Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 249: Dùng tiền đập người?



Hàn Dịch đi rồi, mà Hàn Chính Sơn vẫn chưa nguôi giận, lồng ngực phập phồng dữ dội, mắt trợn trắng. Hạ Phỉ hoảng sợ bước lên vỗ về để ông ta dễ thở, “Chính Sơn, Chính Sơn, anh đừng kích động mà, anh phải giữ sức khỏe. Nếu anh xảy ra chuyện gì thì em phải làm sao bây giờ?”

Hàn Chính Sơn dần bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào, “Thằng con bất hiếu! Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì lúc nó ra đời, anh đã bóp chết nó rồi!”

Hạ Phỉ nói: “Anh cũng biết tính tình Hàn Dịch mà, nó ưa mềm không ưa cứng. Anh hãy nói rõ ràng với nó, để nó biết là anh cũng chỉ muốn tốt cho nó, thì nó sẽ nghe lọt tai lời anh nói thôi. Anh cứ cứng rắn với nó như vậy đương nhiên là nó sẽ không nghe lời anh rồi.”

Hàn Chính Sơn thở dài một hơi, “Nếu nó thật sự nghe lời anh thì tốt rồi.”

“Dù vậy thì anh cũng phải giữ bình tĩnh chứ. Nếu anh tức giận rồi ảnh hưởng tới sức khỏe, thì em phải làm sao bây giờ? Hàn Dịch vốn không thích em. Nếu anh xảy ra chuyện thì em làm gì còn đường sống.” Hạ Phỉ lau nước mắt.

Hàn Chính Sơn nhìn thấy mà đau lòng, ôm Hạ Phi vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh vẫn còn khỏe mạnh mà, em khóc gì mà khóc. Vì em, anh sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe. Em yên tâm đi!”

“Là anh nói đó, anh nói thì phải giữ lời.”

“Anh đa hứa thì sẽ giữ lời. Chịu chưa?”

Hạ Phỉ nở nụ cười, “Vâng.”

Cô ta đảo mắt, nói: “Thật ra, anh không cần phải để ý tới con nhỏ minh tinh đó làm gì. Anh nghĩ xem, tính tình Hàn Dịch như thế nào, nó đã từng nghiêm túc với một người phụ nữ nào chưa? Em thấy chuyện này ấy mà, tám phần là nó đang giả vờ, nó cố tình làm vậy để chọc tức anh. Không bao lâu nữa, nó sẽ bỏ cái cô minh tinh kia thôi!”

Hàn Chính Sơn lại không nghĩ như vậy, ông ta hiểu con trai mình. Nếu nó thật sự không để ý đến con bé minh tinh đó, thì nó cũng lười cãi lại ông ta. Bây giờ thái độ nó như thế, tám chín phần là nó thật sự thích con bé minh tinh đó rồi.

“Nếu anh không yên tâm thì để em đi tìm cô ta. Loại phụ nữ giống cô ta, cũng chỉ vì tiền của nhà họ Hàn mà thôi. Cho cô ta một khoản tiền, đuổi cô ta đi là được rồi.” Hạ Phỉ đề nghị.

Đây là một đề nghị không tệ. Nhưng lấy tiền ở đâu ra đây? Tiền của bọn họ đều là Hàn Dịch cho, đó chính là tiền sinh hoạt mỗi tháng, mặc dù không ít, nhưng còn không đủ cho hai người tiêu xài.

Nghĩ tới vấn đề này, sắc mặt Hàn Chính Sơn lại trầm xuống, thầm hối hận sao lại sinh ra cái thằng mất dạy như Hàn Dịch.

Hạ Phỉ vừa nhìn là biết Hàn Chính Sơn đang suy nghĩ vấn đề gì. Bà ta dịu giọng nói: “Em sẽ nghĩ cách kiếm tiền.”

Hàn Chính Sơn nhìn Hạ Phỉ, bà ta có chút ngượng ngùng cúi đầu, “Thật ra em vẫn còn một món trang sức, chính là chiếc vòng cổ sapphire, món quà đầu tiên anh tặng em vào lần sinh nhật. Em luôn không nỡ đeo nó. Cho nên lúc khó khăn, em cũng không nỡ bán nó.”

Vòng cổ sapphire đó do Hàn Chính Sơn mua được trong một lần đấu giá. Lúc đó, ông ta đã tốn năm mươi triệu NDT để mua được nó. Bây giờ, nếu bán đi thì cũng được tầm giá đó.

Hàn Chính Sơn thở dài một hơi, “Khổ cho em rồi, em gả cho anh đã phải chịu nhiều uất ức.”

Hạ Phỉ vùi ở trong ngực ông ta, nhỏ nhẹ nói: “Chỉ cần có thể ở cạnh anh là em sẽ không thấy uất ức.”

Hàn Chính Sơn vô cùng thoải mái, lại càng cảm thấy áy náy hơn với Hạ Phỉ, “Em cứ giữ lại vòng cổ sapphire đó đi. Anh sẽ chi số tiền này.” Thật ra, Hàn Chính Sơn còn có cổ phần của tập đoàn Hàn thị. Ông ta đã lén lấy tiền của Hàn Dịch để đầu tư. Tuy mỗi lần chỉ mua một ít, nhưng tích tiểu thành đại. Nhiều năm qua, cũng tích lũy được 3% cổ phần tập đoàn Hàn thị. Ngay cả Hạ Phỉ cũng không biết chuyện này.

