Biết Tô Niệm vẫn còn muốn ăn, Hàn Thiên dùng đũa gắp thêm thức ăn bỏ vào bát cho Tô Niệm, rồi cẩn thận dùng muỗng đút cho cô ăn.
Tô Niệm cảm thấy rất thỏa mãn, luôn miệng nhai chóp chép còn mắt thì vẫn dán chặt vào số thức ăn trên bàn.
Vừa đem nước đặt lên bàn, Ôn Thiếu Hoa cảm thấy thật cảm lạnh với tình cảm của hai còn người này, hắn thì nhìn thấy nhiều rồi cũng quen, chẳng có gì phải ngại ngùng cả.
Chỉ tội cho Đại Mao và Kiều Nhã từ nảy đến giờ đỏ hết cả mặt mà vẫn phải ngồi ở đây chịu trận.
"Hai người tém tém lại chút đi được không?"
"Ở đây đâu chỉ có hai người"
"Khi nảy còn chưa...."
Tô Niệm nghe Ôn Thiếu Hoa nhắc đến chuyện khi nảy liền ho sặc sụa, Hàn Thiên vội mở chai nước đưa lên miệng Tô Niệm kết hợp vuốt lưng cho cô. Rồi qua sang đá xéo Ôn Thiếu Hoa.
"Cậu có thôi đi không?"
"Cậu cũng là đàn ông mà, chuyện giải quyết nhu cầu sinh lí chẳng phải rất bình thường sao?"
Hiểu Hiểu ngay lập tức co chân đá thẳng vào chân Ôn Thiếu Hoa ra hiệu. Ôn Thiếu Hoa nhận được tính hiệu cũng hết sức ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại. Sau đó Hiểu Hiểu qua sang nói đỡ cho hắn vài câu với Hàn Thiên.
"Hàn Thiên anh đừng giận"
"Anh ấy chỉ đùa chút thôi"
"Thật sự khi nảy tụi em không thấy gì cả"
"Anh chị đừng để ý đến lời của anh ấy"
Hàn Thiên cứ lầm lì không chịu mở lời, thấy mọi người ai cũng khó xử, Tô Niệm lay lay cánh tay Hàn Thiên.
"Được rồi"
"Thiên, mọi người đến đây để chúc mừng chúng ta mà"
Hàn Thiên đôi phần dịu lại, chống đũa tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào bát cho Tô Niệm.
"Hai tuần nữa chúng tôi tổ chức hôn lễ"
Biết Hàn Thiên đã hết giận rồi, không khí trong phòng liền dãn ra dễ thở. Ai ai cũng vui hơn hẳn.
"Tôi và Kiều Nhã cũng tính sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau"
Đại Mao vừa ngắt lời, bốn con người chằm chằm hướng về phía cậu ta và Kiều Nhã, việc Hàn Thiên và Tô Niệm kết hôn là việc ai ai cũng đoán được, nên không có gì mà lấy làm lạ, nhưng còn Đại Mao và Kiều Nhã thì khác, tốc độ cậu ta đúng là đáng nể thật sự, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng theo đuổi mà đã tiến đến cả hôn nhân luôn rồi sao? Thật sự rất sốc đó.
"Cậu nói thật sao?"
Tô Niệm, cố nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn Đại Mao xác nhận lại lần nữa. Lần này chỉ thấy Đại Mao gật đầu.
Tô Niệm liền nảy ra một ý tưởng.
"Hay là chúng ta tổ chức cùng nhau đi"
Mọi người đều thấy đó là một ý tưởng không tồi. Liền nâng ly lên tỏ ý bằng lòng mà chúc mừng.
........
Trong một căn phòng chờ.
Tô Niệm ngồi ở ghế sofa, với khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ được trang điểm tỉ mĩ, mái tóc hôm nay cũng được bới lên cao thả lơi vài nếp tóc, điểm nhấn là chiếc vương miện nhỉ được Hàn Thiên tự tay thiếc kế, trên người cô cũng là chiếc váy cưới được chính tay Hàn Thiên gấp rút đặt may.
Chiếc váy cưới trắng tinh cúp ngực xòe rộng điểm sáng của chiếc váy đến từ hàng trăm viên đá quý được đính hoàn toàn bằng thủ công, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, những viên đá quý tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh đến mê hồn.
Tất cả đều thêm phần tôn lên hết thảy cái dáng vẻ mê người của Tô Niệm, biến cô trở thành người phụ nữ lộng lẫy xinh đẹp nhất thế gian.
Bên cạnh Tô Niệm chính là Kiều Nhã, hôm nay Kiều Nhã cũng chính là một cô dâu độc nhất vô nhị, Kiều Nhã chọn cho mình một chiếc váy cưới màu hồng nhạt xòe rộng, vừa tiểu thư vừa mềm mại với lối trang điểm nhẹ nhàng, cùng với đó là mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh xõa dài ngang lưng trong thật kiều diễm, kiêu xa.
Giờ lành đã điểm, Hiểu Hiểu mở cửa phòng bước vào, cô gái này tuy không phải là cô dâu nhưng xinh đẹp cũng chẳng kém phần ai, Hiểu Hiểu bước vào chỗ Tô Niệm cùng Kiều Nhã đang ngồi, đưa cho hai cô nàng mỗi người một đóa hoa baby trắng.
Sau đó theo sau cả hai mà tiến bước vào lễ đường. Giống như sở thích của Tô Niệm và Kiều Nhã, khắp nơi đều là hoa baby trắng, khách khứa không quá đông, vừa đủ tạo cảm giác sang trọng mà ấm cúng.
Hàn Thiên cùng Đại Mao cũng đã đứng sẵn ở lễ đường chờ đợi giây phút được đón lấy cô dâu riêng của mình.
Hàn Thiên với mái tóc vuốt cao, trong bộ tây đen lịch lãm, trong anh cũng chẳng khác lúc trước là mấy nhưng vẫn đủ khiến cho người ta ngã gục trước sự đẹp trai này.
Còn Đại Mao thì chọn cho mình một bộ vest trắng mục đích chỉ để phù hợp với bộ váy mà Kiều Nhã đã chọn, còn nói về độ đẹp trai thì cậu ta cũng chẳng thua kém gì Hàn Thiên cả.
Đứng chính giữa cả hai là Ôn Thiếu Hoa ngời ngời sức hút, hôm nay hắn chính là người được giao nhiệm vụ to lớn là làm chủ hôn có cái đám cưới này.
Tô Niệm và Kiều Nhã vừa đến nơi, Hàn Thiên và Đại Mao đưa tay ra dìu lấy cô dâu của mình mặt đối mặt.
Sau khi các nghi thức đều đã được tiến hành xong, cả hai cặp đôi đồng loại trao nhẫn cưới cho nhau, và kết thúc bằng nghi thức tung hoa.
Giống như định mệnh mà ông trời sắp đặt, cả hai bó hoa đều rơi đúng vào tay của Ôn Thiếu Hoa và Hiểu Hiểu.
Cả lễ đường đều nháo nhào hết cả lên. Đâu đó vẫn nghe thấy những tiếng hò reo, khích lệ.
"Hôn đi...hôn đi....hôn đi...."
Thật ra trước đám cưới này diễn ra ít lâu, Ôn Thiếu Hoa đã cầu hôn Hiểu Hiểu rồi, cô cũng đã đồng ý.
Dưới sự nhiệt tình của mọi người xung quanh tuy có chút ngại ngùng, nhưng rồi Ôn Thiếu Hoa cũng cúi người đặt lên môi Hiểu Hiểu một nụ hôn sâu.