Mắt Bồ Đề

Chương 3: 3




Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Một đời chơi ưng đến cuối lại bị ưng mổ mù mắt.
Tiêu Khản đuổi theo một hơi ba bốn km.

Thành phố Đôn Hoàng không lớn, cô dấn bước dọc theo hướng Nam sông Đảng, sắp đến thị trấn Thất Lý tới nơi.

Vào thời tiết này, liên miên cả dãy cơ sở dã ngoại cắm trại chưa có người ở, trống hoác tới độ cả một bóng ma bóng quỷ cũng chẳng thấy đâu.
Không đúng, đừng nói là ma mặc áo đỏ, ngay cả bảng hiệu màu đỏ của quán đêm ven đường cũng bị cô sấn tới lật tung từng cái.
Trong không khí lạnh thấu xương, cô chống đầu gối thở dốc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Là người thì phải bắt được người; là ma thì phải quật mộ phần lên.
Đáng tiếc cô chẳng mò thấy được cái nào.
“Mẹ kiếp.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Khản bực mình tới mức nói tục trong gần một tháng nay.
Tiếng động cơ xe Jeep vang rền, Yến Sơn Nguyệt dọn dẹp xong quầy hàng mới lái xe tới, lúc tới không sớm cũng chẳng muộn, bắt kịp thể lực cực hạn của Tiêu Khản.
Sớm, cô còn chưa đuổi cho đã; muộn, cô cảm lạnh ngay.
Mồ hôi nóng không chịu nổi gió lạnh, Tiêu Khản phiền não túm mớ tóc bị thổi rối bời và mở cửa xe ngồi vào.

Yến Sơn Nguyệt yên lặng lái xe, chẳng hó hé gì, song bầu không khí không vậy mà yên tĩnh.
“Đúng là gặp ma lúc sống rồi, chưa mò được dưa hấu mà đã mất trước một nắm hạt!”
“Tớ đã tìm xong người mua, chỉ chờ cậu sửa xong là xuống tay...”
“Nói cho cùng vẫn do Triệu Hà Viễn thái quá.

Tiền thưởng nhiều như vậy trong khi tiền đặt cọc lại quá ít, còn chưa đủ để tớ ăn thịt đâu.”
(P1)
...
Xe chạy một mạch về phía trước, tiếng mắng chửi cứ thế bay về sau.
Yến Sơn Nguyệt vẫn bặt thinh hệt trước và Tiêu Khản đã quen từ lâu.

Làm cộng sự mà, trước nhất là bổ sung cho nhau, thứ hai là bao dung.

Cho nên mặc dù bồi thường 50 ngàn nhưng cô chẳng nổi giận với Yến Sơn Nguyệt.
Khuỷu tay phải rẽ vào trong, tính khí phải phát tiết với người ngoài.
Phát tiết triệt để xong xuôi, cổ họng khô đến ngứa ngáy làm cô xoay người nhìn phía sau tìm nước.

Trên ghế chất đồ lộn xộn thành đống, áo gió bọc lấy mũ trùm đầu chống gió, ấm đun nước đựng trong hòm thuốc, còn có Hermès Lindy của Tiêu Khản...!đặt dưới một chồng kinh Phật cũ.
Làm một đơn hàng lớn sẽ mua một cái túi là nguyên tắc của Tiêu Khản.

Cái túi này được cô mua năm ngoái, còn năm nay...!Cô rút ra một hợp đồng khỏi túi mình.

Các điều khoản giấy trắng mực đen có ba trang, cột số tiền có in một chuỗi số 0, là 5 triệu.
Tiêu Khản vào nghề đã nhiều năm rồi, chuyên môn thay khách hàng thu lấy bảo vật mà bọn họ muốn, dịch vụ chuyên nghiệp đáng tin cậy, có danh tiếng và uy tín tốt, hoa hồng nhận đơn hàng cũng phát triển theo, thế nhưng cao tới mức này vẫn là lần đầu.

Điều này có nghĩa là đồ người ta muốn tìm hoặc là một kho báu vô giá, hoặc tìm nó khó tựa lên trời.
Lúc trước ký hợp đồng với Triệu Hà Viễn, Tiêu Khản đã có loại cảm giác này.
Tuy nhiên Tập đoàn Hà Viễn là đầu rồng bất động sản ở vùng duyên hải, bản thân Triệu Hà Viễn lại là một nhà sưu tập làm từ thiện nổi tiếng xa gần.

Quyên góp văn vật, xây viện bảo tàng, là phương hướng chủ yếu làm từ thiện mấy năm nay của ông ta.