Đừng xem thường con số 3% này, giá trị thị trường của Hàn thị hơn mười tỷ NDT, vậy 3% đó đã là hơn ba trăm triệu NDT rồi.

Ánh mắt Hạ Phỉ đầy vui vẻ, cuối cùng lão già này cũng chịu động đến khoản tiền đó rồi.

Thật ra, vòng cổ sapphire đó đã bị Hạ Phỉ thua trên chiếu bạc rồi. Sở dĩ cô ta nói như vậy là vì muốn khiến cho Hàn Chính Sơn xuất ra lá bài tẩy của ông ta. Đừng hỏi cô ta tại sao biết Hàn Chính Sơn có cổ phần của tập đoàn Hàn thị, cô ta làm vợ chồng với Hàn Chính Sơn đã gần mười năm rồi, sao có thể không biết chút chuyện mờ ám này của ông ta.

***

Vu Hiểu Huyên kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt. Cô không hề biết người này! Vừa rồi cô đang quay quảng cáo thì có người đến báo là có một người phụ nữ tìm cô. Cô ra ngoài xem thì thấy một gương mặt xa lạ.

“Cô tìm tôi?” Vu Hiểu Huyên hỏi.

Hạ Phỉ quan sát Vu Hiểu Huyên, trong mắt là sự khinh thường, “Cô chính là Vu Hiểu Huyên?” Nhìn đẹp hơn trên báo một chút, đôi mắt rất to, rất sáng, thảo nào có thể khiến cho Hàn Dịch để ý. Hàn Dịch rất thích phụ nữ có đôi mắt to và đẹp.

Vu Hiểu Huyên nhíu mày, cô rất không thích ánh mắt của người phụ nữ này, “Cô là ai?”

“Cũng chỉ có như vậy mà thôi.” Hạ Phỉ cười khẽ, không hề che giấu sự khinh thường.

“Nếu cô không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Vu Hiểu Huyên không vui nói, cô vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm.

“Chờ đã!” Hạ Phỉ gọi cô lại, “Tôi là mẹ của Hàn Dịch, tôi muốn tìm cô tâm sự.”

Vu Hiểu Huyên nghi ngờ nhìn cô ta. Người phụ nữ này chỉ lớn hơn Hàn Dịch có vài tuổi mà, sao có thể sinh ra một đứa con trai lớn như Hàn Dịch?

Hạ Phi nhìn hiểu ánh mắt của Vu Hiểu Huyên. Cô ta không được tự nhiên nói: “Tôi là mẹ kế của Hàn Dịch, ba nó bảo tôi thay mặt ông ấy đến nói chuyện.”

“Nói chuyện gì với tôi?” Vu Hiểu Huyên nhướng mày. Từ khi cô và Hàn Dịch ở bên nhau, cô chưa từng nghe Hàn Dịch nhắc tới người nhà của mình.

Hạ Phỉ nhìn bốn phía, “Cô muốn nói chuyện ở đây?”

Vu Hiểu Huyên mím môi, nói với chị Linda một tiếng. Linda nhìn thoáng qua Hạ Phỉ, gật đầu, “Hai mươi phút, đúng hai mươi phút phải trở về.”

“Ok!”

Vu Hiểu Huyên theo Hạ Phỉ ra một quán cà phê, ngồi trong góc.

“Uống gì không?” Hạ Phỉ hỏi.

“Không cần, tôi chỉ có hai mươi phút. Hết hai mươi phút, tôi phải trở về làm việc.”

Hạ Phỉ nhìn cô, “Cô Vu rất bận sao?”

Vu Hiểu Huyên cười cười, “Đúng vậy, tôi rất chút bận.” Cho nên, bà cô à, có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau thả.

Sắc mặt Hạ Phỉ cứng đờ, Vu Hiểu Huyên có chút khó đối phó hơn cô ta nghĩ. Cô ta không nói vòng vo nữa mà đặt một tờ báo xuống trước mặt Vu Hiểu Huyên, “Mời cô xem cái này trước!”

Vu Hiểu Huyên cầm lên nhìn lướt qua, sắc mặt không hề thay đổi, “Ý cô là gì?”

Hạ Phỉ mỉm cười, “Cô Vu, cô cũng biết nhà họ Hàn là gia đình như thế nào rồi đấy. Nếu cô và Hàn Dịch chỉ chơi đùa với nhau thì tôi và ba nó sẽ không phản đối. Còn nếu cô muốn gả vào nhà họ Hàn, thì tôi và ba nó đều sẽ không đồng ý.”

Vu Hiểu Huyên như cười như không, “Không biết cô… Hàn đây lấy thân phận gì để nói chuyện này với tôi?”

“Mặc dù tôi không phải là mẹ ruột của Hàn Dịch, nhưng tôi là vợ của ba Hàn Dịch, cũng xem như là mẹ nó rồi. Lần này tôi thay mặt ba nó tới nói chuyện.” Hạ Phỉ kiêu ngạo nói. Nhưng Vu Hiểu Huyên lại thấy thật sự không hiểu cô ta có cái gì để mà kiêu ngạo.

“Cho nên, rốt cuộc bà muốn nói cái gì?” Vu Hiểu Huyên hỏi.

Trong mắt Hạ Phỉ hiện lên vẻ tức giận. Không biết Vu Hiểu Huyên ngu thật hay là giả ngu, “Ba Hàn Dịch hy vọng cô có thể rời xa nó. Chỉ cần cô đồng ý, chúng tôi sẽ cho cô một khoản tiền. Có khoản tiền này rồi thì cô có thể không cần dựa vào đàn ông mà vẫn có thể có một cuộc sống tốt. Cô còn trẻ, xinh đẹp, có tiền rồi thì muốn dạng đàn ông như thế nào mà chẳng được.”

