Ban đêm, khi các người hầu đều đã say giấc thì Y Sương lại không thể ngủ được. Cô đưa cánh tay gác lên trán, suy nghĩ đến chuyện gặp Hắc Lan trong thư phòng của hắn. Bây giờ cô đã có một khuôn mặt xinh đẹp hơn trước, nhưng cô lại không thể quyến rũ được hắn.
Cô thắc mắc không biết Ưng nữ chủ đã dùng cách gì, để khiến Hắc Lan si mê nàng ta một cách bất chấp như thế?
Hôm sau, trong lúc làm việc Y Sương vô tình được giải đáp thắc mắc này từ một người hầu có tên là Bình Bình. Cô ấy đã kể cho cô biết, thật ra Ưng nữ chủ đã mê hoặc được Hắc Lan từ một vũ điệu của Ưng tộc. Vũ điệu này khi được thực hiện bởi nữ chủ của Ưng tộc lại vô cùng tuyệt mỹ. Sắc đẹp, sự uyển chuyển, ánh mắt hút hồn, nụ cười tựa men say của nàng ta, khó có nam nhân nào cưỡng lại được.
"Ưng chủ đã múa thì không ai sánh bằng." Bình Bình cảm thán.
Y Sương nhớ lại ngày hôn lễ của mình, khi đó cô cũng từng múa cho Hắc Lan xem. Nhưng so với Ưng Ái Linh của hắn, thì cô có lẽ không bao giờ có thể đưa lên bàn cân để so sánh.
"Ba ngày sau, là ngày sinh thần của Hắc Lan chủ. Hôm đó Ưng chủ sẽ thể hiện vũ điệu của Ưng tộc để chúc mừng cho phu quân."
Y Sương ngạc nhiên: "Ba ngày sau?"
Bình Bình gật đầu: "Ừm, tiếc là những người có thân phận thấp như chúng ta, sẽ không có cơ hội vào đại sảnh để xem vũ điệu của Ưng tộc. Nếu muốn chỉ có thể xem lén, tuy nhiên bị phát hiện thì sẽ bị nhốt vào nhà lao cả đời."
Ngày sinh thần của hắn còn ba ngày nữa là tới, cô nghĩ mà cảm thấy buồn cười. Trước đó, ở cạnh hắn cũng không phải là dăm ba bữa, thế mà ngày sinh thần của hắn cô lại không biết. Bởi vì, cô chưa kịp nghĩ đến chuyện hỏi hắn thì đã bị hắn lợi dụng đến mất cả mạng rồi.
Thời gian như gió thổi, thoáng chốc ba ngày sau đã đến. Vì đây là ngày sinh thần của người đứng đầu tộc Hắc, nên được tổ chức rất long trọng. Trước đó một ngày, cung điện được trang trí nguy nga, tráng lệ hơn thường ngày. Các tì nữ cũng bận bịu để chuẩn bị, việc thêm nhiều hơn, dồn dập hơn.
Y Sương lau những tấm kính của các ô cửa, chỗ nào cao quá thì phải dùng chổi có thân dài vươn lên mà quét bụi. Không thì phải thi triển linh lực để thực hiện. Các tộc đều có khả năng thi triển linh lực trong việc này, tộc yếu thì sức sẽ phải bỏ ra nhiều hơn những tộc mạnh. Cô gặp chút khó khăn vì vẫn chưa cảm nhận được sức mạnh của nguyên chủ, may mắn là sau một lúc cố gắng và tập trung thì cô cũng đã thi triển được một chút linh lực.
Tại chánh điện, Hắc Lan cùng các tộc lão, tộc trưởng của các tộc có tiếng tăm, và thuộc hạ thân cận của hắn tham dự tiệc mừng. Ưng Ái Linh mặc chiếc váy màu trắng được làm từ chim công của tộc Ưng. Đối với tộc Ưng, thì chỉ có nữ chủ nhân của họ mới xứng đáng được mặc váy của lông công thần.
Cô ấy tiến vào, cúi chào Hắc Lan cùng các quan khách theo nghi thức của tộc mình. Sau đó tiếng sáo trúc ngân nga vang lên, cô bắt đầu thi triển vũ điệu vạn người mê mẫn.
