Gặp kẻ địch mạnh thì kế chuồn là thích hợp hơn cả trong 36 mưu kế!
Tẩu Vi thượng sách. Co giò mà thực hiện “Tẩu vi thượng sách“. Cạp đất, cạp bờ tường, cạp cây cối mà thực hiện “Tẩu vi thượng sách“.
Gặp kẻ địch mạnh thì kế chuồn là thích hợp hơn cả trong 36 mưu kế!
Sau khi phi như bay về nhà, tôi thở không ra hơi sau cánh cửa. Đúng một lúc cho ổn định nhịp tim, tôi nén nhịn, lén lút quay lại nhìn qua khe cửa lần nữa.
Sau một hồi ngó nghiêng hết góc phải, góc trái, trên trời, dưới đất. Tôi mới có thể yên tâm đi vào nhà. Thở phào; Chiếc xe ôtô đen lúc nãy đã biến mất.
Đúng là: Gặp kẻ địch mạnh thì kế chuồn là thích hợp hơn cả trong 36 mưu kế!
Đây là bài học mà tôi rút ra khi xem phim hoạt hình Tom & Jerry. Giờ thì đã áp dụng triệt để và thành công rực rỡ!
***
Cả buổi tối tôi chìm ngập trong đống bài vở. Được nghỉ một ngày mà sáng thì thăm bạn bệnh sau rồi thành Osin, sau nữa thì phải cày mặt ra đường để chạy, chiều về dọn phòng, tối ăn cơm xong lại đánh vật với sách vở. Đúng là sẽ có ngày lao lực mà lăn ra ốm.
Mà giả sử nhỡ có ốm thì ngay cả việc đi học cũng không làm nổi chứ chưa nói gì đến việc trở thành một học sinh gương mẫu. Vậy nên…
Đạp lên dư luận, đạp lên lương tâm và đạp lên đống chăn, tôi lăn ra giường ngủ.
#$%^&*()
Hôm sau, tôi đến trường rất sớm. Trống truy bài đầu giờ tôi đã nghiêm chỉnh như học sinh gương mẫu ngồi khoanh tay ngay ngắn trên bàn học.
Nhưng mà nghĩ cũng lạ, lớp học hôm nay không khí rất là quái đản. Học sinh Nam thì chăm chú xem lại bài. Học sinh nữ nghiêm chỉnh tìm hiểu bài mới. Người bên cạnh tôi là Ju thì cũng chưa thấy đâu. Vốn dĩ thường ngày lúc ở điểm chờ xe Bus tôi và Ju vẫn thường gặp nhau và cùng tới trường. Nhưng sáng nay, với tinh thần của học sinh gương mẫu vì ăn năn tối qua đi ngủ sớm khi chưa làm xong bài tập, tôi đã vội lên xe Bus và không chờ Ju như mọi ngày. Hơn nữa, thực tình thì tôi vẫn ấm ức cái vụ làm Osin ngày hôm qua.
Yul thì vẫn hay tới lớp muộn. Phía bên kia bàn chỉ có nhỏ Hạnh Nhi vẫn điềm tĩnh ngồi cắn hạt hướng dương. Trên bàn tôi, Tùng béo đang ngồi lẩm nhẩm bài học thuộc.
Này, không khí này có vẻ rất dị không?
Đúng. Không khí rất là quái đản. Nhưng….cũng rất quen thuộc!
Nghĩ đến đây, tôi chỉ biết ngẩng mặt lên trời mà than.
- Không phải lại làm bài kiểm tra loại học sinh như lần trước đấy chứ?
“ Chóc”
Vừa dứt lời, một vỏ hạt hướng dương bay cái vèo qua vai. Quay sang, gặp ngay nụ cười tinh quái của nhỏ lớp trưởng Hạnh Nhi. Cô bạn nhìn tôi, tán dóc.
- Yên tâm. Không phải đâu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cơ mà không kiểm tra thì tại sao không khí lớp tôi lại nặng nề như vậy?
- Hôm nay có thông báo từ phía nhà trường. - Hạnh Nhi cười đáp.
Nghe nhỏ Hạnh Nhi nói vậy, tôi thở dài ngao ngán.
- Chỉ là một thông báo thôi mà. Lớp mình có cần phải nghiêm túc quá mức sự thật không?
Nhỏ Hạnh Nhi nghe tôi nói vậy, lập tức nhẩy bổ sang bàn tôi, miệng vẫn cắn hạt hướng dương, đáp.
- Linh Đan không biết đấy chứ. Trước giờ nhận thông báo từ phía người này, cả lớp mình còn sợ hơn cả việc nhận chỉ thị của hiệu trưởng.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, sau đoán.
- Thế người này là bố của hiệu trưởng trường mình à?
Hạnh Nhi vẫn cắn hạt hướng dương, lắc đầu.
- Không lẽ là bố của bố hiệu trưởng?
Vẫn lắc đầu.
Nghĩ đến mức này mà vẫn không đúng, còn phương án cuối, tôi sửng sốt.
- Không lẽ cụ hiệu trưởng còn sống?