Vu Hiểu Huyên cảm thấy thật hài hước, cô rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng, “Hàn phu nhân à, tôi cũng không giấu gì cô, tôi quen Hàn Dịch đã lâu rồi, nhưng chưa từng nghe anh ấy nhắc gì về người nhà của mình, một câu cũng không có. Không biết là anh ấy quá quan tâm người nhà, nên không muốn bị người khác xỉa xói, hay là anh ấy cảm thấy mấy người không xứng là người nhà nên khinh thường nhắc tới?”

Vu Hiểu Huyên tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân bắt chéo, khóe môi như cười như không, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ vô hại như ở trước mặt Thẩm Thanh Lan.

Trước khi tới đây, Hạ Phỉ đã cho người điều tra Vu Hiểu Huyên, nên có thể coi là có chút hiểu tính cách của cô. Nhưng bây giờ, người trước mắt hoàn toàn khác với những gì điều tra được. Vậy thì, trước kia Vu Hiểu Huyên đều là giả vờ vô hại. Cô ta thầm nghiến răng, đúng là loại con gái trong ngoài bất nhất!

Nếu không phải vì Hàn Dịch quá quan tâm Vu Hiểu Huyên, Hạ Phỉ sợ sau này Vu Hiểu Huyên sẽ uy hiếp đến địa vị của cô ta thì cô ta cũng sẽ không phản đối Vu Hiểu Huyên. Dù sao thì ba mẹ của Vu Hiểu Huyên đã qua đời rồi, cô chỉ là một đứa mồ côi, gia thế cũng không hiển hách, sau khi gả vào nhà họ Hàn rồi, sẽ không đè đầu cưỡi cổ cô ta được.

“Nói đi, rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu rời xa Hàn Dịch?” Hạ Phỉ đi thẳng vào vấn đề, cô ta không muốn vòng vo với Vu Hiểu Huyên nữa.

Vu Hiểu Huyên tỏ ra ngạc nhiên: “Tôi chưa từng nói sẽ rời xa Hàn Dịch mà.”

Hạ Phỉ nhìn cô, “Cô Vu, cô nên hiểu lời tôi vừa nói. Từ xưa đến nay, không có sự chúc phúc của ba mẹ thì mọi cuộc hôn nhân đều không hạnh phúc, danh không chính ngôn không thuận. Bây giờ cô và Hàn Dịch ở bên nhau nhưng không được tôi và ba nó thừa nhận, thì cô không phải là người của nhà họ Hàn. Trong mắt người ngoài, cô chỉ là một tình nhân mà thôi.”

Vu Hiểu Huyên lại không hề tức giận, cũng không nổi nóng, chỉ bình tĩnh hỏi: “Vậy, nếu rời xa Hàn Dịch thì tôi được lợi gì?”

Khóe miệng Hạ Phỉ hơi cong lên, trong mắt hiện vẻ thỏa mãn, cô ta lấy một tờ chi phiếu ra, đặt xuống trước mặt Vu Hiểu Huyên, “Cô Vu đúng là người thông minh. Chỉ cần cô tự nguyện chia tay Hàn Dịch, sau này cũng phải tránh xa nó thì tấm chi phiếu này sẽ là của cô.”

Vu Hiểu Huyên cầm lên nhìn lướt qua, nhìn dãy số “0” sau số “5” rồi gật đầu, “Nhà họ Hàn không hổ là nhà họ Hàn, ra tay thật hào phóng.”

Hạ Phỉ cười, nhưng sâu trong mắt lại toát lên vẻ khinh thường. Đúng là đồ nhà nghèo không có mắt, chỉ cần năm triệu NDT là đã đuổi được rồi. Nhưng dù sao cũng giải quyết được Vu Hiểu Huyên, Hạ Phỉ vẫn rất vui.

“Nếu cô đã nhận rồi thì phải làm được, chúng tôi không muốn thấy những tin tức như hôm nay nữa.”

Vu Hiểu Huyên đặt tấm chi phiếu lên bàn, vẻ mặt khó hiểu nhìn Hạ Phỉ, “Tôi đã đồng ý cái gì à?”

Hạ Phỉ liền nổi đoá, “Cô Vu, sao cô lại không biết điều như vậy? Cô vừa nhận chi phiếu năm triệu của tôi xong đã muốn lật lọng sao? Làm người không thể vô sỉ vậy được!”

Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Ừm, làm vậy là không đúng, nhưng tôi chưa từng đồng ý nhận tờ chi phiếu này mà, hơn nữa...”

Vu Hiểu Huyên dừng một lát rồi cười, “Nếu tôi vẫn ở bên Hàn Dịch thì anh ấy sẽ không chỉ cho tôi năm triệu thế này đâu.”

Những lời này của Vu Hiểu Huyên trở thành lòng tham không đáy trong mắt Hạ Phỉ, mặt cô ta lạnh tanh, lại rút thêm một tờ chi phiếu đập lên bàn, “Mười triệu, đủ rồi chứ!” Hạ Phỉ cố gắng không nhìn tấm chi phiếu trên bàn, hiện giờ cô ta rất đau lòng.

