Chỉ cần nghe thấy câu này của mẹ tôi thôi, chân như có công tắc tự động, tôi vội gồng mình mình dậy, nhún nhẩy trên giường.
- À. Haha. Con đang tập thể dục.
- Tốt. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Bố mẹ hơi bận.
- Vâng. Vâng. Con biết rồi.
- Đan, đợt công tác này, bố mẹ bận một số chuyện, nên là mẹ sẽ về trễ nhé.
Tôi ỉu xìu.
- Vậy bao giờ mẹ về?
- Chắc khoảng cuối tuần, hoặc có thể sang tuần.
- Vâng. Con biết rồi. Nước Pháp bây giờ là mùa gì hả mẹ?
- Bố mẹ đã rời Pháp ngày hôm qua, bây giờ đang ở Nhật.
- Nhật ạ? - Tôi tròn mắt.
- Ừ. Bố con có việc phải ra ngoài chưa về, bây giờ mẹ cũng phải quay lại với công việc của mình. Chào con nhé!
- Vâng. Bố mẹ nhớ về sớm đấy.
- Ừ. Bố mẹ biết rồi. Yêu con!
Tắt điện thoại, tôi nghẹn ngào.
Trong những chuyến đi công tác xa nhà, tôi thấy mẹ là một người rất khác. Mẹ khi đi xa là người hiền dịu và có giọng nói ngọt ngào. Mẹ không bao giờ quát mắng, chỉ nhẹ nhàng nói yêu tôi.
Khi mẹ ở nhà, mẹ lại là người khác. Nhưng tôi biết, mẹ yêu tôi nhiều lắm!
Nhưng có điều tôi cứ thắc mắc, sao bố mẹ tôi lại đột ngột qua Nhật nhỉ?
***
Những ngày học tiếp theo cứ thế diễn ra trong không khí tập trung cao độ của cả lớp ( trừ một số thành viên không tiện kể tên).
Ắt hẳn rằng ai cũng cảm thấy hân hoan trong ngôi trường đầy đủ tiện nghi khang trang này.
Sau những ngày có những hành động kì quái của một số người không-bình-thường, thì vài ba hôm nay, họ cũng bắt đầu quay lại với quỹ đạo của mình. Tôi cũng âm thầm lặng lẽ tận hưởng cuộc sống bên những ly kem vào giờ ra chơi cùng Hạnh Nhi. Hai đưá dạo này bám nhau riết, tôi lại cứ nghĩ giữa Tùng béo và Hạnh Nhi có chuyện gì, nhưng cô bạn chỉ cười nhăn nhíu: “ Thì có những chuyện chỉ con gái chúng mình mới chia sẻ được với nhau thôi.” Tôi cười hì hì, gật đầu cái rụp!
Hôm nay cũng không ngoại lệ, giờ ra chơi, cả hai đứa đều phi xuống căn-tin trường, gọi hai ly kem to đủ các vị, rồi lại chạy tới chiếc bàn quen thuộc, đá đưa.
- Tớ thấy hình như trường mình nghiêm túc hơn đấy. - Hạnh Nhi bắt đầu than vãn.
Tôi vẫn chăm chú vào cốc kem, đồng tình.
- Tớ thấy lâu rồi.
- Lần trước khi tớ mới chuyển đến đây. Trường Ping Yi cũng khá nghiêm ngặt. Nhưng cảm giác lúc trước khác lắm.
- Ngày trước thì sao? - Tôi ngạc nhiên.
Hạnh Nhi chau mày, suy nghĩ mông lung, rồi lại cúi xuống gẩy cốc kem phía trước, sau mới phán.
- Kênh kiệu!
- Kênh kiệu? - Tôi tròn xoe mắt.
- Suỵt, cậu nói bé thôi. - Hạnh Nhi vội che miệng tôi, ngó trước ngó sau, giọng nhỏ hẳn - Cậu không thấy học sinh ở đây khác những học sinh trường khác sao?
