Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 48: Người trong lòng



Ngày hôm sau, Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan lại quay về Đại Viện, rồi ở nhà với Phó lão gia cả một ngày. Đương nhiên là còn có Thẩm lão gia nữa. Đến tối, họ cũng ngủ lại đó.

Hôm sau nữa, ăn cơm trưa xong, Phó Hoành Dật liền chạy về quân đội. Anh chỉ nói cuối tháng sẽ trở về, chứ không nói gì thêm nữa.

Buổi chiều rảnh rỗi, Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng nhớ ra Thẩm Quân Dục đã bị mình lãng quên, đành về nhà một chuyến, lấy quà đã mua mang đến cho Thẩm Quân Dục.

Đến tới dưới tầng tập đoàn Quân Lan, Thẩm Thanh Lan đang định vào thì bị nhân viên lễ tân ngăn lại.

“Xin hỏi cô tìm ai?”

“Thẩm Quân Dục.”

Nụ cười của nhân viên lễ tân hơi nhạt đi, lại là tìm tổng giám đốc, “Xin hỏi, cô có hẹn trước không ạ?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu. Cô chỉ đột nhiên muốn đến tìm Thẩm Quân Dục, làm gì hẹn trước chứ.

“Xin lỗi, tiểu thư, cô không có hẹn trước với tổng giám đốc nên không thể lên được. Hay là cô đăng ký đã nhé?” Nhân viên lễ tân lịch sự nói.

“Không cần, tôi chờ ở đây được rồi.” Thẩm Thanh Lan cũng không làm khó nhân viên lễ tân, mà chỉ vào sofa cách đó không xa, nói.

Nhân viên lễ tân cười nói, “Xin mời.”

Khi nhìn thấy túi quà mà Thẩm Thanh Lan cầm, nhân viên lễ tân liền thầm hiểu. Chắc lại là một người mến mộ tổng giám đốc tới đây bày tỏ nữa rồi. Có điều cô gái này lại đẹp và có thần thái hơn mấy cô đến tìm trước đây nhiều, chỉ là trông hơi lạnh lùng. Chẳng lẽ tổng giám đốc thích kiểu người thế này sao?

Thẩm Thanh Lan ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Quân Dục.

“Anh, em đang ở dưới công ty của anh, nhưng bị ngăn lại. Anh cho người xuống lấy đồ đi.”

Thẩm Quân Dục đang họp. Nhận được điện thoại của em gái, anh ngạc nhiên nhướng mày, nghe thấy cô đang ở dưới lầu công ty, liền nhấc chân rời khỏi phòng họp. Để lại một đám nhân viên cấp cao của công ty đang nhìn nhau, rối rít đoán xem người gọi điện cho ông chủ là ai.

“Sao em tới đây mà không báo trước một tiếng, anh sẽ xuống đón em ngay.” Thẩm Quân Dục vội vã ra khỏi thang máy chuyên dụng, vừa liếc qua một cái liền đã nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sofa.

Thẩm Thanh Lan đưa cái túi trong tay cho anh, “Đột nhiên nhớ ra, nên thuận tiện mang quà đến cho anh đây.”

Thẩm Quân Dục không nhận túi quà, mà lại nhìn cô với vẻ mặt u oán, “Cuối cùng cũng nhớ tới anh rồi sao? Anh còn tưởng là em đã quên mất anh luôn rồi. Cái con bé vô lương tâm này.”

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan không hề thay đổi. Cô giơ cái túi đang cầm lên, “Không cần thì em tặng cho người khác vậy.”

Thẩm Quân Dục giật lấy túi, ôm vào lòng, “Mơ đi, đây là của anh.”

“Quà đã tặng rồi, vậy em đi về trước đây.”

“Đừng.” Thẩm Quân Dục kéo cô lại, “Đây là lần đầu em đến công ty, dù thế nào cũng phải vào tham quan một chút đã.”

Buổi chiều Thẩm Thanh Lan cũng không bận chuyện gì, nên không phản đối lời đề nghị của Thẩm Quân Dục. Cô đi theo anh vào thang máy chuyên dụng.

Lúc hai người đi vào thang máy, cuối cùng đôi mắt trợn tròn của nhân viên lễ tân khi nhìn thấy Thẩm Quân Dục xuống cũng trở lại bình thường.

Thì ra vị tiểu thư này là người yêu của tổng giám đốc thật. Thảo nào cô ấy có thể gọi thẳng tên của tổng giám đốc. Chắc tổng giám đốc rất yêu thương, quan tâm cô ấy. Nếu không thì sao lại đích thân xuống đón người chứ? Trước giờ có bao giờ thấy tổng tài đối xử tốt với ai như vậy đâu.

Thế là, ngay trong ngày hôm đó, tin tức tổng giám đốc có một cô bạn gái thần bí, lại còn rất yêu thương cô ấy đã lan truyền khắp tập đoàn Quân Lan.

Mà hai người đang đi lên tầng trên lại hoàn toàn không biết gì.

“Lan Lan, em vào phòng làm việc nghỉ ngơi một chút. Anh đi họp trước đã, không lâu lắm đâu.”

Thẩm Quân Dục căn dặn. Thấy Thẩm Thanh Lan gật đầu, anh mới trở lại phòng họp.

Không lâu sau, thư ký Lưu liền bê một ly trà xanh đi vào. Thẩm Thanh Lan thích uống trà chứ không thích cà phê.

“Cảm ơn.” Thẩm Thanh Lan lịch sự nói.

Cô đưa mắt quan sát phòng làm việc của Thẩm Quân Dục. Màu sắc trang trí chủ đạo là trắng đen, hơi khác với phong cách thường ngày của anh. Trong góc văn phòng làm việc là mấy chậu cây xanh. Trên tường còn có một giá sách rất lớn.

Thẩm Thanh Lan nhìn lướt qua giá sách. Tiện tay lấy một quyển, cô ngồi xuống sofa rồi lật ra xem.

Quả nhiên không lâu sau, Thẩm Quân Dục cũng đã họp xong. Lúc anh đi vào, theo sau lưng còn có phụ tá của anh - Dư Bân. Đương nhiên Dư Bân cũng nhìn thấy Thẩm Thanh Lan.

Anh ta biết Thẩm Thanh Lan, nên cũng không thấy ngạc nhiên khi thấy vừa rồi tổng giám đốc lại đột nhiên rời khỏi phòng hợp giữa chừng. Từ lâu Dư Bân đã biết, tổng giám đốc của bọn họ là một người cuồng em gái.

“Cô Thẩm, cô tới rồi.”

“Trợ lý Dư, đã lâu không gặp. Trong túi kia cũng có quà của anh, nhớ tới chỗ anh tôi lấy nhé.”

Dư Bân được quan tâm nên ngạc nhiên, hỏi “Tôi cũng có sao?”

Thẩm Thanh Lan bình thản gật đầu, “Trước kia làm phiền anh nhiều như vậy, coi như là quà cảm ơn đi.”