Đang phải xách chậu nước đi tưới cây, Y Sương cũng chợt nghe được tiếng sáo du dưa vang đến bên tai. Nhớ lại những lời mà Bình Bình nói, thì cô lại rất tò mò về vũ điệu của Ưng Ái Linh.
Cô để chậu nước ở đây, bản thân thì lén đi đến gần khu vực của chánh điện, dùng linh lực để nhìn xuyên thấu qua tường. Cô cũng chỉ vừa mới phát hiện ra bản thân có khả năng này, có điều lúc thì sẽ nhìn được, lúc lại chẳng thể, như bị đứt đoạn, không liền mạch.
Ưng Ái Linh múa trên một nền nhạc có tiết tấu chậm, từng động tác như chim công đang khoe ra đường nét của mình. Nàng ta mặc chiếc váy đó lại dâng lên ký ức trong cô.
"Tại sao hắn lại để cho mình và nàng ấy cùng mặc chung một chiếc váy của công thần?"
"Dụng ý của hắn là gì?"
Y Sương nói khẽ trong miệng, lúc ấy bỗng có người thốt lên sau lưng cô: "Vì hắn cho rằng cô xứng đáng."
Y Sương giật mình, cô quay lại đằng sau, kinh ngạc nhìn một đàn bà mặc chiếc áo choàng màu đen, trùm mũ che kín đầu, không nhìn rõ được mặt. Bà ta là ai? Sao cách bà ta nói lại như đã biết mọi chuyện về cô?
Cô đang muốn mở miệng hỏi, bà ấy đã thực hiện hành động cúi đầu, sau đó thốt lên: "Y nữ chủ, xin chào!"
Cô nuốt nước bọt, môi run run: "Bà… bà vừa gọi ai là…"
Bà ấy bình thản trả lời: "Ta có thể nhìn thấy được linh hồn của người trong thân xác cô gái. Người đừng sợ, ta sẽ không tiết lộ bí mật của người."
Y Sương vô cùng hoang mang, bà ấy rốt cuộc có linh lực mạnh đến đâu mà có thể nhìn thấy linh hồn của cô?
"Người hãy nhìn, ta sẽ nói cho người biết về khuất mắt." Bà chỉ ngón tay đến phía trước, nơi mà Ưng Ái Linh đang thực hiện điệu múa.
Y Sương quay lại nhìn, bà ấy nói: "Ưng nữ chủ là người mà Hắc Lan yêu thương nhất, hắn xem nàng ta như báu vật quý giá. Lúc kết hôn với người hắn ép tộc Ưng dâng tặng chiếc váy từ lông công thần, không phải là vì hắn yêu người hết mực, mà bởi vì hắn sẽ lấy mạng người dâng hiến cho đá thần, cứu người của hắn. Người đã giúp cho phu nhân của hắn được sống, nên hắn cho rằng người được ưu ái là chuyện hiển nhiên."
Bà ấy còn nói thêm: "Ngày đại hôn khi đó, hoa Lan rơi trên váy người lại hoá màu đỏ thẫm, đấy chẳng phải là điềm báo lành, mà là điềm báo trước cho việc người phải dùng máu tươi của mình hồi sinh cho vợ hắn."
Y Sương nghe những gì bà ấy vừa nói, đau đớn dội đến trong tim, mắt hoen đỏ hồng.
"Ta biết người quay lại đây là vì muốn trả thù. Vậy thì người phải biết thứ mang lại sức mạnh khủng khiếp cho Hắc Lan, là từ đâu. Ngăn chặn được điều đó người sẽ giết được hắn."
Cô hạ nhẹ mắt, suy nghĩ: "Thứ mang đến sức mạnh cho Hắc Lan ư?"
Lúc định quay lại hỏi người đàn bà này, cô đã không thấy bà ấy đâu nữa. Bà ta đã biến đi đâu mất, cô có nhìn ráo riết xung quanh cũng không tìm thấy được.
Người này thật bí ẩn, thoáng cái đã không còn thấy đâu. Y Sương nghi ngờ bản thân mình bị mơ hồ, chỉ là vừa rồi cảm giác rất chân thật, chẳng lẽ cô lại bị hoang tưởng hay sao?
