Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 24: Sương mù



Loại trừ phiền phức từ phía Văn Cữu rồi, Vân Tước còn phải bắt được người âm thầm ra tay với mình.

Theo thường lệ cậu hóa trang đơn giản, mua một két nước uống có cồn từ người bán rong, vừa ngồi trên phương tiện giao thông công cộng vừa uống.

Những kẻ theo dõi xung quanh chỗ ở của cậu đã ít đi khá nhiều, ngồi xổm lâu như vậy vẫn không có được bất kỳ tin tức hữu dụng nào chính là lúc bực bội và mệt mỏi nhất của những kẻ canh gác này, cũng là thời cơ tốt nhất để cậu thu thập tin tức.

Vân Tước mặc một chiếc áo thun vải nhão nhoẹt cùng quần jeans rộng thùng thình thoải mái, mái tóc hơi dài như đã rất lâu chưa được chăm sóc, được túm thành một bó lộn xộn phía sau gáy, vài sợi lưa thưa rũ xuống hai bên khuôn mặt, trên cằm còn lún phún râu chưa cạo.

Tay phải cậu cầm bản vẽ, tay trái tiện tay vứt ly nước vừa uống xong vào bãi cỏ ở bìa bao của khu dân cư, cái chai màu đỏ táng xuống nền đá, tiếng vang lanh chanh làm hai gã lưu manh đang ngồi chơi bài gần đó giật mình, một trong hai tên tính tình nóng nảy thậm chí còn ném bộ bài xuống đứng phắt dậy, người còn lại vội vàng giữ gã lại, chúng bặm trợn nhìn theo Vân Tước lảo đảo bước lên vạch đi bộ đến con phố đối điện, sau đó sút két nước vào sâu bên trong mấy bụi cây trồng quanh vành đai.

"Đồ thần kinh..."

Chờ đến khi hết tạp âm, Vân Tước mới vừa đeo tai nghe lên đã nghe được câu chửi không rõ lắm này, tâm trạng cậu không tồi mà chỉnh âm lượng, gỡ giá vẽ phía sau lưng xuống bắt đầu từ từ vẽ tranh.

"Cản tao lại làm gì?" Một gã đàn ông giọng thô kệch nói, "Suốt ngày ngồi chờ ở cái chỗ chết tiệt này, tao thấy trừ mấy thằng lang thang khốn kiếp ra chả có cái quái gì cả."

"Rồi rồi." Người bên cạnh "Suỵt" một tiếng, "Mày giỏi thì nói câu đó trước mặt đại ca ấy."

"Mà tao không hiểu, anh em nhìn chằm chằm lâu như vậy rồi, nếu có thể bắt được thì đã bắt được từ lâu rồi."

"Bảo mày làm gì thì mày làm vậy đi, lấy tiền làm việc cũng tốt hơn toi mạng chứ."

......

Xung quanh đôi khi có người đứng cạnh nhìn khung vẽ của Vân Tước một cái, không đứng được bao lâu đã rời đi, Vân Tước hờ hững, tựa như đang hoàn toàn nhập tâm mà vẽ, kỳ thật tư duy đều đang tập trung vào tiếng đối thoại loáng thoáng từ tai nghe. Chẳng qua cho tới giờ hai người chỉ nói những câu chuyện vô nghĩa, cũng chẳng có tin tức quan trọng gì.

"Ha! Mày lại thua rồi, tiền rượu đêm nay mày trả!" Tai nghe lại truyền đến tiếng nói chuyện.

Gã đàn ông giọng thô kệch khinh thường nói: "Nhìn mong ước nhỏ nhoi của mày kìa, có mỗi rượu ăn nhằm gì, Giả Tử hôm qua kể tao rằng Thái Hòa mới đưa một đám người mới tới nữa, đúng lúc lắm, đêm nay để anh mày đưa mày đi trải đời."

"Nhưng..." Người kia hơi do dự, "Sáng mai còn phải tới đây thay ca, có kịp không?"

"Ngủ với một con đàn bà có thể làm mày mệt tới mức không nhấc mình khỏi giường chắc? Hay là mày mới là đứa bị **? Trai của Thái Hòa nghe nói cũng không tệ đâu, mày có thể thử xem ha ha ha ha..."

"Mẹ mày! Mày mới là đứa bị ** ấy!"

"Chậc xấu hổ cái gì hả, hôm nay đại ca đi Yên Đảo bàn chuyện công việc rồi, mai mày tới đây trễ tí cũng không biết được đâu."

......

"Brr brr..."

Thiết bị đầu cuối trên cổ tay Vân Tước đột nhiên rung lên, là cảnh báo từ phần mềm phản theo dõi, Văn Cữu đang kiểm tra vị trí của cậu. Sau khi phần mềm được nâng cấp, khoảng thời gian hai tiếng cũng khá dư dả, Vân Tước không sốt ruột, cậu ung dung thong thả vẽ xong một nét cuối cùng, tiện tay lau màu nước trên tay vào quần rồi mở bản đồ điện tử ra, điểm đỏ chớp nháy trên màn hình ảo ghi rõ nguồn của tín hiệu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đó chính là vị trí của Văn Cữu. Cậu phóng to bản đồ lên, dòng chữ nhỏ biểu thị tên địa danh dần dần trở nên rõ ràng.

—— Sân bay Yên Đảo.

Là trùng hợp sao?

Vân Tước từ từ tháo bức tranh đã hoàn thành trên giá vẽ xuống, trên giấy vẽ là một người đàn ông tuấn tú đứng giữa màn đêm dày đặc, sau lưng là dải ngân hà lộng lẫy không thấy được điểm cuối cùng.

Một tia lửa đột nhiên lan lên từ dưới đáy, Vân Tước thả bật lửa về lại trong túi. Gió thổi tan đống tro tàn sau khi ngọn lửa đã tắt sạch trên đường phố, cậu tháo tai nghe ẩn hình nhét trong tai xuống, bóp nát nó rồi ném vừa giá vẽ, balo vừa tiền lẻ vào một thùng rác nằm trong góc đường đang chờ xử lý, sau đó không quay đầu lại rời khỏi khu vực này.

Dù sao ở lại cũng không lấy thêm được thông tin hữu dụng gì, Vân Tước lơ đãng nghĩ, cho nên người muốn giết tôi là anh à, Văn Cữu?

______________________

Nai có lời muốn nói:

3 chương trước nhé. Nai phải chạy qua lấp hố kia nữa. Nỗi khổ của đứa ham đào hố T.T