Ngày trước đọc tiểu thuyết có những đoạn viết về sự đau đớn của thể xác như
“đầu đau như búa bổ” “tay chân như dã rời” “Ruột gan quặn lên từng khúc.'.. tôi cứ thắc mắc mãi liệu đó có chính xác là cảm giác mà con người có thể trải qua không hay là tác giả cố tình phóng đại lên một cách thái quá nhằm gây ấn tượng mạnh cho người đọc?
Giờ thì tôi biết tác giả chẳng hề thái quá một chút nào!
Đầu tôi nặng trịch, cảm giác như có một quả tạ nào đó đang trình ình trên đầu. Tay chân đau ê ẩm, mắt hoa lên và khoảng không phía trước toàn một màu đen kít.
Tôi nghĩ là mình vừa rơi xuống vực sâu.
Nhưng dù có vô lí và bị rơi xuống vực, thì tôi cũng biết rằng mình không được khóc lúc này. Tôi cũng không thể lo ó, vì tôi biết chẳng ai có thể nghe được tiếng của tôi.
Chính xác rằng tôi không thể mở miệng ra được vì chiếc khăn to bự đang bị ai đó nhét vào miệng.
- Cô nhóc tỉnh rồi.
- Tìm chiếc khăn mau.
Chẳng biết đây là lần thứ mấy tôi tỉnh.
Lần này, tôi cảm thấy mình khá hơn lần trước. Tôi nhận thức được rằng mình bị nhóm người này bắt đi sau khi ăn bữa tối về. Đầu cũng bớt đau. Nhưng kì thực dù có cố gắng mở mắt, thì tôi cũng không thể nào nhìn rõ những bóng người đang dịch chuyển phía trước. Họ đang làm gì? Và họ sẽ làm gì?
Sao lại mang tôi tới đây…
Tôi lại chìm vào giấc ngủ mơ màng…
***
Lần cuối, tôi mạnh mẽ gượng hết sức để chồm dậy. Rồi….
Chính xác thì tôi vừa bị lăn xuống đất khi đang nằm trên giường. Ngó nghiêng xung quanh. Đây chẳng phải phòng của tôi sao?
Trời ạ, Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ quái gở. Nhưng kì lạ thật. Cảm xúc phiêu cứ như thật ấy.
---
Vỗ từng vạt nước lên mặt, cảm giác những mạch máu trong đầu tôi dần như giải thoát, bung ra, tê tê. Cảm giác mát lạnh từ mặt vào trong đến tận não bộ khiến tôi tỉnh hẳn. Tỉnh hẳn nên tôi xác định rõ ràng: Tôi không hề mơ!
Bằng chứng là vừa thọc tay vào túi áo, một tờ giấy ghi hóa đơn thanh thoán.
21 giờ 30 phút. Tối ngày hôm qua!
Tôi đi đi lại lại trong phòng, gõ đầu côm cốp. Nào nào, Linh Đan, cố nhớ lại xem rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra.
“ Rời khỏi quán. Đúng. Rời khỏi quán. Sau đó đi vào con đường có bóng tối. Sau đó có nhóm người áo đen. Đúng, khoanh vùng áo đen. Sau đó là cảm giác mê mê, mơ hồ, ảo ảo, lúc tỉnh lúc mơ, chập cheng. Đúng. Sau đó? Sau đó là tỉnh hẳn. Sau tiếp. Trong nhà vệ sinh. Tiếp nữa. Gõ đầu côm cốp. Tiếp? Là bây giờ. Sau….?
Trời ạ!........”
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi lủi thủi xuống tủ lạnh, ăn Kem.
Ngồi nhấn nhá chỗ Kem, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về những chuyện tối quá. Đúng. Rõ ràng là tôi không thể nhớ lại được những hình ảnh đã xảy ra được. Vì sau tất cả, những gì mà tôi cố nhớ lại trong khoảng thời gian đấy chỉ là một màu đen kít.
Tôi nghe thấy tiếng giớ, trong một lần nào đó. Đúng. Cảm giác như có một bàn tay nào đó khẽ nâng mình dậy, tiếng gió vi vu bên tai, tưởng như tôi đang bay vậy.
Tôi lại tiếp tục ngồi ăn Kem. Phải. Ăn thật nhiều Kem luôn là cách tốt nhất đả thông trí nhớ.