Hôm qua Hàn Chính Sơn chỉ cho bà hai mươi triệu NDT để cô ta đuổi Vu Hiểu Huyên đi, Hạ Phỉ tự ý đổi thành năm triệu. Nếu chỉ như vậy đã xử lý xong Vu Hiểu Huyên, vậy phần còn lại đều là của cô ta rồi, nhưng không ngờ cô gái này lại tham lam như thế.

Vu Hiểu Huyên cầm tờ chi phiếu trên bàn lên nhìn kỹ một lúc, chép miệng: “Nếu tôi không đồng ý thì có phải bà lại lấy thêm một tờ nữa đập vào mặt tôi không?”

Hạ Phỉ tức đến mức mặt trắng bệch, nắm chặt quai túi xách mới ép mình bình tĩnh lại được, “Nếu bây giờ cô lấy chi phiếu và rời xa Hàn Dịch thì số tiền này sẽ là của cô. Còn nếu cô không cần, tôi đảm bảo sau này cô sẽ không lấy được một xu. Cô có thể suy nghĩ thật kỹ lời đề nghị của tôi, nhân lúc Hàn Dịch vẫn còn tình cảm với cô mà chia tay, để lại ấn tượng tốt đẹp cho nhau, cầm tiền rồi sống những ngày ung dung tự tại. Còn hơn là chờ Hàn Dịch chán cô rồi đuổi cô đi, thảm hại không chịu nổi.”

Vu Hiểu Huyên cúi đầu, cứ như đang cân nhắc đề nghị của bà. Sau đó, cô cười cầm lấy chi phiếu, quơ quơ trước mặt Hạ Phỉ, “Cảm ơn.”

Dứt lời, cô liền bỏ đi.

Hạ Phỉ hài lòng nhìn cô bỏ đi, có thể dùng tiền đuổi đi là tốt rồi. Nhưng xử lý xong một Vu Hiểu Huyên, có khi lại thêm một Lý Hiểu Huyên, Trương Hiểu Huyên. Cách tốt nhất là chọn một người vợ cho Hàn Dịch, để nó kết hôn sớm chút, tốt nhất là người đó phải nhu nhược, gia thế không thể quá tốt, như vậy mới dễ bắt nạt.

Hạ Phỉ một mình ngồi trong quán cà phê, suy nghĩ nên chọn một người vợ thế nào cho Hàn Dịch. Ở một nơi khác, Vu Hiểu Huyên vừa ra ngoài, khinh thường nhìn tờ chi phiếu trong tay, bĩu môi rồi trở lại trường quay.

Buổi tối, Hàn Dịch như thường lệ đến đón Vu Hiểu Huyên tan làm.

“Sao cả đường đi đều không nói gì vậy?” Hàn Dịch nhìn Vu Hiểu Huyên vẫn im lặng nãy giờ, không giống tính tình bình thường của cô.

“Không vui vì tin tức trên báo sao? Yên tâm, anh sẽ xử lý chuyện đó, sau này không để xảy ra nữa.” Hàn Dịch nghĩ Vu Hiểu Huyên đọc được tin tức trên báo nên tức giận, bèn nhẹ nhàng an ủi.

Vu Hiểu Huyên nhìn anh, giọng điệu yếu ớt, “Hàn Dịch, có phải trong mắt anh, em là người phụ nữ không thể để lộ cho mọi người biết nên anh mới không muốn người ngoài biết quan hệ của chúng ta đúng không?”

Giọng điệu ai oán của cô khiến bàn tay đang đánh tay lái của Hàn Dịch run lên một cái. Anh vội vàng đạp phanh, may mà trên đường không có nhiều người lắm, nếu không thì chắc bọn họ đã bị chửi rồi.

“Bà cô của anh ơi, chẳng phải em nói không muốn cho người ngoài biết quan hệ giữa chúng ta, tránh để người ta nói anh dùng quy tắc ngầm với em đó ư? Sao bây giờ lại thành anh không muốn công khai rồi? Nếu em muốn thì giờ anh sẽ công khai ngay, thông báo cho cả thế giới biết em là bạn gái Hàn Dịch anh.”

Vu Hiểu Huyên bĩu môi, “Bạn gái anh nhiều như vậy, người ta biết ai là ai chứ.”

Hàn Dịch thầm kêu khổ trong lòng, lần đầu tiên hối hận vì trước kia không giữ mình trong sạch, “Anh nói em là vợ chưa cưới của anh, vậy được chưa?”

“Anh chưa cầu hôn em, em cũng chưa đồng ý lấy anh, ai là vợ chưa cưới của anh.”

Hàn Dịch thật muốn khóc, cúi đầu thở dài, “Vậy em nói làm sao đây? Em nói sao anh làm vậy, được không?”

“Miễn cưỡng thế này, không có thành ý.” Vu Hiểu Huyên vẫn không vừa lòng, cô thừa nhận hôm nay mình cố ý làm khó anh. Vô duyên vô cớ bị người ta lấy chi phiếu đuổi đi, bây giờ cô rất không vui, dĩ nhiên không thể hoà nhã với tên đầu sỏ gây ra chuyện này.

Hàn Dịch dù có mù thì cũng phát hiện ra có chuyện gì đó, “Hiểu Huyên, hôm nay có chuyện gì không vui sao?”

“Không, em đói bụng, chúng ta đi ăn đi.” Vu Hiểu Huyên nói.

“Thật không có gì?”

“Ôi chao, không có gì mà, anh dài dòng quá. Chúng ta đi ăn cơm đi, em đói muốn chết rồi.”

