Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 7: Diễn kịch



"Hưm..." Vân Tước bị sờ đến thở hổn hển, "Nếu anh muốn gọi em như vậy ạ."

Văn Cữu hời hợt mà cắm vào ngón tay vào miệng lỗ đang run lên nhè nhẹ kia, cảm nhận mép âm hộ sưng to đang ngậm lấy đầu ngón tay của hắn mà liếm mút: "Tôi không giữ người vô dụng, muốn ở lại, cho tôi thấy được bản lĩnh của cậu."

"Anh đang nói về bản lĩnh ở mặt kia ạ?" Vân Tước ôm cổ hắn, đầu gối chống lên sô pha chủ động rướn người về phía trước, nuốt ngón tay kia càng thêm sâu, mông uốn vặn cực kỳ ái muội ở giữa háng Văn Cữu, cách lớp vải mà đè lên nơi phồng lên của Văn Cữu, "Bản lĩnh của em, Văn tiên sinh không phải đã sớm được chứng kiến rồi hay sao?"

"Nếu không hài lòng, hẳn là anh đã không cho em vào rồi nha."

Văn Cữu "chậc" một tiếng, tùy Vân Tước kéo xuống khóa quần của mình, kéo quần lót xuống, lấy dương v*t đã sớm cương cứng nhảy ra từ quần tây, được Vân Tước nắm trong tay vuốt ve chơi đùa.

Trong cửa ngoài cửa đúng là được xếp rất nhiều tai mắt của Văn Cữu, chẳng qua người bình thường không nhìn ra được.

Văn Cữu đầy ẩn ý mà nhìn cậu: "Cậu biết khá nhiều đấy."

Vân Tước làm bộ nghe không hiểu, mở ra hai chân quỳ gối hai bên sườn, quần baggy cởi đến đùi, đỡ dương v*t cứng ngắc của Văn Cữu ngồi xuống, vạt áo dài che kín mít nơi trần trụi của cậu, cảm giác căng đầy khiến cậu nhẹ thở ra một hơi, khoái cảm tê rần khi âm đ*o bị căng ra làm bắp đùi cậu mềm nhũn. Vật cứng giữa háng chạm lên cơ bụng của Văn Cữu, chất nhầy chảy ra từ đỉnh làm áo sơmi hàng hiệu trên người Văn Cữu cũng bị tẩm ướt.

"Em còn biết là mấy ngày nay Văn tiên sinh nhất định cực kỳ thương nhớ em, hối hận tại sao lúc ấy không nhốt em lại, để em có cơ hội trốn đi ngay trong tầm mắt của anh."

Giọng điệu của Vân Tước rất nhẹ nhàng, vẻ kiêu ngạo lại quyến rũ ngoài ý muốn. Cậu ngồi trên người Văn Cữu chậm rãi nhấp nhô cơ thể, hô hấp rối loạn, đuôi mắt ửng đỏ mang theo tình ý ngọt ngào như thật như giả: "Cho nên em đã đến, Văn tiên sinh."

Văn Cữu mặc kệ hành vi của cậu, người chung quanh trộm nhìn nửa ngày cuối cùng không kiềm nén được, tuy rằng điều kiện ánh sáng ở nơi này không tốt, hành động của hai người rất bí ẩn, nhưng chuyện kiểu như vậy bọn họ không phải chưa từng trải qua, đoán cũng có thể đoán được tám chín phần, bọn họ còn chưa từng thấy Văn Cữu công khai làm chuyện như vậy ở nơi đông người, huống chi người này trước nay bọn họ chưa từng gặp, trước đó Văn Cữu còn nói không biết cơ mà, thái độ hiện tại lại là cực kì cưng chiều, trời mới biết người trước đó dám làm như thế với Văn Cữu đã bị ném vào xó xỉnh nào cho cá ăn rồi.

Có người lớn gan bèn nương men say thò tới gần hỏi: "Văn ca, người đẹp này từ đâu ra đây, hoang dại như vậy."

Văn Cữu cũng không để bụng, thuận miệng nói: "Tự dâng tới miệng."

Người nọ hơi do dự, nghĩ nghĩ vẫn là nhắc nhở: "Bên trên còn rất nhiều phòng trống..."

Văn Cữu không để ý tới, chỉ nắm lấy cằm Vân Tước, nhìn vào đôi mắt ban đầu chứa đầy tình dục nay vì người xa lạ đến mà để lộ chút lo lắng sợ hãi, như là người vừa rồi chủ động nhấc mông tự ngồi lên không phải cậu.

"Cậu ta thích nơi này. Kẹp chặt vô cùng, lại còn nhiều nước."

"Ha..." Người nọ hiển nhiên không nghĩ tới Văn Cữu sẽ nói như vậy, gượng gạo mà cười một tiếng, trong lòng nghĩ đêm nay không ăn được người này rồi, đôi mắt lưu luyến mà đảo qua cặp mông bị cánh tay Vân Tước che kín mít, thức thời mà tránh đi, "Vậy anh cứ thoải mái đi ạ."

Văn Cữu hừ cười, ánh mắt lười biếng mà đảo qua đám người, dọa lui những kẻ không có ý tốt đang quan sát bên này, nhìn thân mình run rẩy của người trong ngồi lòng: "Có sợ không?"

Vân Tước không phát ra tiếng, vẻ mặt tỏ ra tủi thân, kỳ thật là đang kiềm chế sát ý sắp mất khống chế của cậu.

Văn Cữu không hề hay biết, như cũ chẳng hề để ý mà nói: "Có sợ người khác biết phía dưới của cậu còn có một cái lỗ nhỏ vừa ngọt vừa mềm, nhìn thấy tôi cũng chỉ biết run rẩy rỉ nước hay không?"

"Hay đối diện là ai cậu đều như vậy, hửm?"

Vân Tước cúi người xuống che giấu vẻ mặt của bản thân, dán ngực của mình lên ngực Văn Cữu, để hắn cảm nhận trái tim đang nhảy điên cuồng của cậu, cho dù hận không thể lập tức giết hắn cho hả giận, ngoài miệng lại như thoa mật vậy, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng bật ra bên tai hán, lời nói nửa thật nửa giả mang đầy dục vọng mê hoặc nhân tâm: "Đương nhiên là không phải rồi..."

Cậu cầm bàn tay của Văn Cữu đặt lên lồng ngực đang nhảy thình thịch thình thịch của mình, tựa như một đôi tình nhân mặn nồng đang độ thân mật mà nỉ non: "Nó thích anh."

Đôi môi ẩm ướt mềm mại hôn lên khóe miệng Văn Cữu, miệng nhỏ bên dưới cũng đang ra sức mút vào, tiếng nước "phụt phụt" rất nhỏ quanh quẩn trong góc yên lặng này, Vân Tước động tình mà thở hổn hển, lời nói ra cũng phóng đãng không chịu được tiếng động cậu tạo ra: "Em nhớ anh, Văn tiên sinh... Áo vest của anh sắp bị em kẹp hỏng luôn rồi."