Đơn làm ăn này do một người thầy tên Chu Chính Ngôn thời cô còn học đại học dẫn mối, xem như được bảo đảm kép.
Tương đương với chuyện làm xong vụ này, không tới mức tự do tài chính, ít nhất cô vẫn có được thế chấp tự do.
Yến Sơn Nguyệt bất thình lình mở miệng: “Ngôi nhà mới của cậu nằm trong diện tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.”
“Không cần nhắc tớ đâu, tớ nhớ rõ!”
“Ý tớ là nếu làm không xong, khỏi cần thế chấp.”
“...”
(P2)
Tiêu Khản bực bội trông ra ngoài cửa sổ.

Giấc đêm, núi Minh Sa đen hù đặt tại phương xa nhìn như thể không nhúc nhích tí gì, song chỉ cần trôi qua một đêm, dưới tác động của sức gió, nó sẽ biến dạng hoàn toàn.
Từ khi máy bay hạ cánh đến hôm nay đã ròng rã một tuần, ban ngày cô chạy bốn phía, ban đêm lại ngồi xổm ở Chợ Quỷ.

Nếu là dĩ vãng, âu cô đã thăm dò đường đi lối bước từ lâu; ấy vậy mà bấy giờ cô chỉ có người mua chẳng tìm ra người bán, cạo đầu ắt chịu đầu nóng, nhất là một màn này đêm nay càng làm cho cô nảy sinh ra một suy nghĩ trong đầu.
“Chúng ta phải tìm một hướng dẫn viên.” Cô bảo.
Yến Sơn Nguyệt lại nói đến cái khác: “Không phải cậu không sợ ma à?”
Tiêu Khản hiểu được ý trong lời này, là hỏi sao vừa rồi cô bị một con “ma” dọa sợ.

Đúng vậy, từ trước đến nay cô là kẻ vô thần, thế mà chẳng biết vì lẽ gì, trong đầu cô luôn có đủ loại suy nghĩ linh tinh dấy lên khi vừa đến Đôn Hoàng.
Ví dụ như...
Cô cười tự giễu: “Lúc ấy tớ đang tự hỏi liệu những người đã chết có thể đột nhiên sống lại và xuất hiện.

Cậu nói xem?”
Yến Sơn Nguyệt chẳng nói gì, thế là cô tự hỏi tự trả lời.
“Nghĩ đến đã thấy không đời nào.”
------
Ngày hôm sau Tiêu Khản ngủ đến chiều mới tỉnh, trên tủ TV đặt một phần bún canh thịt dê đóng gói, cô cách túi sờ so,.ạng một phen vẫn thấy nó còn nóng.

Ban ngày là thời gian Yến Sơn Nguyệt làm việc, Tiêu Khản chẳng bao giờ quấy rầy cô ấy, ăn xong bún canh là cô tự đi xuống lầu.
Bọn cô sống trong một nhà trọ ba tầng, không có thang máy, chỉ có hai phòng đơn bị hai người bọn cô chiếm.


Tiêu Khản đi tới phòng sinh hoạt chung ở tầng một, tìm được ông chủ đang chơi bài với hai đầu bếp.
Cô nói chuyện muốn tìm hướng dẫn viên, ông chủ lập tức lấy lại tinh thần.

Từ trước đến nay ông chủ của quán trọ ưa làm người mối lái, kiếm tiền hoa hồng.
“Cô có yêu cầu gì?” Ông ta hỏi.
Về yêu cầu, Tiêu Khản có ý tưởng đại để.

Đầu tiên phải là dân địa phương, hiểu rõ nơi này từ một hạt cát tới một hòn đá; tiếp theo phải đôn hậu trung thực, ít hỏi chuyện riêng tư; điều cuối cùng cũng là thứ quan trọng nhất, cô hy vọng hướng dẫn viên này cho phép cô chịu nợ.
(P3)
Lúc cô nói hai điều đầu tiên, ông chủ toàn gật đầu.

Ấy vậy mà nói xong câu cuối cùng, ông chủ ném thẳng cho cô một quyển “Hướng dẫn du lịch Đôn Hoàng”.
Tiêu Khản đẩy sách trở lại: “Ông chủ, chịu nợ không có nghĩa là không có tiền.”
“Vậy tương đương cái gì?” Ông chủ hỏi ngược lại.
“Đồng nghĩa cho vay.”
“...”
Ông chủ từng thấy khối kẻ không có tiền, tuy nhiên không có tiền còn không biết xấu hổ nói thêm thì quả là không nhiều nhặn cho lắm.
Đầu bếp đang ào ào xáo bài, trái lại nhớ tới một chuyện: “Chẳng phải tên nhóc tới nửa đêm hôm qua hỏi có việc làm ngắn hạn hay không à? Nói mình là một hướng dẫn viên du lịch.”
Nguồn khách chính của nhà trọ là sinh viên nghèo và du khách ba-lô, tóm lại toàn nhóm với ngân sách có hạn, cho nên người vừa đi du lịch vừa làm việc ngắn hạn chẳng ít.
Ông chủ nghiêng đầu nhớ lại một phen.