“Được, vậy đi ăn cơm. Anh biết một nhà hàng mới mở, hôm nay đưa em đến ăn thử.”

“Được.”

Dùng cơm xong, Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch về nhà. Hàn Dịch ra khỏi phòng tắm liền thấy Vu Hiểu Huyên ngồi trên giường anh, trên người còn mặc áo ngủ nữa.

“Đừng nhìn nữa, bây giờ em muốn nói chuyện với anh.” Vu Hiểu Huyên trừng anh, buộc chặt dây lưng của áo ngủ.

Hàn Dịch tiếc nuối, ngồi xuống cạnh cô, “Được, em muốn nói gì?”

“Hàn Dịch, em với anh quen nhau lâu vậy rồi, ngoại trừ một lần nghe anh nhắc đến mẹ kế thì không thấy nói tới người nhà khác, vậy ba anh đâu?”

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Tự nhiên nghĩ tới thôi, anh nói về ba anh đi.”

Vẻ mặt Hàn Dịch lạnh nhạt, ngay cả ánh mắt cũng bình thản, “Không có gì để kể.”

“Nhưng dù sao ông ấy cũng là ba anh, sau này nếu chúng ta kết hôn, em có thể không gặp sao?”

Hàn Dịch cười, hào hứng nhìn cô, “Muốn lấy anh như vậy à?”

Vu Hiểu Huyên trợn mắt, người này đúng là mới nói vài ba câu đã không đứng đắn, “Em đang nói nghiêm túc.”

Hàn Dịch nhún vai, “Anh cũng nghiêm túc. Cho dù sau này chúng ta kết hôn cũng không sống cùng ông ta, nên em không cần phải để ý. Nếu muốn lấy lòng ông ta thì… chi bằng tốt với anh hơn một chút.”

Vu Hiểu Huyên chợt hiểu, xem ra quan hệ của Hàn Dịch với ba anh thật sự không được tốt. Cô đưa thứ vẫn cầm trong tay cho Hàn Dịch, “Này, đây là mẹ kế anh cho em.”

Hàn Dịch cầm chi phiếu, sắc mặt liền sa sầm, “Bà ta đưa em chi phiếu làm gì?”

“Còn có thể là gì nữa, bảo em chia tay với anh, nói em không xứng được gả vào nhà họ Hàn, cho dù có vào được thì bọn họ cũng không thừa nhận.” Vu Hiểu Huyên nói lại y nguyên những lời Hạ Phỉ đã nói với cô ngày hôm nay cho Hàn Dịch nghe, không thêm mắm thêm muối, chỉ khách quan thuật lại sự thật.

Mặt Hàn Dịch đã đen như đáy nồi. Vu Hiểu Huyên thấy anh đen mặt liền ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên môi anh, “Anh đừng giận, em cũng không bị bắt nạt mà.” Sau đó, cô kể lại mình đã phản kích Hạ Phỉ ra sao, còn đắc ý nhìn Hàn Dịch: “Thế nào? Em rất lợi hại đúng không, em cũng không dễ bị ăn hiếp đâu.”

Hàn Dịch bị dáng vẻ muốn được khen của cô chọc cười, bèn hôn lên môi cô, “Đúng, em lợi hại nhất, làm tốt lắm. Sau này nếu bà ta còn đến tìm em nữa thì em cứ phản kích mạnh vào, có gì anh gánh.”

“Vâng, Hàn Dịch. Em sẽ không rời xa anh. Chỉ cần anh không phản bội em, em sẽ không rời xa anh.” Vu Hiểu Huyên nhỏ giọng nói bên tai Hàn Dịch.

Hàn Dịch ôm cô, trong mắt đầy ý cười, “Ừm, anh cũng sẽ không rời xa em.”

***

Hôm sau, Hàn Dịch đưa Vu Hiểu Huyên đến công ty rồi về nhà cũ. Lúc anh về đến nơi, Hàn Chính Sơn và Hạ Phỉ vẫn chưa dậy, người giúp việc trong nhà thấy anh thì chào một tiếng “Cậu chủ”.

“Ông ta đâu rồi?” Hàn Dịch hỏi.

Người giúp việc chỉ lên lầu, “Ông chủ và bà chủ còn chưa dậy, cậu muốn tôi lên gọi họ không?”

Người làm trong nhà cũng biết Hàn Dịch là người trả tiền lương cho họ, nên rất tôn trọng anh, dù sao đây mới chính là áo cơm của bọn họ.

“Không cần, tôi ở đây chờ họ, cô cứ làm việc đi. Làm bữa sáng cho tôi, có cháo càng tốt.”

“Vâng, cậu chủ chờ chút.”

Lúc Hàn Chính Sơn xuống lầu thì Hàn Dịch đã ăn gần xong, anh lau miệng rồi đứng lên, “Ái chà, đúng là đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng. Nhìn ba tôi xem, năm nay cũng đã cả bó tuổi rồi mà vẫn tinh lực dồi dào.”

Hàn Chính Sơn vốn đang vui, nghe Hàn Dịch nói xong liền mất hết hứng. Ông ta nhìn Hàn Dịch, chỉ thấy đau mắt. Nếu có thể, ông ta thật không muốn Hàn Dịch quay về, “Mới sáng sớm mà mày nổi điên gì vậy.”

Hàn Dịch cười, “Tôi đang khen ông tinh lực dồi dào mà, đừng nói đầu óc ông hồ đồ rồi đấy nhé, được khen cũng không hiểu.”