Tôi nhăn trán nghĩ ngợi, đáp mông lung.
- Thì đồng phục trường Ping Yi khiến những học sinh ở đây thanh lịch hơn những học sinh trường khác.
Hạnh Nhi gật đầu.
- Đúng. Còn gì nữa?
Tôi nhăn trán mạnh hơn.
- Các bạn trong lớp ít khi nói chuyện với nhau. Thành tích khủng.
- Đúng. Còn gì nữa?
Tối tặc lưỡi.
- Tất cả đều biết Yul.
Hạnh Nhi cốc nhẹ vào đầu tôi một cái, lừ mắt.
- Cậu ấy. Ngốc lắm.
Tôi giãy nảy.
- Sao thế? Sao thế. Sao ai cũng bảo tớ là ngốc thế? Tớ hơi bị khôn đấy!
Hạnh Nhi cười sặc sụa.
- Đấy. Cậu ngốc ở đó đấy. - Rồi dịu giọng - Nhưng mà chính tính cách đó lại khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Tôi ngẩn người.
- Khi tớ nhận được học bổng trong trường. Tớ đã rất rất vui. - Hạnh Nhi nhìn xa xôi, giọng trùng xuống - Nhưng khi tớ bước chân vào trường này, tớ thực sự hụt hẫng.
- Vì sao vậy?
- Vì học sinh trong trường đều tự tạo ình khoảng cách. Để vào được trường Ping Yi đã khó, làm sao để học tập tốt ở đây lại càng khó hơn. Tất cả học sinh đều giỏi, đều xuất sắc. Nếu không trong số đó, thì số còn lại cha mẹ đều rất giàu. Số xuất sắc thì chỉ có ngày đêm học và học, đến lớp cũng chỉ học và học. Số có bố mẹ giàu có thì chơi với nhau.
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạnh Nhi, mỉm cười.
- Cậu đã rất cố gắng đúng không?
Trong giây lát, khuôn mặt ấy sáng bừng lên.
- Ừ. Tớ đã rất cố gắng. Cố gắng trong học tập. Còn những thứ khác thì….
- Sao vậy Nhi?
- Tớ không thể hòa đồng được. Tớ không thuộc nhóm người chỉ biết học và học. Cũng không phải thuộc một trong số những người giàu có kia. Vậy nên tớ cô đơn và lẻ loi. Nhưng giờ thì, nhìn xem, haha, tớ đã có cậu, có Tùng và có Ju.
Tôi cười, rụt rè nói.
- Ừ. Chúng ta vẫn là những người bạn tốt mà.
- Đấy. Cậu đáng yêu như thế đấy. Cứ ngô ngố nhưng lại không. Thành thật và trẻ con. Yêu cậu lắm đấy!
Tôi suýt cắn phải lưỡi của mình. Rề rề hỏi.
- Đây là cậu khen hay chê tớ vậy?
- Haha.
Rồi hai đứa cứ chí chóe một góc căn-tin như thế cho đến khi trống vào lớp học.
Dạo gần đây, tôi thân với Hạnh Nhi lắm!
***
Chiều thứ 7, câu lạc bộ ghi-ta của chúng tôi bắt đầu buổi học đầu tiên.
Và tôi thì đang ngồi đợi Ju ở điểm chờ xe Bus.
Chẳng biết thói quen này do ai khởi xướng ra, nhưng cả tôi và Ju đều gặp nhau ở chỗ đợi xe Bus để cùng tới trường. Thực ra 5 giờ chiều lớp mới bắt đầu, nhưng tôi vẫn cứ ra đây sớm hơn nửa tiếng. Vì ở nhà một mình cảm giác hơi lạc lõng. Đây là lần đầu tiên bố mẹ tôi đi công tác lâu đến vậy. Cũng gần hết hai tuần rồi!
Ngồi đá đưa chân nhìn dòng người qua lại được một lúc, điện thoại tôi có thông báo tin nhắn mới từ Ju.