Lại có một lần, tôi tỉnh dậy. Khi ấy, tôi có nghe thấy tiếng nói chuyện. Không phải giọng nói của mấy người có dáng hình vuông vức, tuyệt đối không phải, vì lần nói chuyện này, những giọng nói nhẹ bẫng, mơ hồ, và lạnh lẽo lắm.
- Làm cách này chỉ là muốn biết tôi là ai thôi sao?
- Tôi biết cậu là ai ngay từ lần đầu tiên cậu quay trở lại đây.
- Vậy ra cậu vào lớp học đó là vì tôi?
- Còn cậu vào lớp học đó là vì muốn tiếp cận một người?
Có tiếng cười lớn. Rồi, tôi lại thiếp đi.
Như người trong mộng bước ra, tôi thề là tôi chẳng hiểu nội dung cuộc nói chuyện kia là gì. Vào lớp học nào? Tiếp cận ai? Cả hai nói bằng tiếng Việt mà khi đến bây giờ, ngồi ở phòng này, tôi đang ăn Kem và kịp nhứ lại, cứ ngỡ như mình đang xem phim Ả Rập không có Vietsub!
Tôi lại nhấn nhá chút kem.
Thế giới khi mà tôi tỉnh lại lần gần nhất, là khi tôi thấy lờ mờ hai dáng người. Cả hai đều sáng rực rỡ. Nhưng một bên sáng trong hiền dịu, còn bên này, chói mắt và hơi lóa. Giống như ánh sáng của Mặt trăng và cái chói chang của Mặt trời vậy.
Chói lóa, tôi khẽ cựa quậy. Nhưng chẳng thể nào có thể nhìn rõ họ. Họ xa vời hệt như nội dung câu chuyện mà họ đang nói.
- Nhìn lại bản thân cậu đi. Ông ấy sẽ không bao giờ chấp nhận một người như cậu!
- Cậu đang chế giễu tôi hay là đang lo lắng cho vị trí hiện tại của mình vậy?
- Haha. Tôi không biết cậu đang nói tới vị trí nào. Nhưng trong trái tim một người nào đó, thì vị trí của tôi lại cao lắm đấy.
- Đừng lôi người khác vào chuyện này.
- Cậu hứng thú với nó?
- Đừng dùng từ “hứng thú” bởi suy nghĩ của tôi khác cậu.
- À. Haha. Vậy cậu thật lòng ư? Haha. Chẳng phải cậu tiếp cận nó cũng là bởi gia đình nó thân với người mà cậu tìm bấy lâu?
- …
Sau đó. Mọi thứ im lìm. Tất cả còn lại một màu đen.
Rồi, thứ âm thanh cuối cùng mà tôi nghe được, chỉ là…..Bịch……..Á……
Đó là tiếng hét của tôi khi lắn xuống giường của mình!
***
Tôi ngả người ra ghế, vỗ vỗ cái bụng đã căng đầy vì kem của mình, rồi lại xoa nắn đầu. Kì thực thì khi nhớ lại, cảm giác chẳng có gì thoải mái hơn lúc chưa nhớ được điều gì. Đầu ong ong và cảm giác khó hiểu khiến tôi có chút khó chịu.
Rõ là, trong một số tình huống, thì không biết lại là cái hay. Cứ vô tư, vô lo. Nhưng khổ cái là tính tôi nó tò mò. Không biết là phải tìm cho bằng được nguyên nhân. Không nhớ thì cũng cứ cố nhớ lại bằng mọi giá. Đúng là cái tình tò mò hại người.
Rồi, những âm thanh kì dị kia lại hiện rõ mồn một trong đầu. Họ là những ai? Họ đang nói về chuyện gì? Và nếu như không liên quan tới tôi, thì tại sao tôi lại có mặt ở đó? Tại sao tôi lại bị đưa đến một nơi khó hiểu, rồi lại trả tôi về phòng của mình cũng bằng một cách khó hiểu?
Và tại sao, sáng thứ hai đầu tuần lại chuyển về học chiều vì lí do chuẩn bị những bước cuối cùng cho buổi khai mạc các câu lạc bộ trong trường? Điều cuối, tại sao Phu Nhân đầy danh tiếng kia cũng sẽ tới?
Sau tới, tôi tổng tiến công cái tủ lạnh để chuẩn bị tinh thần vững vàng vào chiều nay.