Hàn Chính Sơn tất nhiên sẽ không cho rằng đó là lời khen, “Nếu không có chuyện gì thì mày đi làm sớm đi, trong nhà không cần mày quan tâm.”

Hàn Dịch ngồi lại chỗ cũ, vẻ mặt nhàn nhã, chẳng hề có ý nóng vội muốn đi làm, “Chuyện công ty tôi tự có sắp xếp, không cần ông quan tâm.”

Hạ Phỉ thấy Hàn Dịch về thì liền có dự cảm xấu. Hôm qua bà ta mới tìm Vu Hiểu Huyên, hôm nay Hàn Dịch đã về, không phải là về hỏi tội đấy chứ? Nhưng nhìn vẻ mặt này thì thấy không giống lắm.

Nhất thời Hạ Phỉ cũng không biết Hàn Dịch về làm gì, chỉ có thể ngồi xuống ăn sáng cùng Hàn Chính Sơn.

Hàn Dịch ngồi yên không nói gì, nhìn bọn họ ăn, vẻ mặt hào hứng. Hạ Phỉ bị anh nhìn đến mất tự nhiên, ăn được mấy miếng thì để đũa xuống, “Hàn Dịch, con ăn sáng chưa, nếu chưa thì bảo dì giúp việc làm cho con một phần nhé.”

Hàn Dịch cười nhạo, “Lo ăn phần bà đi.”

Bị Hàn Dịch vặc lại, Hạ Phỉ bực mình nhưng không thể làm gì được. Bây giờ Hàn Dịch là chủ nhà họ Hàn, cô ta làm gì có quyền nói chuyện, chỉ đành nhẫn nhịn, cầm đũa lên tiếp tục ăn.

Hàn Chính Sơn hình như đã quen với thái độ của Hàn Dịch đối với Hạ Phỉ, cũng không so đo với anh, chỉ lẳng lặng ăn bữa sáng.

Thấy bọn họ đều đã ăn xong, Hàn Dịch mới đẩy một tờ chi phiếu đến, “Mấy người cũng ăn xong rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.”

Lúc nhìn thấy tờ chi phiếu đó, Hạ Phỉ liền hiểu ra, hôm nay Hàn Dịch đúng là đến đây hỏi tội.

Hàn Chính Sơn cầm chi phiếu lên nhìn, tỏ vẻ không hiểu, “Làm cái gì vậy?”

“Tôi cũng muốn hỏi người ba tốt của tôi đây, ông đưa tờ chi phiếu này cho Vu Hiểu Huyên là ý gì? Chẳng lẽ trong mắt ông, con trai ông chỉ đáng giá mười triệu NDT?”

“Rõ ràng tao đưa hai mươi triệu mà.” Hàn Chính Sơn vô thức nói.

Hàn Dịch nghe vậy thì cười mỉa nhìn Hạ Phỉ.

“Mày nhìn Phỉ Phỉ làm gì? Vu Hiểu Huyên quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì, rõ ràng nhận hai mươi triệu NDT, nhưng lại nói với mày chỉ có mười triệu. Sao nào? Nó muốn nuốt riêng mười triệu kia phải không?”

“Vu Hiểu Huyên tuyệt đối không cần phải làm vậy. Cô ấy không thiếu mười triệu, nhưng người khác thì...” Hàn Dịch nhìn Hạ Phỉ với anh mắt đầy ẩn ý.

Hạ Phỉ rũ mắt, bàn tay đặt dưới bàn siết chặt lại. Bà ta không ngờ Vu Hiểu Huyên lại nói hết với Hàn Dịch, còn đưa cả chi phiếu ra. Cô ta không sợ sau này Hàn Dịch vứt bỏ cô ta thì cô ta sẽ trắng tay sao?

“Phỉ Phỉ cũng sẽ không làm chuyện như thế, bà ấy sống cùng tao đã nhiều năm, trong lòng tao tự biết bà ấy thế nào. Chuyện này mày biết cũng tốt, tao tuyệt đối sẽ không để Vu Hiểu Huyên bước vào cửa họ Hàn. Bây giờ mày đưa tiền đuổi nó đi, chúng ta đều không bị xấu mặt. Nếu để lộ ra rồi ảnh hưởng xấu đến nó thì đừng trách tao không nói trước.”

Hàn Dịch nhếch mép, “Ba kính mến của tôi, hình như đến giờ các người vẫn chưa hiểu ai mới là chủ họ Hàn thì phải. Lúc trước tôi đã nói rồi, nếu các người dám làm gì Vu Hiểu Huyên thì những ngày tháng yên ổn của các người sẽ kết thúc. Tôi mới nói một tuần mà ông đã quên rồi sao? Ba à, tôi nên nói là trí nhớ ông không tốt hay là cố ý đây?”

Hàn Chính Sơn xanh mặt, chỉ vào Hàn Dịch, không thốt nên lời.

Hàn Dịch đứng dậy, nhìn xuống hai người, “Các người đã không nghe tôi cảnh cáo thì tôi cũng chỉ có thể dùng thực quyền nói cho các người biết.”

“Hàn Dịch, mày muốn làm gì?” Hạ Phỉ hoảng sợ hỏi.

Hàn Dịch cười bí ẩn, “Các người sẽ biết nhanh thôi.”

Anh cầm chìa khóa xe lên, nhoáng cái đã trở lại bộ dạng không đứng đắn, đi ra khỏi cửa nhà họ Hàn, rồi lái ô tô đến tập đoàn Hàn thị.