- “ Ju hôm nay đến trường muộn! “
Liếc nhìn đồng hồ, giờ có hơn 4 giờ chiều. Tôi ngán ngẩm cất điện thoại, chẳng biết làm gì, thôi thì cứ đi bộ tới trường vậy. Ju hôm nay đến trường muộn, vậy thì tôi sẽ đến trường sớm nhất cho coi!
Từ điểm chờ xe Bus tới trường cũng không xa, tôi đi liền một mạch là tới nơi. Hôm nay chỉ có câu lạc bộ ghi-ta và câu lạc bộ Thơ văn sinh hoạt, nên không gian khá là yên ắng. Cũng có thể là do tôi đến quá sớm!
Lượn một vòng qua hòn non bộ, lại lăng xăng qua đài phun nước nghịch, được một lát đã thấm mệt. Lúc ngồi bệt xuống vòi phun nước để nghỉ, thấy xa xa kia, bác bảo vệ trong khu nhà quản lí ngó đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn tôi như kiểu;
“ Quá liều hay chưa kịp uống thuốc?“.
Thẹn thùng đứng dậy, tôi chạy vội ra khu nhà phía sau trường. Có lẽ bác ấy nghĩ tôi là con dở hơi nào đó đi lạc vào trong trường rồi cứ nghĩ chốn này là công viên!
Tôi tản bộ quanh khu nhà sau trường. Nơi đây vẫn là nên thơ và trong lành. Và, bí mật nhất.
Tôi đưa mắt nhìn toàn bộ dãy nhà phía sau, nhưng ánh mắt lại bị rơi hụt khi thấy hai cái bóng nhỏ thấp thoáng sau dãy nhà. Chút nắng ít ỏi cuối ngày đủ để nhuộm màu hai dáng người bị khuất sau dàn hoa leo khiến hai cái bóng trải dài xuống mặt đất.
Nghi ngờ, tôi định ba chân bốn cắng phi ra chỗ bác bảo vệ để báo trường mình có trộm. Nhưng rồi lại thấy hụt hẫng khi trong đầu hiện lên ánh mắt khó hiểu của bác bảo vệ khi nãy. Vậy nên, tôi quyết định thăm dò xem, có chính xác họ là trộm không, rồi mới đi báo sau.
Nhón từng bước chân một cách nhẹ nhàng, tôi gần như nín thở. Mon men lại gần giàn hoa leo. Nhưng vừa tới gần chưa kịp thò đầu vào thì tiếng nói trong đó đã hất vang ra.
- Tôi đã cho cậu 5 ngày. Và đó là câu trả lời của cậu?
- Cậu đang nghĩ tôi tới nơi này chỉ vì tiền?
Giọng người kia đầy khinh bỉ.
- Vậy là vì ông ta? Nói đi, bao nhiêu thì cậu chịu biến mất khỏi nơi đây?
- Cậu không có quyền gì để tra khảo tôi lí do vì sao tôi tới đây. Nhưng đừng có lôi người vô tội vào chuyện này.
Giọng khinh bỉ kia bất giác cười lớn.
- haha. Được thôi. Vậy thì hãy ở lại. Tôi sẽ chống mắt lên xem cậu làm được cái trò chống gì. Còn người vô tội thì…..Xin lỗi nhé. Đấy lại là quyền của tôi rồi!
- Cậu…?
- Sao? Nhìn đi. Hãy nhìn khu đất này đi. Cái khu đất mà trước kia ông ấy cứ khăng khăng đòi giữ lại vì ai đó đấy. Nhưng giờ thì sao? Chẳng phải vì tôi mà ông ấy đã xây trường này hay sao?
- Tôi chẳng quan tâm tới điều đó! Có phải đó là lí do cậu từ Mĩ trở về khi nghe tin tôi sẽ tới đây?