Ngày hôm qua ba người bọn họ cũng đang đánh bài, lúc bốn cái tám của ông ta bị bốn cái chín của bên hai đầu bếp nổ tung thì có một nên nhóc trẻ tuổi tới đăng ký vào ở.

Do người này chịu ở giường ghép nên ông ta nào để tâm lắm, trả lời lại một tiếng rồi cho người ta ở trước.
“Không phải người dân địa phương có thể làm được không?” Tiêu Khản có vẻ chê.
“Dân địa phương không cho vay.”
“...!Được thôi.” Cô biết nghe lời phải, “Người đó ở đâu?”
“Thì ở lầu một...” Đầu bếp vừa giơ tay lên, đoạn đã cười phá, “Chẳng phải trùng hợp sao, khéo sao vừa tới kìa.”
Tiêu Khản theo đầu ngón tay anh ta nhìn về phía sau.

Ngắn ngủi một giây, thậm chí cô chẳng kịp nói chuyện, cứ thế nhào tới tựa như con báo.
Một bóng hình màu đỏ phá cửa nhào ra, người nọ quay đầu bỏ chạy.
Nhà trọ mở bên cạnh quốc lộ, hai bên toàn là mấy căn nhà gạch, chạy ngang là bụi đất tung bay.

Tiêu Khản không có đôi chân dài bằng người ta, ngay từ đầu rơi xuống thế dưới cơ.


Nhưng số lần cô bước lại nhanh, sức chịu đựng mạnh mẽ, cứ thế bám sít sao hơn một km.
Mồ hôi nóng tuôn ra từ làn da khiến đồ mùa thu dán sát vào người, làm cho người ta vừa mệt vừa khô.
(P4)
Người chạy phía trước không thể không hét lên: “Tại sao cô đuổi theo tôi?”
Tiêu Khản chẳng buồn trả lời anh, mạnh mẽ xốc một hơi xông lên.

Đầu ngón tay vừa chạm tới vạt áo anh đã bị anh mau mắn né tránh, còn thuận thế lẻn vào một con hẻm sâu có phòng ốc dày đặc, suýt tí nữa chẳng còn thấy bóng hình.
“Vậy mắc gì anh chạy?” Lúc này cô mới trả lời.
“Cô đuổi theo đương nhiên là tôi chạy rồi!”
Giọng nói truyền tới từ phía trước bên phải, cô sốt sột đuổi theo.

Một vùng nhà cửa này do người ta tự xây dựng, có cao có thấp khoảng cách khi lớn khi nhỏ nào giống nhau; có bắp treo ở đầu tường, có trái du phơi nắng đầy đất, thậm chí còn có hàng rào thốt nhiên cản lối.
Người nọ tung người bật lên, nhảy qua hàng rào cao, thoáng khựng lại: “Tôi có biết cô đâu!”
“Nhưng tôi biết anh!”
Tiêu Khản dùng một cú đá đá văng hàng rào.
Cây gậy gỗ to bằng cánh tay ngã ầm vang xuống đất, rõ rành người nọ sững sờ.

Tiêu Khản nhân cơ hội kéo đầu anh, cứ nắm chặt ghị ra sau.

Anh lưu loát lật người lăn sang một bên, lần nữa sểnh khỏi tay cô.

Nhưng đúng lúc này đây, anh nhớn nhác chạy bừa, ôm đầu vọt vào một con hẻm hẹp dài.
Xui làm sao đây là một ngõ cụt.
Hai bên là căn nhà đất hai tầng, mà cuối hẽm có một bức tường sân sau rắn chắc lấp kín.
Bóng dáng Tiêu Khản từ đầu ngõ lóe ra làm anh không có lựa chọn nào khác, cứ thế dùng ba bước nhảy lên, nhảy tới đầu tường.

Toan nhảy xuống, chợt anh dừng lại.

Anh đứng trên đầu tường thở hổn hển, nhìn xuống người phụ nữ dưới tường.

Người này có vóc người trung bình mà chạy nhanh quá, đuổi theo ba km cũng không mất dấu, cứ thế mà đuổi anh tới mức chạy lên tường.
Còn túm chặt lấy tóc anh!
Anh hít sâu đôi hơi, che vết thương sau gáy.
“Rốt cuộc tôi chọc cô ở đâu?”
“Trả lại đồ anh mua ở Chợ Quỷ tối qua cho tôi!”
(P5)
Ngõ hẹp chật chội chẳng có lấy một cơn gió.

