Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)

Chương 15: Đã có thể hiểu (15)



Khi còn cách cửa phòng của Hắc Lan tầm mười bước chân, người tì nữ trẻ đã đứng lại. Cô ấy để cho một mình Y Sương tiếp tục tiến thẳng đến cửa phòng, và chỉ đứng cách một đoạn để quan sát. Sau khi Y Sương bước vào trong thì người tì nữ mới rời đi.

Tiếng cửa khép lại, cũng là tạm khép đi những dòng suy nghĩ trong đầu của Y Sương. Mặc dù cô đã bước vào bên trong, nhưng Hắc Lan lại chưa để mắt đến cô, hắn đang chăm chú vào một quả cầu hình tròn tỏa ra ánh sáng màu xanh biển, được đặt bên trong hộp gỗ có chạm khắc tinh xảo.

Cô đứng yên nhìn hắn, dường như chẳng chút động đậy, cũng chẳng cung kính hành lễ với một vị Hắc chủ.

Hắc Lan tuy đang quan sát quả cầu kỳ ảo, chưa nâng mắt lên, nhưng thực chất hắn luôn để ý đến cô, cô thở mạnh hay thở nhẹ hắn còn biết rõ nữa là.

“Ngươi không thử kiểm tra xem nhiệt độ trên chiếc giường của ta ư?” Lời nói rất mỉa mai.

Y Sương hạ mắt, cô xoay người lại, lớp áo ngoài buông xuống rồi đến lớp áo thứ hai. Bờ vai trắng trẻo của cô lộ ra trước đôi mắt của Hắc Lan. Trên người cô ấy cũng thoang thoảng một mùi hương sau khi tắm, hương thơm rất quyến rũ.

Hắc Lan chợt dịch chuyển, trong chớp nhoáng đã đứng ngay sau lưng của Y Sương. Hắn cạ chiếc cằm lướt trên vai của cô một cái từ hướng ngoài vào trong, rồi hôn lên cổ, lên tai.

Vì tộc Đan vì những người mà Y Sương không muốn liên lụy, cho nên cô buộc phải đứng yên cho Hắc Lan sờ soạng và đụng chạm vào thân thể của mình. Rất nhanh cô đã được hắn bế lên giường, và trải qua những cảm giác âu yếm.

Đêm nay cơ thể của cô lại bị hành hạ đến rã rời, chàng đã không hề nhẹ nhàng với cô kể từ lần đầu tiên. Buổi sáng thức giấc, cô luôn bị trói bởi một sợi dây thần lực. Cảm giác đau buốt của cô do chàng để lại khiến cô cứ sợ màn đêm sẽ buông xuống, sự hành hạ này không biết đến bao giờ mới có thể dừng lại.

Y Sương tiếp tục được đưa tới nhà lao. Trên người cô, nếu không che chắn kỹ ai cũng sẽ thấy dấu vết do Hắc Lan chủ để lại. Cô từ một người quản hầu cũng có địa vị trong giới tì nữ, nay lại trở thành một công cụ tình dục cho Hắc Lan, làm cho nhiều người phải chê bai, khinh thường.

Cửa phòng giam khóa lại, cô ngồi xuống, mày nhíu một cái. Cô nghĩ có khi nào mình không chết vì bị giết, mà là chết vì những đêm ân ái cùng chàng ấy hay không? Hận cô đến mức muốn ăn tươi nuốt sống thì mới vừa lòng hạ dạ đây mà?

Trong nhà lao, đâu đó có tiếng kêu la vang lên: “Dù cho ta có chết, ta cũng phải kéo Hắc Lan chết cùng. Hắn đừng nằm mơ là ta sẽ thu lại kim thuật.”

“Ngươi lòng dạ độc ác, sắp chết đến nơi cũng không biết hối cải.”

“Đánh bà ta cho ta, đánh cho đến khi nào chịu thu lại thuật thì thôi!”

Hỏa Thiên tức giận ra lệnh cho thuộc hạ dùng roi quất vào người của Nguyệt Minh.

Y Sương cũng nhận ra được những giọng nói vừa rồi là của ai. Thì ra Nguyệt phu nhân cũng đang được giam giữ tại đây. Cô cứ nghĩ là bà ấy được canh giữ tại một khu vực khác. Tiếng nói đoán rằng vang lên ở phía cuối con đường của nhà lao này.

“Bọn họ đang dùng hình, nhưng họ không biết rằng nếu càng dùng hình lên Nguyệt Minh thì bà ấy sẽ càng muốn điều khiển kim thuật hay sao.”

Y Sương đứng dậy, cô nói lớn: “Hỏa Thiên hãy mau dừng lại. Nếu nhà người hành hạ hay tổn hại đến Nguyệt phu nhân, thì Hắc Lan chủ sẽ chỉ càng nhận thêm đau đớn. Ngươi đang dùng sai cách rồi.”

Hỏa Thiên nghe được giọng nói của Y Sương nhưng hắn lại không hề dừng lại hành động của mình, ngược lại còn đích thân cầm roi quất vào người của Nguyệt Minh nhiều hơn. Bà ta vừa đau đớn, vừa la hét, và còn cả vừa cười.

Y Sương nắm chặt hai tay vào khung sắt, lòng bất an.

Lo lắng ấy của Y Sương không hề sai, khi Hắc Lan đang vô cùng quằn quại với cơn đau đến từ kim thuật. Hắn hất tung hết mọi thứ trên bàn, đấm tay của mình vào những vật cứng.

Khu vực nhà lao không gần với khu vực của chánh điện. Tuy nhiên, người bị giam ở đây và cả binh lính đều nghe thấy một tiếng gào rất lớn vang đến. Tiếng gào ấy có nội lực được phát ra mang theo thần lực nên truyền đi khá xa.

“Âm giọng này… “ Y Sương nhận ra đó là giọng của Hắc Lan, chàng đang rất đau đớn.

Nguyệt Minh lại chợt cười thật to, và vô cùng đắc ý mặc dù chính bà ta cũng đang có rất nhiều vết thương từ roi đánh vào.

“Hỏa Thiên lập tức dừng lại ngay, ngươi đang hại Hắc Lan chủ đó!” Y Sương một lần nữa thốt lên.

Lúc này Hỏa Thiên mới dừng tay, hắn không tin rằng không có cách ép được Nguyệt Minh phải thu lại kim thuật. Tạm thời tha cho bà ta, hắn phải quay về xem Hắc Lan chủ thế nào đã.

Khi đi ngang qua Y Sương, ánh mắt của Hỏa Thiên liếc ngang qua cô, như bắn vào một mũi tên cảnh cáo. Đối với Nguyệt Minh hắn cảm thấy bà ta rất đáng tội chết, nhưng đối với cô thì hắn lại cảm thấy cô đáng chết gấp bội lần.