- Đúng! Thì sao? Nhưng có một người mà cậu sẽ phải quan tâm hơn cái tài sản kếch xù đấy!
….
Lại cảm giác quen thuộc. Đúng! Đúng, thứ cảm giác này.
Cảm giác giống như xem phim Ả rập xê út không có Vietsub hôm đó! Cái hôm mà tôi đi ăn tối về muộn và bị đưa đi, nhưng khi tỉnh dậy lại thấy đang nằm trên giường. Hai giọng nói này, chính là hai giọng nói trong những lần tỉnh dậy chập chờn mà tôi nghe thấy. Nhưng hai giọng nói này, bây giờ nghe quen lắm! Lạnh lẽo đóng băng, trầm ấm từ tốn. Yul và Ju?
Tôi rùng mình, nhẹ nhàng tiến thêm vài bước nữa, ghé đầu vào bên trong.
Vắng tanh!
Sặc.!!! Chính thức là bị sặc nước miếng! Sao giống như ma quỷ hiện hình vậy trời?
Tôi nghi ngờ, chạy lên phía trước ngó nghiêng. Quanh quẩn 1 vòng dưới giàn hoa leo mà không thể tìm thấy bóng dáng hai người kia đâu? Hay là có đường hầm bí mật nào? Đúng, phải có một lối đi tắt nào đó ở quanh quẩn đây!
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu cào cào mấy chỗ cỏ gần đó. Phải có một cái nắp hầm bí mật ở đây chứ?
Tôi ra sức cào. Cào và cào.
- Này, học sinh kia!
Thất thần ngẩng đầu lên, phía trước xa xa kia, bác bảo vệ đang một tay chống cạnh sườn, một tay giơ chiếc que chỉ về phía chỗ tôi!
Mặt tôi đen như *** nồi bị cháy!
---
Khi giao tôi cho cô giáo phụ trách câu lạc bộ ghi-ta, tôi còn nghe thấy tiếng bác bảo vệ dặn dò.
- Nó nghịch lắm đấy.
Thiệt tình, trường này có những tên trộm nguy hiểm như hai cái tên vừa nãy kia là vì có những người bảo vệ không tin vào học sinh như bác đấy!
Tôi lủi thủi đi vào chỗ ngồi. Kế bên kia, Hạnh Nhi cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi mếu máo làm khung hình miệng giải thích.
- Tớ vô tội!
Hạnh Nhi cười toe, gật gù. Chẳng biết là cậu ấy có hiểu tôi đang nói điều gì không nữa.
…
Lớp sinh hoạt câu lạc bộ ghi ta khá rộng. Được thiết kế theo hình chữ “U“. Dãy bên phải là hàng ghế dành cho học sinh lớp 10. Dãy giữa là cho học sinh khối 11, còn bên trái cho học sinh khối 12.
Chính giữa, là một khung đàn ngay ngắn dành cho giáo viên phụ trách câu lạc bộ và chủ tịch câu lạc bộ. Phía trên kia, là một sân khấu hoành tráng đầy ánh đèn cho những màn biểu diễn ngẫu nhiên.
Cũng sắp sửa đến giờ vào lớp, và học sinh từ các khối cũng đã đến gần như đông đủ. Mỗi khối có 35 lớp, mỗi lớp tối đa chỉ có 5 người tham gia. Tôi nghĩ rằng có những lớp chắc bỏ qua câu lạc bộ ghi ta, vì số học sinh ở đây chưa đủ số người khi tôi làm phép tính đơn giản. 35 nhân 5 nhân 3 bằng 525 người!
Trong câu lạc bộ bây giờ chừng hơn hai trăm người!
Lớp tôi có 5 người, nhưng chỉ thấy có Hạnh Nhi đứng phía trên trao đổi gì đó với giáo viên phục trách. Đang ngó lơ nhìn xung quanh, thì cửa lớp xuất hiện một dáng người.