Sau khi Hàn Dịch đi rồi, Hàn Chính Sơn nhìn Hạ Phỉ, “Phỉ Phỉ, hai mươi triệu NDT anh đưa em đâu?”

Hạ Phỉ biết sẽ như thế nên chỉ dịu dàng cười, “Ở đây, mười triệu còn lại vẫn ở chỗ em. Em vốn định đưa cho anh từ tối qua, nhưng em mệt quá nên quên mất, cho dù hôm nay Hàn Dịch không nhắc đến thì em cũng đưa anh.”

“Tại sao không đưa cả hai mươi triệu cho nó?” Hàn Chính Sơn nghe Hạ Phỉ giải thích thì vẻ mặt dịu lại.

“Con ranh kia chưa từng thấy số tiền lớn nên em cứ nghĩ mười triệu là đủ rồi.” Hạ Phỉ nói, nhưng không ngờ cô ta lại bị Vu Hiểu Huyên đâm một nhát.

“Nó không có mắt nhìn, nhưng lại tham lam, cũng đủ thông minh.” Hàn Chính Sơn nói.

***

Vừa đến Hàn thị, Hàn Dịch liền nói với thư ký của mình, “Nghĩ cách mua lại toàn bộ số cổ phần Hàn thị trong tay ba tôi, phải thấp hơn giá thị trường hai phần.”

Thư ký sửng sốt, “Hàn tổng, anh vừa nói gì vậy?”

Hàn Dịch lạnh mặt, “Không nghe rõ sao?” Trên thương trường, anh vốn rất quyết đoán, không thích một câu nói hai lần, thư ký hiểu rõ tính tình này của anh.

“Tôi rõ rồi, tôi lập tức làm ngay.” Thư ký liên tục gật đầu. Vừa rồi cậu ta quá kinh ngạc nên mới chưa phản ứng kịp.

Trước khi thư ký đi, Hàn Dịch lại nói, “Không được để ba tôi biết là tôi mua. Nhưng sau khi giao dịch xong, cậu có thể tiết lộ chuyện này với ông ta.”

“Tôi hiểu rồi, Tổng Giám đốc.” Thư ký nói rồi đi ra ngoài. Cậu ta đi theo Hàn Dịch đã nhiều năm, dĩ nhiên biết quan hệ giữa Hàn Dịch và Hàn Chính Sơn không tốt, nhưng không nhờ lại xấu tới mức này.

Hàn Dịch hừ lạnh một tiếng, chẳng phải Hàn Chính Sơn có tiền sao, lại còn lấy tiền dằn mặt Vu Hiểu Huyên ư, vậy thì cứ để ông ta biết ai có tiền hơn đi.

Hàn Dịch đã biết trong tay Hàn Chính Sơn có bao nhiêu cổ phần của Hàn thị, nhưng vẫn không đối phó, vì anh vốn chẳng thèm để ý. Dù sao có nhiều cổ phần hơn nữa thì ông ta cũng không trở thành chủ tịch tập đoàn Hàn thị được.

***

“Cho nên cậu bị người ta dùng chi phiếu đuổi đi hả?” Thẩm Thanh Lan buồn cười hỏi Vu Hiểu Huyên.

Vu Hiểu Huyên gật đầu, uống một ngụm canh, “Hơn nữa còn là những mười triệu. Mình cũng không nghĩ chuyện máu chó như vậy lại xảy ra với mình đâu. Có điều, không ngờ trong mắt người họ Hàn, mình cũng thật có giá. Mười triệu NDT đó, mình lớn chừng này rồi mà cũng chưa từng thấy số tiền lớn vậy đâu.”

Nói rồi Vu Hiểu Huyên còn thấy hơi tiếc, sao lúc đó cô lại đưa chi phiếu cho Hàn Dịch chứ, nên giữ cho mình mới phải. Cất lại làm kỷ niệm, chờ sau này con cô lớn rồi thì cô sẽ lấy ra, nói cho các con cô biết mẹ của chúng đã không bị tiền tài mê hoặc thế nào, kiên định dũng cảm chọn bố các con ra sao.

Nghĩ vậy, trong lòng Vu Hiểu Huyên lại càng hối hận hơn, bèn nói suy nghĩ của mình cho Thẩm Thanh Lan nghe, “Cậu nói xem, có phải rất hay không?”

Thẩm Thanh Lan buồn cười, “Nếu cậu nghĩ vậy thì bảo Hàn Dịch trả chi phiếu cho cậu là được rồi.”

Vu Hiểu Huyên lập tức lắc đầu, “Thôi bỏ đi, mẹ kế của anh ấy vừa nhìn đã biết là loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm rồi. Cô ta không lớn hơn Hàn Dịch bao nhiêu, nhưng mình nghe anh ấy nói, lúc mẹ anh ấy còn sống thì bà mẹ kế này đã qua lại với bố anh ấy rồi. Có lẽ quan hệ giữa Hàn Dịch với nhà anh ấy cũng không được tốt lắm.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan không thay đổi. Mặc dù bây giờ quan hệ giữa cô và Sở Vân Dung đã tốt hơn nhiều, bà cũng càng lúc càng ra dáng làm mẹ, nhưng trong lòng cô vẫn không thân thiết với bà được. Có những thứ tình cảm, một khi đã thiếu hụt quá lâu thì nhất thời không thể bù đắp lại được.