Cô đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên có tiếng la hét thốt lên. Buổi tiệc có biến. Tộc Sói đột nhiên tấn công, sát khí bao phủ chánh điện. Tòa lâu đài được bảo vệ nghiêm ngặt. Lần trước, chúng nhảy vào cửa sổ tấn công Hắc Lan là do hắn sắp đặt, lần này hắn chắc chắn là không có lý do gì để dàn dựng. Vậy tại sao tộc Sói vẫn có thể dễ dàng xâm nhập vào lâu đài, vượt qua rất nhiều lính canh gác?
Y Sương cố gắng núp thật cẩn thận. Cô nghe tiếng gọi: "Ưng chủ!" rất lớn. Ưng Ái Linh đã bị bắt đi, nên người của tộc Ưng lớn tiếng kêu lên.
"Các người hãy mau thả nàng ấy ra!"
Dù không nhìn thấy người, nhưng chỉ cần nghe giọng Y Sương đã biết đó là giọng của Hắc Lan. Ưng Ái Linh bị bắt đi hắn chắc chắn sẽ rất tức giận.
Lát sau mọi thứ dần yên tĩnh, Y Sương từ từ bước ra khỏi gốc cây. Những gì cô nhìn thấy bên ngoài chánh điện là xác chết, là máu đổ, là những phần của thi thể. Tộc Sói tấn công thật hung dữ, hay là tộc Hắc ra tay cũng không hề kém cạnh? Cô chau mày, dùng linh lực nhìn xuyên thấu vào bên trong chánh điện, vẫn không thấy Hắc Lan. Hắn ta đâu rồi? Không lẽ cũng đã bị người của tộc Sói bắt đi cùng với Ưng Ái Linh rồi ư?
Sau khi cuộc hỗn chiến xảy ra, các binh lính được cử đến để dọn dẹp tàn cuộc, các tì nữ cũng phụ giúp. Chánh điện cần nhanh được gột rửa hết máu tanh, vì đó là điều không may mắn trong ngày sinh thần của người cầm quyền.
Y Sương dội nước, lau dọn ghế bị dính máu. Trong lúc làm việc, cô cứ suy nghĩ đến những gì vừa xảy ra, song lại nghe một vài người hầu nói chuyện với nhau về chuyện Ưng nữ chủ bị bắt đi. Cô cũng tò mò nghe xem họ đã biết những gì, nghe xem họ có nhắc gì đến Hắc Lan hay không? Sau đó cô cũng nghe biết là Hắc Lan đã đuổi theo tộc Sói, nhằm giải cứu cho phu nhân của hắn.
Tình thế lúc đó cấp bách, vì sự an nguy của Ưng Ái Linh nên Hắc Lan đuổi theo nhanh nhất có thể, binh lính không theo kịp hắn, hắn lại cũng không dùng thiên mã. Thần lực của hắn mạnh như thế, không cần đến sự trợ giúp ắt cũng tự mình đuổi theo được.
Y Sương thở ra, tự trách mình tại sao lại nghĩ ngợi đến kẻ xấu xa đó nhiều. Hắn sống cô chẳng vui, hắn nguy thì mặc kệ hắn, mà hắn chết thì là chuyện cô nên ăn mừng. Không cần biết hắn ở đâu hay đang làm gì, có cứu được vợ hay không, cô chỉ cần biết nếu hắn còn sống quay trở lại, thì cô vẫn phải nghĩ cách để trả thù.
Hắc Nhật đứng trong phòng, phong thái thong dong nhìn ra ngoài cửa sổ. Người yêu của hắn bị bắt đi, nhưng hắn lại chẳng có chút gì lo lắng.
"Hắc Nhật!"
Hắn quay lưng lại khi nghe thấy tiếng gọi từ một thanh giọng ngọt ngào, môi hắn giãn đều khi nhìn thấy nàng.
Ưng Ái Linh xuất hiện trong căn phòng của Hắc Nhật.
Hắc Nhật bước nhanh tới, dang tay ôm lấy cô vào trong lòng. Thực chất, Ưng Ái Linh không hề bị tộc Sói bắt đi, tất cả chỉ là một sự sắp đặt của mẹ con Hắc Nhật, nhằm đưa Hắc Lan vào tình thế nguy hiểm. Ưng Ái Linh vốn dĩ căm hận Hắc Lan nên kế hoạch này cô chắc chắn là muốn ủng hộ.
