Mật Đắng

Chương 29: 29




Đến gần trưa khi đã ngủ đủ giấc, Tô Niệm cựa quậy người mở mắt, ánh mắt còn lờ mờ cô đã thấy một hình bóng quen thuộc đang ngồi bên cạnh lưng tựa vào đầu giường, tay bấm bấm chọt chọt gì đó trên điện thoại.
Uyển Nhi trở người với tay giành lấy chiếc điện thoại từ tay Hàn Thiên quăng sang một bên, mỉm cười.
Hàn Thiên nhăn mày nhìn hành động của Tô Niệm, Hàn Thiên ghét nhất chính là loại người ngang nhiên cướp lấy đồ của mình.
Nhưng nhìn lại cô gái nhỏ này anh không thể giận được, Hàn Thiên bế lấy người cô để cô tựa vào vai mình.

Véo lấy mũi Tô Niệm một cái.
"Đã thích làm càn rồi sao?"
Tô Niệm chu môi, xoa xoa lấy cái mũi vừa bị véo của mình.
"Anh không quan tâm em"
Nói anh không quan tâm mà mới sáng sớm người ta dậy nhưng không nỡ bỏ cô lại một mình, sợ cô còn đau không thể đi lại được nên mới ở đây kiên nhẫn chờ cô thức giấc.

Như vậy là không quan tâm sao?
"Ai nói anh không quan tâm em?"
"Thì..."
Đôi mắt Tô Niệm cùng đường, liền láo liên xung quanh chịu khó động não tìm câu trả lời.
"Thì sao?"
"Thì...là thì thái độ của anh đó"
Cô ấp úng nói ra được mấy từ, nhưng cũng chẳng biết bản thân nói gì.
"Thái độ anh thế nào?"

Hàn Thiên cũng thừa hiểu cái con nhóc này chính là làm nũng muốn kiếm chuyện với mình, cũng chẳng vạch trần cô làm gì, Hàn Thiên kiên nhẫn chiều theo.
Tô Niệm bí quá không biết nói thế nào, anh có điểm gì không tốt với cô nhỉ, Tô Niệm túng quá đưa tay lên miệng cắn cắn móng tay.
"Em còn cắn nữa sẽ chảy máu đó"
Gỡ lấy tay Tô Niệm ra khỏi miệng, sẵn tiện Hàn Thiên đặt tay cô lên eo mình.
Tô Niệm nhíu mày nhìn Hàn Thiên đang chồm người đến trước mặt mình áp sát.

Thôi tới nữa rồi, nhưng Tô Niệm cũng không vội vã đẩy anh ra, chỉ thấy cô nở một nụ cười nham hiểm.
Đúng như dự đoán Hàn Thiên phủ lấy đôi môi cô, hôn lấy hôn để, thừa dịp Hàn Thiên đang chuẩn bị đưa lưỡi anh vào trong khoang miệng của mình.Tô Niệm dùng sức cắn lấy một cái rõ đau, khiến Hàn Thiên lập tức buông cô ra míu mày, che lấy môi của mình.
"Em là cẩu sao?"
Tô Niệm còn mặt dày đến nổi, không chịu ngồi yên mà còn gỡ tay Hàn Thiên ra xem tình hình.

Nào ngờ cánh môi của anh lại bầm tím một góc.

Tô Niệm không những không lo lắng mà còn ngồi đó cười như được mùa.
"Em không cố ý.

Chỉ là răng của em nó không chịu nghe lời thôi"
Nhìn thái độ không nghiêm túc của cô mà tức chết, cô đúng là biết cách trêu người, rồi hôm nay anh phải gặp anh em của mình thế nào đây?
"Em cười được như thế chắc là hết đau rồi"

Hàn Thiên bỏ người Tô Niệm ra, hình như có chút khó chịu rời giường vào nhà vệ sinh.

Nhìn Hàn Thiên lòng Tô Niệm trầm xuống, anh giận thật rồi sao? Cô chỉ cắn một cái thôi có cần phải thái độ rõ như vậy không?
Nhìn thấy Hàn Thiên không quan tâm đến mình nữa, Tô Niệm lại thấy thiếu, đáng nhẽ ra cô không nên làm vậy sao?
Hàn Thiên đứng trước gương rất lâu, nhìn vết bầm trên môi mình, cánh môi sưng tấy cả lên khiến anh khó chịu nhăn mày, nhưng rồi trong lòng không kiềm được lại nở một nụ cười lắc lắc đầu.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Hàn Thiên đã thấy Tô Niệm không có chút dáng vẻ gì là hối lỗi, nằm thừ người trên giường, còn cầm cả điện thoại của anh mà nghịch.
Đúng là hết nói nổi thật nữa rồi.

Thời gian gần đây có lẽ anh đã chiều cô đến nổi bản thân cô cũng cảm nhận được mà sinh ra những việc như lúc nảy.




Thích
Theo dõi
Quà
Vote
5
131
247
3
Bình luận nổi bật
Tổng số 0 câu trả lời 

.