“Nhưng mà Thanh Lan này. Cậu nói xem, quan hệ của anh ấy với người nhà căng thẳng như vậy, sau này nếu tớ kết hôn với anh ấy thì nên làm sao đây?” Vu Hiểu Huyên lo lắng hỏi Thẩm Thanh Lan.

“Vội kết hôn với người ta vậy sao?”

Thấy ánh mắt trêu chọc của Thẩm Thanh Lan, Vu Hiểu Huyên liền đỏ mặt, “Đâu có, tớ chỉ nghĩ thử thôi, dù sao sau này cũng sẽ lấy nhau mà.”

“Hiểu Huyên, chuyện này cậu cứ nghe theo Hàn Dịch là được rồi.” Thẩm Thanh Lan nói. Vu Hiểu Huyên ngẫm lại thấy cũng đúng. Hàn Dịch là người có chủ kiến, không cần cô để ý nhiều như vậy. Quan trọng là bây giờ cô còn chưa lấy anh mà, không cần lo mấy chuyện đó.

“Cũng phải.” Vu Hiểu Huyên giải quyết nhanh gọn bát cơm, sau đó cùng Thẩm Thanh Lan đến trường tham dự lễ tốt nghiệp.

Hôm nay sân trường Đại học B rất đông vui, không chỉ sinh viên trong trường mà còn có không ít sinh viên ngoài trường đến. Những người đó đều là fans của Vu Hiểu Huyên và Thẩm Thanh Lan, biết hôm nay hai người sẽ đến tham dự lễ tốt nghiệp nên đã chạy tới ôm cây đợi thỏ từ sớm.

Ban giám hiệu của trường thấy người ngoài quá nhiều, đành phải không cho sinh viên ngoài trường vào, nhưng dù vậy thì vẫn có rất nhiều người tập trung ở ngoài cổng.

Sinh viên Đại học B kiêu ngạo đắc ý nhìn người khác muốn vào mà không được. Ha ha, nữ thần của mấy người là sinh viên trường bọn tôi đấy. Bọn tôi có thể tiếp xúc gần gũi với nữ thần, mấy người chỉ được nhìn thôi.

Hôm nay hiệu trưởng Đại học B cũng rất vui, dù sao năm nay trường cũng có không ít sinh viên ưu tú, nhất là Thẩm Thanh Lan bây giờ đã thành tấm gương mà thầy cô trường Đại học B hay lấy ra để làm gương cho sinh viên của trường. Danh tiếng của Vu Hiểu Huyên tuy chưa đủ vang xa, nhưng lượng fans cũng tăng rất nhanh. Cô cũng càng lúc càng nổi tiếng, lại không có scandal nào. Đối với thầy cô Đại học B mà nói, nếu dạy dỗ được đại minh tinh thì cũng có thể nâng cao mức tuyển sinh của khoa biểu diễn nghệ thuật.

Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên nhìn cổng trường bị một biển người bao vây, da đầu run lên, “Thanh Lan, nhiều người vậy, chúng ta sao đi vào đây?” Bây giờ hối hận vì tới tham dự buổi lễ thì còn kịp không?

Thẩm Thanh Lan cũng hơi đau đầu. Cô nhìn biển người, lại lấy di động ra gọi cho hiệu trưởng một cuộc. Chỉ một lát sau, vài bảo vệ trường đã ra giải tán được một ít đám đông. Vu Hiểu Huyên và Thẩm Thanh Lan nhân lúc đó kéo mũ che hơn nửa khuôn mặt rồi lẻn vào con đường mà bảo vệ mới thông được vào trong sân trường.

Có người nhận ra hai cô, nhưng người cũng đã vào rồi, nên bọn họ chỉ có thể la hét theo bóng lưng của Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên.

“Phù. Thanh Lan, fans của cậu đáng sợ quá.” Vu Hiểu Huyên thở phào, mấy người vừa nãy có một nửa là đến vì Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan cũng nghĩ lại mà hãi. Cô rất biết ơn những người ủng hộ mình, nhưng thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của họ.

Hiệu trưởng Đại học B đã chờ họ ở trước cửa hội trường lớn, thấy bọn họ thì cười hỏi: “Trên đường vào không có chuyện gì chứ?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Cảm ơn hiệu trưởng.”

Ngoại trừ gặp fans ở ngoài ra thì từ lúc vào trường, tuy thi thoảng lại nhận được ánh mắt nhiệt tình của các sinh viên, nhưng có lẽ vì đã được dặn trước nên cũng không có ai đi tới xin chữ ký và chụp ảnh chung.

Bước vào hội trường, Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên vừa định đi đến chỗ lớp mình thì hiệu trưởng đã ngăn lại, chỉ đến một chỗ trong hàng đầu tiên, “Bạn học Thẩm, vị trí của em ở đằng kìa. Hôm nay hy vọng em có thể đại diện cho sinh viên ưu tú tốt nghiệp lên trên phát biểu.”

Thẩm Thanh Lan nhìn theo hướng hiệu trưởng vừa chỉ, nhíu mày, “Em không chuẩn bị trước.”

“Không sao, em cứ đi lên nói đại vài câu là được.” Hiệu trưởng liền nói, xem ra nhất quyết muốn Thẩm Thanh Lan phải lên phát biểu.

Hiệu trưởng đã nói vậy thì Thẩm Thanh Lan cũng đành phải nể mặt. Cô nhìn Vu Hiểu Huyên một cái rồi đi theo hiệu trưởng, cô ấy còn làm tư thế cổ vũ với cô.