Và khi người đó bước vào, những tiếng “Ồ” đồng loạt vang lên. Đúng thôi, làm gì có trí tưởng tượng nào siêu hạng đến mức có thể tưởng tượng nổi Yul lại tham gia câu lạc bộ ghi-ta?
Yul lạnh lùng bước vào lớp trong ánh mắt ngỡ ngàng của học sinh đến từ các khối lớp khác nhau.
Đâu đó ở khối lớp 10.
- Trời ơi. Thiên thần. Anh ấy đẹp trai hơn những lời mà mọi người vẫn kể.
- Anh ấy thật tuyệt!
- …
Khối lớp 11 bắt đầu xì xầm.
- Ước gì bạn ấy liếc nhìn mình một cái.
- Yul lạnh lùng đầy cuốn hút.
- …
Khối 12 không kém cạnh.
- Ước gì nhỏ hơn 1 tuổi để có thể học cùng khói với Yul nhỉ?
- Kì bí. Lạnh lẽo, nhưng cũng đầy ma lực.
- …
Dù mỗi khối có những ý kiến riêng, nhưng có thể dễ dàng nhận ra, họ đều có mục tiêu chung là chiếc điện thoại.
- Alo. Mày à. Đoán xem. Yul tham gia câu lạc bộ ghi-ta đây nè.
- Đáng đời chưa. ừ, hủy câu lạc bộ văn thơ đi. Chưa. ừ, giờ vẫn kịp.
- Alo. Thiên thần của mày ở đây nè.
- Alo, anh ấy đẹp một cách tàn nhẫn.
- …..
Tôi vuốt mặt. Vuốt mặt, lại vuốt mặt.
Trời ạ. Sao họ có thể giống tôi đến thế khi lần đầu tiên gặp Yul vậy? Đúng là cái đẹp có quyền dìm chết mọi ánh nhìn và được kiêu hãnh chà đạp lên dư luận mà!
Yul bình thản, ánh mắt không cảm xúc, lướt nhanh trên mọi con mắt đang đổ dồn về mình, phủ kín nơi đây bằng sự lạnh giá. Khoanh tay ngồi xuống hành ghế dành cho khối 11.
Tôi lại cứ nghĩ cậu ta mặc áo bằng nam châm. Đi đến đâu, đám con gái 3 khối xoay đầu theo đến đó.
Rồi khi tiếng e-hèm của giáo viên vang lên, mọi người thấy trên bục giảng phía cao kia, cô giáo bình tĩnh dở danh sách học sinh và bắt đầu đọc các nội quy trong câu lạc bộ. Nhưng khi cô vừa chỉnh lại Mic, thì….
“Rầm…rầm….ầm…ầm….”
- Cô ơi, em tham gia câu lạc bộ với ạ
- Cô ơi, em nữa ạ.
- Cô ơi. Em, em….
- ….
Bên ngoài cửa, học sinh các khối lớp chen nhau đăng kí tham gia. Tôi nuốt nước bọt đánh ực, không lẽ họ là số thành viên nghe qua điện thoại kia?
Chẳng biết Hạnh Nhi ngồi cạnh tôi từ bao giờ, cô bạn lắc đầu.
- Kiểu này đến là chỉ để ngắm người.
Tôi cười méo. Thì ra, độ “hám” trai đẹp của tôi vẫn chưa bằng 1 phần của học sinh nữ trường Ping Yi!
Giờ thì tôi có thể ước lượng chính xác đáp số của phép nhân tính người kia rồi, đủ 525 người, chưa kể số đông khác ngoài kia tràn trề thất vọng ra về khi cô giáo phải nhờ tới sự can thiệp của bác bảo vệ!
Full lớp rồi!
***
Cuối cùng, sau màn ghi danh chóng vánh, toàn bộ ghế ở câu lạc bộ đã được phủ kín. Phía trên, cô giáo phụ trách cũng đã hoàn thành xong bài nói về nội quy. Tiếp đến, cô từ tốn.
