹp của những năm tháng cấp ba. Cô nhớ ngày đầu vào trường này, thực rất xa lạ, nhưng rồi cũng bạn bè, thầy cô giúp đỡ rất tận tình, dần dần cô cũng hòa vào một nhịp với các bạn.
Nhưng nay, khi đứng đây, trước cửa lớp, lòng cô lại nặng trĩu như sắp có một điều gì đó không tốt sắp xảy đến. Cô bước về vị trí của mình, ngồi xuống và lấy sách vở ra, cô không để ý lúc này khắp ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình. Thiên Bối lấy làm lạ mà ngẩng mặt lên, những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên:
" Sao bạn ấy vẫn đi học nhỉ? Hay là không thấy xấu hổ?"
" Có mà mặt dày thì có, thế rồi mà vẫn còn vác mặt đến trường, là mình thì mình nhục muốn chui xuống đất cho rồi."
" Không ngờ con nhỏ lừa dối mình suốt bao nhiêu năm trời, mình thất vọng quá."
Thiên Bối ngây ngốc nhìn, hệt như con nai vàng ngơ ngác " đạp chết bác thợ săn". Cô cảm thấy chột dạ, bèn đứng lên hỏi lớn:
- Có chuyện gì thế?
- Muốn biết thì xuống bảng tin mà xem, hay giả vờ.- Một cô bạn " tốt bụng" nói cho cô nghe.
Thiên Bối liền hộc tốc chạy xuống chỗ bảng tin, tim cô không ngừng đập thình thịch. Khi đã đứng trước bảng tin, mắt cô mở to hết cỡ nhìn vào dòng chữ to tướng:
" DƯƠNG THIÊN BỐI LỚP 11A1 LÀ ÔSIN."
Cảm xúc của cô lúc này như bị ai đó ném bộp xuống mặt đất. Không thể tin nổi, bên dưới, còn có hẳn ảnh cô đang mặc trang phục hầu gái và lau sàn nhà. Thiên Bối tức điên, đây rõ ràng ảnh ghép, trước giờ làm việc cho nhà họ Chương, cô chưa bao giờ mặc kiểu trang phục này và bối cảnh ở đây cũng không hề phải. Tuy nhiên thông tin cô là ôsin ở đây thì cũng chẳng sai. Mọi người nhìn cô với đủ ánh mắt, đồng cảm có, thương hại có, ghét bỏ có, khinh thường có. Thiên Bối trở nên hoảng loạn, cô sợ hãi nhìn mọi người. Mồ hôi lạnh chảy dài trên vầng trán. Đúng lúc này, có tiếng loa phát thanh vang lên:
" Mời em Dương Thiên Bối lớp 11A1 xuống ngay phòng giáo vụ."
Cô giật mình, loạng choạng tách ra khỏi mọi người. Bước chân cô lúc một run rẩy, quãng đường đến phòng tưởng như vô tận. Tất cả như một màu đen u ám bủa vây lấy thân hình bé nhỏ của cô. Dòng chữ in hoa to đùng trên mặt bảng ám ảnh tâm trí cô như một con dao vô hình đang cứa nát trái tim.
" Làm ôsin thì sao chứ? Làm ôsin thì đáng khinh lắm sao? Làm ôsin thì không có quyền được đi học hay sao? Cái xã hội này, rốt cuộc là vẫn phân biệt giai cấp như vậy mà thôi."
Đứng trước cửa phòng, chân cô đã run lập cập, không phải vì trời đông giá lạnh, mà vì nhưng lo sợ trong lòng cô đang dần hình thành. Cô run rẩy mở cửa, trước mặt là cô hiệu trưởng và...Vương Thần đang ngồi đối diện với nhau. Cô thấy kinh ngạc vì sự xuất hiện của nhị thiếu gia.
- Còn đứng đó, không mau vào đây.- Giọng nói đầy lạnh lùng của cô hiệu trưởng khiến Thiên Bối tỉnh táo hẳn. Cô bước chậm rãi lại gần.