Một tay Tiêu Khản vịn tường và cô cũng đang t.hở dốc hệt thế.

Cuối cùng cũng thấy rõ tướng mạo của tên này, giống cô khi chẳng phải người địa phương, mặc dù dáng người cao lớn nhưng màu da hơi trắng; nhất là nét mặt, tuyệt đối đảm đương được hai chữ tinh xảo.
Cho dù đau đến nhe răng trợn mắt, nét anh tuấn trên mặt cũng không vợi đi chút nào.
“Cô không biết quy tắc của Chợ Quỷ sao?” Anh hỏi ngược lại.
Mẹ nó, đương nhiên Tiêu Khản hiểu!

Quy tắc của Chợ Quỷ chính là một tay giao tiền một tay giao hàng, hàng hóa rời khỏi tủ sẽ không trả lại; nhìn nhầm mua sai hàng chính là số mệnh, phải nhận lấy!
Anh ta còn muốn dạy cô quy tắc?!
“Mua bán cái gì đó toàn phải anh tình tôi nguyện.

Tôi hoàn toàn không có ý định bán thứ kia, quy tắc cứt ấy!” Cô phản bác một cách hợp lý.
Người nọ lơ mơ: “Không bán vậy cô để trên sạp hàng làm gì?”
“Đó là vải lau xe của tôi.” Cô mở miệng.
Người nọ tựa bị hù thật: “Như vậy sao...”
“Lấy ra đi, tôi trả lại anh một trăm đồng.”
“Đồ không ở trên người tôi.” Anh lắc đầu.
“Vậy ở đâu?!”
“Lau xe rồi.” Anh cho hay.
Ái chà, anh ta cũng lau xe, trùng hợp thế.
Tiêu Khản gật đầu, lui về phía sau ba bước, tiếp theo vọt mạnh, nhảy lên, duỗi chân làm một động tác liền mạch tới chỗ trên tường, đồng thời đạp thẳng người ta xuống khỏi đầu tường.
“Má ơi!!!”
Người nọ gần như tuyệt vọng ngồi trong một bãi phân dê lớn, phân và nước tiểu lềnh bềnh đang trong quá trình lên men vừa ẩm ướt vừa mềm, dùng sự ấm áp bao bọc chặt chẽ khách không mời mà đến.
Mới vừa rồi anh nhảy lên tường nhưng không chạy làm cô oán được dám cá bên kia tường không có thứ gì tốt.
Bây giờ đổi lại là cô nhìn xuống từ trên cao.
“Hỏi anh một lần nữa, đồ của tôi đâu?”
Người nọ đen cả mặt, không trả lời, bày ra bộ dáng tôi đã tới nước này rồi còn sợ cái gì nữa.
Tiêu Khản kéo lên một cây gậy dài bên tường, ác liệt đùa giỡn món đồ.

Cây gậy đảo qua sát da đầu anh, mấy sợi tóc đã bay theo thật phong cách.
Anh bày ra vẻ mặt đau khổ, lần này không giống có ý trí trá khi bảo: “Bán rồi, vừa ra Chợ Quỷ đã có người hỏi tôi, tôi đã bán với giá 350.”
Sau đó, anh còn hỏi cẩn thận từng li từng tí: “Có phải tôi đã bán rẻ rồi không?”
Tiêu Khản nở nụ cười: “Đâu có, anh còn bán được hơn 100.”
“Hả?”
“Phải, là đồ nông cạn*!”
*Đồ nông cạn đồng âm với 250.
“...”
Rất rõ ràng, đối với lời nói của anh, Tiêu Khản vẫn không tin như trước.

Tuy nhiên bây giờ không phải là nơi nói chuyện, bắt được người là bước đầu tiên, lấy lại đồ là bước thứ hai.
Cô đưa gậy qua, ra hiệu cho anh nắm lấy nó.
Người này ngoan ngoãn làm theo, kéo đến một nửa, cô hỏi tiếp: “Tên anh là gì?”
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
“Tên tôi là Liễu Thần Quang.”
Tay cô buông lơi, anh lại rơi về chỗ cũ.
--------------------
Chú thích của editor: Tấm tranh lụa mà nam chính vô tình (!!) mua được của Tiêu Khản không phải là thứ Tiêu Khản thật sự đang tìm.

Vì tranh lụa chỉ có giá 50 ngàn, còn món đồ kia tận 5 triệu.
------oOo------