“Phụt”
Nhỏ bạn bên cạnh phì luôn một hạt hướng dương ra ngoài, than thở.
- Trời ơi. Linh Đan. Không phải đâu.
Tôi bực mình, giận dỗi đáp.
- Thế thì tớ chịu.
- Là vợ của hiệu trưởng đấy.
Sặc!
Chính thức là tôi sặc nước miếng.
Cứ tưởng rằng ở cái đất nước này, trừ gia đình tôi ra thì đàn ông bao giờ cũng phải giành giải nhất trong cuộc thi chạy maratong mang tên”Tiếng nói gia đình” Thế té ra, hiệu trưởng oai phong, dáng vẻ điềm tĩnh, thương gia thành đạt, tiếng tăm lẫy lừng kia, rốt cục cũng chỉ giành giải nhì trong cuộc thi chạy maratong “Tiếng nói gia đình” thôi sao? Rõ mà, quá rõ mà. Vợ hiệu trưởng có lẽ phải là một bóng hồng tuyệt thế giai nhân.
Nhưng để cho chắc chắn, tôi hỏi lại lần nữa.
- Vợ hiệu trưởng chắc là xinh đẹp lắm đúng không?
Hạnh Nhi gẩy gẩy mấy hạt hướng dương trên bàn, thì thầm.
- Bình thường!
Cằm tôi rơi bộp một cái xuống đất. Không lẽ gu thẩm mĩ của hiệu trưởng lại kém thế sao?
Hạnh Nhi chắc cũng đoán ra thừa cái suy nghĩ đang mắc tóc của tôi, cô bạn bắt đầu kể lể.
- Ngày trước khi tớ được hiệu trưởng đích thân tặng suất học bổng duy nhất của trường, khi ấy có một lần được gặp vợ hiệu trưởng. Mọi người hay gọi bà ấy là Phu nhân?
- Phu nhân? - Tôi nhắc lại.
- Ừ. - Hạnh Nhi gật đầu - Gọi là Phu nhân.
Sau cái gật đầu chắc nịch, nhỏ bạn thủ thì cho tôi về người được gọi là Phu Nhân kia.
Phu Nhân là vợ của hiệu trưởng. Một người theo Hạnh Nhi nói không thuộc nhan sắc mĩ miều, dáng không hình chữ S, nhưng vẫn phải khiến bao người ngước nhìn. Một phụ nữ thông minh, sắc sảo, thành đạt. Trước giờ tôi vẫn ngưỡng mộ tài năng của thầy hiệu trưởng, nhưng khi Hạnh Nhi thao thao bất tuyệt về khối tài sản của vợ hiệu trưởng, thì tôi lại càng ngưỡng mộ….hiệu trưởng hơn nữa. Sao lại có thể khiến trái tim người phụ nữ thành đạt ấy rung động được cơ chứ?
Nghe đồn rằng phân nửa thời trang cao cấp trong nước được phân phối độc quyền bởi công ty do bà làm chủ tịch hội đồng quản trị. Nghe thêm, bà là người mẫu mực, yêu hòa bình nên đi đâu cũng phải hàng chục chiếc ô-tô đi theo, xuất hiện thì có cả thảy hơn chục người mặc áo đen bảo vệ. Nghe nữa, bà rất chiều chuộng đứa con nuôi duy nhất của mình.
- Con nuôi duy nhất? Con nuôi? - Tôi thì thào hỏi lại.
- Phu Nhân không sinh con. Có nhiều lí do lắm. Yul được nhận nuôi từ nhỏ khi mới sinh, trong mắt Phu Nhân thì Yul giống như con ruột của mình vậy. Thậm chí còn hơn con ruột ý chứ!
Tôi đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Dù lần trước Hạnh Nhi cũng loáng thoáng cho tôi biết về thân phận của Yul, nhưng kì thực thì tôi không thể ngờ rằng mẹ Yul lại là một người phụ nữ giàu có như vậy.
- Này Hạnh Nhi, vậy cậu có biết hiệu trưởng đột ngột ra nước ngoài vì chuyện gì không vậy?
Cả tôi và Hạnh Nhi giật thót. Cái giọng thều thào có chút phấn khích kia là của cậu bạn bàn trên, Tùng béo. Sao lại có thể lén lút nghe chuyện của người khác xong lại mang bộ mặt ngây thơ kia quay xuống hỏi một câu xanh rờn như vậy cơ chứ?
Nhưng mà lại hỏi vào đúng câu mà tôi cũng đang thắc mắc.
Ánh mắt tôi hoà vào đường ánh mắt của Tùng béo. Cả bốn ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Hạnh Nhi.
Nhỏ bạn hồ nghi liếc nhìn qua chúng tôi, nghĩ ngợi chút mới nói.
- Tớ nghe đâu là đi tìm người.
- Tìm người? - Cả tôi và Tùng béo đồng thanh.
- Ừ.
- Tìm ai vậy? - Tôi và Tùng béo đồng thanh lần hai.
- Tớ không biết.
- Trời! - Cả tôi và Tùng đồng thanh lần ba.
