Y Sương mang loài hoa kỳ lạ này về, có điều lại không biết phải sử dụng như thế nào. Cô nghĩ có lẽ là nên cho uống trực tiếp, vì thế cô đã định chế nước từ hoa vào trong miệng của Hắc Lan.
Các tinh linh thấy vậy thì ngăn cản, chúng cắn vào tay áo của cô níu ra xa. Y Sương nhìn chúng, hoang mang. Sau đó tinh linh quay quanh vùng bị thương của Hắc Lan, chúng muốn cho cô chú ý vào điểm này.
Với sự gợi ý đó, Y Sương dường như đã hiểu ra được điều mà tinh linh muốn nói. Cô tháo băng trên chân của Hắc Lan, xong thì cầm một bông hoa trong số hai bông cô đã mang về, mở miệng hoa ra và chế nước từ từ xuống vết thương của Hắc Lan.
Luồng khí màu đen tỏa ra từ vết thương đã biến mất khi nước chế vào. Loài hoa này tuy không có công dụng chữa lành thương tích, nhưng nó lại có tác dụng cầm máu, kháng khuẩn và khử được chất độc của loài ác thú màu đen kia.
Y Sương mỉm cười, cô nhìn thấy sắc mặt của Hắc Lan cũng đã khá lên một cách nhanh chóng. Tiếp đó, cô nâng người chàng lên, rồi chế nước vào những vết thương khác.
Cô đặt Hắc Lan nằm xuống bãi đất đã được lọt tạm bởi một số lá cây, sau đó cô đứng dậy nhưng lại chợt thấy sợi dây thần.
Y Sương hạ mắt, nhẹ thở ra. Cô nắm sợi dây lên, quấn một đầu vào trong lòng bàn tay của Hắc Lan, đầu còn lại cô buộc vào ngón tay út của mình. Ngày mai có thể Y Sương sẽ đi ra ngoài, phòng khi không thấy cô lúc chàng tỉnh dậy sợi dây sẽ khiến chàng yên tâm. Đây là dây tạo bởi thần lực nên không có giới hạn, cô đi đâu nó sẽ tự dài ra đến đó, trừ khi là Hắc Lan muốn thu dây về thì nó mới tự ngắn lại mà thôi.
Cô đi tới ngồi cạnh chỗ củi lửa, ngồi cạnh đó và nhìn Hắc Lan. Cô nghĩ nếu như không bị ảnh hưởng của kim thuật thì chàng sẽ không phải bị đám ác thú đã thương. Cô đã là tù nhân của Hắc tộc mà còn là một tù nhân liên lụy chàng. Tại sao chàng vẫn không muốn giết cô? Nếu như những gì chàng nói, ý chàng muốn hành hạ và tra tấn cô, vậy thì còn hút kim thuật của cô ra để làm gì? Sự tra tấn nào có thể đáng sợ hơn là loại thuật đó của Nguyệt tộc chứ?
“Rốt cuộc chàng muốn gì ở ta… Hắc Lan?”
Y Sương lại thở ra, mắt hạ xuống. Ngọn lửa cháy lung linh sưởi ấm cho cả hang động. Các tinh linh ánh sáng bay đến đậu lên người của cô.
Cô xòe tay ra đón lấy một tinh linh màu hồng phát sáng, những sinh vật này có hình hài thật đáng yêu.
“Cảm ơn nhé, những sinh vật diệu kỳ!”
“Chiu, chiu, chiu… “
Y Sương mỉm cười, cô không hiểu chúng nói gì chỉ là cảm nhận chúng đối với cô rất gần gũi.