Phu nhân bắt tay với em trai để lừa gạt mình. Nhưng Hắc Lan lại không hề biết chuyện này, hắn vẫn đang dốc sức tìm nàng, cuối cùng đã bị tộc Sói gài bẫy đánh rơi xuống vực sâu.
Hắc tộc cử binh lính đi tìm kiếm Hắc chủ và Ưng phu nhân. Tuy nhiên, họ chỉ tìm thấy Ưng Ái Linh vì đó là sắp đặt từ trước của Hắc Nhật, riêng Hắc Lan thì lại không có chút tung tích. Các tộc trưởng rất lo lắng. Sau ba ngày cố gắng, Hỏa Thiên thuộc hạ thân cận của Hắc Lan, đã tìm thấy một mảnh vải từ áo của hắn tại vực sâu.
Nguyệt Minh nhân cơ hội này, lập tức ra sức ép cho các trưởng lão để đưa con của bà ta lên nắm quyền hành, với lý do Hắc tộc cần nhanh chóng có người lãnh đạo, truy sát tộc Sói báo thù cho Hắc chủ.
"Ta nghĩ có thể ngài ấy vẫn còn sống, nên xin người đừng vội, mà hãy dốc sức tìm kiếm thêm một lần nữa." Hỏa Thiên thành khẩn cầu Nguyệt Minh.
"Người đã tìm thấy áo của Hắc Lan ở vực sâu, mà còn không chịu nhìn nhận vào sự thật sao?"
"Chết phải thấy xác, ta có niềm tin là Hắc chủ vẫn còn sống. Hơn nữa, ngài ấy lại có thần lực rất mạnh, không dễ gì…"
Nguyệt Minh ngắt lời không để cho Hỏa Thiên được nói hết: "Đủ rồi, ta hiểu ý ngươi muốn nói gì. Nhưng ngươi nên biết, tộc Sói cũng có sức mạnh rất to lớn, nếu như chúng đoàn kết với nhau, Hắc Lan có thể đã không trụ được, và bị chúng tấn công đông đảo nên dẫn tới mất mạng. Xác không thấy cũng là điều hiển nhiên, vì tộc Sói đã ăn thịt, nếu chúng không ăn thì bọn người đầu thú cũng sẽ ngửi mùi để tìm đến."
Hỏa Thiên muốn phản bác, tuy nhiên Nguyệt Minh đưa tay lên, kiên quyết không muốn nghe thêm. Với địa vị hiện tại và sức ép của bà ta, cộng thêm tình thế quân lính như rắn mất đầu, nên các trưởng lão cũng không còn cách nào khác, vì vậy đã đồng ý với yêu cầu đưa Hắc Nhật lên nắm quyền cai trị tộc Hắc.
Hỏa Thiên chỉ là một thuộc hạ, tiếng nói không có trọng lượng. Hắn tức giận đi ra ngoài chánh điện, đấm tay vào tường. Y Sương nhìn thấy sắc mặt phẫn nộ này của hắn. Cô biết ba ngày qua hắn đã cùng các binh lính dốc sức tìm kiếm tung tích của Hắc Lan, nhưng lại không thể tìm được, chỉ có mỗi Ưng nữ chủ là quay trở lại. Cô nghĩ hắn đang tức giận là vì lo lắng cho Hắc chủ của hắn, một thuộc hạ trung thành kia mà.
Thôi, cô cũng chẳng việc gì phải bận tâm đến cảm giác của Hỏa Thiên, chỉ là thật tò mò về tình hình hiện tại của Hắc Lan. Hắn biến đâu mất rồi chứ?
Y Sương cũng chẳng nghĩ là Hắc Lan lại dễ chết như vậy. Sau cô lại nghe từ các người hầu bàn tán, là Hỏa Thiên đã tìm thấy mảnh áo của Hắc Lan ở vực sâu. Nguyệt chủ phu nhân đinh ninh rơi xuống đó chỉ có con đường chết, còn không thì cũng bị hung thú ăn thịt. Cho nên, Hắc tộc sẽ đưa cậu con trai thứ là Hắc Nhật lên nắm quyền cai trị.