Đến lúc này, hai đứa mới quay sang nhìn nhau. Ngỡ ngàng. Cậu bạn này cũng chung sở thích tò mò với tôi đấy chứ. Tiện tò mò, tôi hỏi luôn.
- Ju đâu?
- Tớ không biết. HÌnh như ra ngoài từ sáng sớm.
- Này, hai người bơ tôi đấy à?
Tôi định hỏi vài câu nữa nhưng thanh âm trong cổ vẫn chưa kịp phát ra thì giọng giận dỗi của Hạnh Nhi đã khiến cậu bạn béo kia cười hề hề. Tôi thấy vậy cũng cười theo sau.
Cười mãi, cậu bạn bên cạnh mới nhẹ nhàng.
- Sao Hạnh Nhi biết rõ về gia đình hiệu trưởng vậy?
Chính thức thì không khí vui vẻ lúc này bị câu hỏi “ Sao Hạnh Nhi biết rõ về gia đình hiệu trưởng vậy?” của cậu bạn béo kia bị chặn cho ngột ngạt. Cả ba đứa bỗng ngồi đờ ra nhìn nhau ái ngại. Hạnh Nhi đảo mắt qua nhìn tôi, sau lại liếc xuống mấy vỏ hướng dương trên mặt bàn, thỏ thẻ.
- Ngày trước tớ có giúp việc cho nhà Yul. Hiệu trưởng thấy nhà tớ khó khăn, nên đã kêu tớ đến. Cho đến khi Yul đi du học về, thì tớ nghỉ.
Tôi tỉnh người. Thế chẳng nào.
Định bụng hỏi Hạnh Nhi thêm nữa về hiệu trưởng, nhưng cơ miệng vừa kéo lên đã hạ không vận tốc khi ba tiếng trống vang lên.
Tùng….Tùng….Tùng……..
***
Phi lí. Thực là phi lí.
Hoang đường. Thực là hoang đường!
Thực là khiến người khác có tâm trạng Lộn xộn.
Lòng thấy bừa bộn……….Cảm xúc Hỗn độn……Vui buồn lẫn lộn!
Chúng tôi được nghỉ một tuần ở nhà tự học!
Lăn qua lăn lại trên giường, cầm tờ giấy thông báo ở tay bên phải, tôi ngán ngẩm soi sang lịch những môn tự học tay bên trái. Càng nghĩ càng thấy vô lí mà!
Lúc ấy, sau hồi trống vào, rõ là lớp học khá nghiêm túc. Rồi, một đống người áo đen đi vào, rồi một đống người áo đen đi ra. Đống người trước phát cho lịch tự học. Đống thứ hai phát cho tờ giấy thông báo. Và kết quả là một đống học sinh lớp tôi về!
Thông báo đại loại nói rằng; Hình phạt lần trước mà thầy hiệu trưởng ra quyết định với Yul và Ju nay giảm xuống còn một tuần thay vì một tháng. Lần trước là nhặt lá, bây giờ là tổng vệ sinh toàn trường. Vì tổng vệ sinh toàn trường có thể gây ảnh hưởng tới không khí trong trường, nên là những học sinh khác được nghỉ một tuần ở nhà tự học theo lịch học có sẵn để đảm bảo sức khỏe. Sang tuần mới sẽ đồng loạt khai giảng các lớp câu lạc bộ.
Đúng là một mũi tên chết 3 con chim mà! Vị Phu Nhân kia quả là khôn ngoan. Biết sao không? Ầy, tôi có thể phân tích.
Thứ nhất. Hình phạt nhặt lá kia là phạt Yul và Ju. Mà Yul là ai? Là con cưng của vị Phu nhân kia. Nghe đâu Phu Nhân và hiệu trưởng thường có mâu thuẫn là cũng bởi Yul. Mà bây giờ hiệu trưởng đã ra nước ngoài, thì toàn quyền là do Phu Nhân.
Lần này, thay vì quyết định nhặt lá một tháng bằng tổng vệ sinh toàn trường 1 tuần nghe thoáng qua thì tưởng hình phạt nặng hơn, nhưng tôi cũng thừa đoán ra. Ai biết đâu Yul có chịu hình phạt ấy không? Biết đâu Phu Nhân thuê người làm thay Yul thì sao?
Thứ hai. Cho học sinh ở nhà tự học có vẻ vô lí. Nhưng sau cái câu vô lí ấy, lại là thông báo “ Khai giảng tưng bừng các câu lạc bộ của trường.” Rõ là tập 1 mới làm người khác hụt hẫng, tập 2 cũng là tập cuối đỡ người bằng tấm nệm êm ru!
Thứ ba. Cũng là một cách để chứng minh cho các lãnh đạo trong trường rằng: Tuy tôi không thường xuyên đến trường, nhưng quyền của tôi vẫn là lớn nhất!
Quả là nội tâm thâm hậu!
Tôi ngồi gật gù với những dòng suy luận của bản thân, sau rồi cũng thở hắt. Không biết trong chuyện này Ju có chịu thiệt thòi gì không?