- Em chào...cô.
- Ngồi xuống đi!
Thiên Bối ngồi xuống cạnh Vương Thần vẫn đang nhìn. Cô hiệu trưởng liếc mắt nhìn cô học sinh, rồi lại thở một hơi dài, nhấp một ngụm trà nóng rồi nói:
- Dương Thiên Bối, hẳn em đã biết điều vừa xảy ra ở bảng tin nhà trường.
- Dạ?
- Tôi không hề trách việc em làm nghề nghiệp đó. Nhưng tại sao em lại khai trong sơ yếu lí lịch của mình là em có người thân. Trong khi sự thật lại không phải như vậy.- Giọng cô vẫn đều đều, tuy nhiên cô lại dễ dàng nhận ra sự tức giận đang tăng dần.
Thiên Bối biết, biết trong tờ giấy xin nhập học của cô, lão gia đã ghi luôn tên mình và Mai phu nhân vào ô cha mẹ. Việc cô giáo biết điều này, hẳn là đã điều tra kĩ lưỡng mới biết...
Cô là trẻ mồ côi.
- Tôi không nghĩ em lại nói dối như vậy, việc làm của em không những làm ảnh hưởng đến hình ảnh nhà trường mà còn làm xấu đi chính danh dự của em nữa. Thôi tôi cũng không nói vòng vo chi nhiều, nhưng xét cho cùng, với lực học của em và cộng thêm việc nói dối lần này, tôi quyết định...ĐUỔI HỌC.
Thiên Bối đang cúi gằm mặt bỗng ngẩng vụt lên, bàng hoàng kinh hãi. Đuổi học? Hình phạt là đuổi học. Nước mắt đã lăn khỏi khóe mi, cô cố tìm một chút ánh sáng trong lời nói của cô:
- Em...xin...lỗi cô, nhưng...
- Tôi không chấp nhận bất cứ lời giải thích nào!- Cô hiệu trưởng gần như quát lên.
Thiên Bối thấy đau thắt, lời nói của cô chẳng phải là hơi quá hay sao? Cô không để ý đến cảm giác lúc này của học sinh hay sao?
Vương Thần bỗng lên tiếng:
- Vâng, coi như là đã xong, em sẽ đưa Thiên Bối về trường em học.
Thiên Bối lại mở to đôi mắt đẫm nước nhìn cậu, rồi lại nhìn cô giáo, thực lòng không hiểu gì cả. Cô hiệu trưởng lạnh lùng:
- Tùy em.
Thế đấy, ngôi trường gắn bó với cô suốt hai năm trời giờ ruồng rẫy cô như một con vật tội nghiệp. Thiên Bối thất thểu bước ra khỏi sân trường, Vương Thần khẽ ôm lấy bờ vai run run của cô, tỏ ý an ủi. Thiên Bối chẳng buồn để ý, cô hướng mắt nhìn lại ngôi trường yêu dấu lần cuối cùng...để rồi chôn vùi tất cả kỉ niệm vào sâu thẳm con tim như đóng gập lại cuốn nhật kí đã phai màu.
Cô khẽ cựa mình ra khỏi tay Vương Thần, cúi đầu nói nhỏ:
- Xin lỗi, tớ muốn ở một mình.
Nói xong, cô quay bước đi ngược lại hướng nhà mình, từng bước chân não nề khiến không gian cũng trở nên tang thương. Đông lạnh, lòng cô cũng lạnh lẽo vô cùng. Một màu trời trắng xóa ảm đạm, nắng vàng yếu ớt in lên những bước chân dường như đang phai nhòa theo thời gian. Bóng một cô gái bé nhỏ càng trở nên trong suốt...giữa gió đông lạnh.
Vương Thần nhìn theo cô, trong lòng cậu lúc này cảm thấy thế nào cậu cũng không biết. Nhưng như thường lệ, khóe môi đẹp vẫn nhếch lên thành một nụ cười, điều này làm cậu hài lòng hơn bao giờ hết.