Tại tòa lâu đài của Hắc tộc, một người đàn bà mặc áo choàng xám dài phủ đến chân đang đứng trong khu vực của cấm địa. Bà ta nhìn lên bầu trời đêm, hướng tầm mắt đến ánh trăng tròn, miệng thì thào nói: “Nữ chủ nhân của Minh tộc, người có thể sử dụng được sức mạnh của những thứ đến từ ánh sáng, một loại thần lực thuần khiết rất mạnh mẽ. Nếu cô ta có thể chống lại Hắc tộc, thì mối thâm thù đại hận của ta chẳng phải sẽ dễ dàng được trả hay sao?”
“Nhưng linh hồn của cô ta lại là Y tộc, liệu cô ta có khả năng sử dụng được bao nhiêu sức mạnh thuần khiết của Minh tộc? Linh hồn của Ánh Minh đang ở đâu, rốt cuộc tại sao lại là một Minh tộc, nhưng lại cũng chẳng phải là Minh tộc thật sự.” Bà ta hạ mắt xuống, chớp một cái.
Trong khi đó, các binh lính vẫn đang nghĩ cách, để tìm đường leo xuống vực sâu thăm thẳm mà Hắc Lan đã nhảy theo người nữ tì. Tuy nhiên, đường để xuống rất khó tìm, họ đang bắt đầu cảm thấy bất lực.
Ngày hôm sau, Hắc Lan đã tỉnh lại. Nhận thấy mình đang ở một nơi lạ, hắn liền cảnh giác ngồi dậy.
“Cô ta?”
Điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến là nữ tì mà hắn muốn bắt. Không thấy cô ấy đâu, hắn liền nổi giận.
Hắc Lan đứng lên thì mới phát hiện thấy tay mình được quấn dây thần lực. Hắn nghĩ rất có thể Y Sương đã bỏ trốn.
Hắn nắm bàn tay lại và thu dây, thử xem cô ấy có thật sự đã bỏ trốn hay không.
Y Sương đang muốn hái thêm một ít quả ngọt, thì bất thình lình bị dây kéo bay đi một quãng đường về lại hang động.
Hắc Lan chớp mắt, tay hắn đã choàng qua eo của Y Sương, giữ lấy cô khi lưng cô áp vào người của hắn.
Y Sương bị giật mình và đột ngột bị kéo về nên làm rơi hầu hết quả ngọt mà cô đã hái được. Thật không dễ dàng gì mới hái được một ít, giờ chỉ còn một quả mà thôi.
Cô quay lại, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Hắc Lan, rồi đẩy quả lao vào cửa miệng của hắn. Hắn chẳng kịp phản ứng mà đã cắn lấy loại quả đỏ, to khoảng một nắm tay của Y Sương.
“Ngài kéo mạnh như thế không sợ dây bị đứt sao, nếu dây đứt ta chạy mất tiêu đó!”
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt giận lẫy rồi đi tới ngồi xuống đám củi đã tàn lửa, tay đặt lên bụng.
Hắc Lan lấy quả đỏ trong miệng ra: “Dây thần của ta ngươi nghĩ dễ đứt lắm à?”
Y Sương nâng mắt lên nhìn hắn, cô đưa ngón tay út của mình lên.
Hắc Lan lúc này mới để ý là dây của hắn đã bị cô ấy tháo rồi, vì hắn trói dây vào thân chứ đâu phải là ngón tay út.
“Nhà ngươi!” Hắn đè giọng xuống.
“Ngài không cần phải cáu, vì có cáu thì ta cũng đã tháo dây rồi. Tại thần lực của ngài yếu thì nên tự trách ngài đi!”
Hắc Lan nóng người cười ra một tiếng, rồi phóng thần lực nâng người Y Sương bay lên cao. Ánh mắt hắn giận dữ chiếu thẳng đến cô: “Thần lực của ta yếu đến mức nào, ngươi có muốn nếm thử không?”
Y Sương chau mày, dây thần xuất hiện siết chặt hai cánh tay cô vào hai bên hông. Cô cảm thấy cơ thể mình như đang bị nghiến chặt vào nhau, giống như… giống như thể y phục sẽ bị vắt ráo nước sau khi giặt xong.