- Bây giờ, cô sẽ mời lên đây Chủ tịch câu lạc bộ ghi-ta của chúng. Trước khi cô giới thiệu, cô muốn lưu ý rằng: Đây là vị trí mà các thầy cô chọn nhằm mục đích công bằng nhất. Vị trí này dành cho người xuất sắc nhất trường. Và bây giờ, các em sẽ được thưởng thức tài năng của bạn ấy. Ju lớp 11a2.
Bên dưới, những tràng pháo tay bắt đầu vang lên. Nở rộ như tiếng pháo.
Phía trên kia, chính giữa sân khấu, Ju khá lịch lãm trong bộ áo vest. Ánh đèn hơi mờ, chỉ đủ những tia sáng yếu ớt bao quanh người đứng phía dưới, tạo cảm giác huyền ảo mơ hồ.
Ju hơi cúi đầu chào mọi người, rồi ngồi lên chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn phía trên sân khấu. Với một phong thái chuyên nghiệp, cậu ấy bắt đầu lướt những ngón tay thon dài lên dây đàn.
Những âm thanh thánh thót hòa quyện vào nhau dẫn dắt người nghe tới một thế giới khác. Một thế giới đầy sắc màu, chứa chan ánh nắng, ấm áp và dễ chịu. Tôi chẳng còn nghe thấy tiếng nói chuyện của bất kì ai, hay thậm chí là tiếng thở của chính mình. Trong giây lát, hình như Trái đất đã ngừng quay?
Rồi…Bộp bộp bộp……..
Cả căn phòng rộng lớn như vỡ òa. Tiếng vỗ tay không ngớt. Tôi giật mình, vỗ tay theo.
Ju khẽ cúi đầu, nhìn bao quát xuống phía dưới. Trong giây lát, tưởng như ánh mắt đó dừng chân tại chỗ tôi. Tôi tròn xoe mắt, xác định lại. Dạo gần đây là mắt mũi tôi hay hoa và có xu hướng ngộ nhận lắm.
Biết mà, có phải đâu. Ju đang nhìn vô hồn về khoảng không nào đó, giọng trầm trầm.
- Chào các bạn. Mình là Ju lớp 11 a2. Với vị trí chủ tịch câu lạc bộ, mình hứa sẽ giúp đỡ các bạn hết sức có thể về ghi-ta. Xin cám ơn!
Những tiếng vỗ tay lại vang lên, Ju chậm rãi đi xuống phía dưới. Phía trên bục giảng, cô giáo phụ trách lại tiếp tục đọc nội quy về giờ giấc và các quy tắc trong lớp.
Cạnh tôi, Hạnh Nhi thều thào.
- Ju chơi đàn trên cả tuyệt vời đúng không?
Tôi nhất trí, gật đầu cái rụp.
- Đấy. Ngày trước Ju có dạy cho Tùng chơi đấy! - Hạnh Nhi cười toe.
Nhắc đến Tùng tôi mới nhớ, sao từ đầu tiết tới giờ chưa thấy cậu ấy đến. Quay sang, nắm lấy tay Hạnh Nhi, tôi nghi ngờ.
- Cậu và Tùng xích mích gì à?
Hạnh Nhi lừ mắt.
- Không có đâu.
- Vậy sao không thấy Tùng đâu?
Cô bạn tiện tay vỗ nhẹ một cái lên đầu tôi, chu môi.
- Trời ơi. Xem cậu tập trung chưa kìa. Lúc Ju đang chơi đàn, tớ có thì thầm vào tai cậu rằng:“ Tiếc quá, Tùng không được nghe bài đàn này của Ju vì có việc bận không đến lớp được.”
Tôi yếu ớt hỏi lại.
- Thật hả?
Hạnh Nhi nhìn tôi bằng nửa con mắt thay cho câu trả lời “ Là thật đấy!” Tôi cúi đầu, lẩm nhẩm được vài từ “ Không lẽ mình bị tiếng đàn thôi miên?”