Có điều, khi bước được mấy bước cô lại dừng lại. An Cửu thấy vậy thì thở dài, định tiến tới nhưng Hà Xuyên lại lùi lại 1 bước.
- Em không biết em đã vô tình khiến anh buồn vì điều gì. Nhưng anh phải nói ra chứ cứ im lặng như vậy, thật sự em không biết phải làm sao cả.
- Không phải… Chỉ là…
An Cửu ngập ngừng.
Nhưng ngay sau đó, hắn bước nhanh đến ôm cô vào lòng. Vì hành động quá nhanh nên cô còn chưa kịp phản ứng gì.
- Mấy ngày anh không có bên cạnh, chắc em mệt lắm đúng không? Anh xin lỗi…
Những lời dịu dàng của An Cửu khiếp Hà Xuyên không kiềm được nước mắt. Hai hàng lệ cứ thế lăn dài trên má. Những ngày này cô phải trải qua rất nhiều chuyện, giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi.
Bàn tay của An Cửu dần di chuyển xuống chạm nhẹ lên bụng của cô. Cho đến tận bây giờ, hắn mới thật sự hiểu ra rằng bản thân hắn cần có cô. Hắn không thể buông tay cô được, cũng không thể rời xa cô. Hà Xuyên của hắn… Sao hắn nỡ buông tay chứ? Chẳng qua hắn nhất thời kích động 1 chút mà thôi. Sau này, dù có chuyện gì xảy ra thì chỉ cần cô ở lại, hắn sẽ không truy cứu bất cứ chuyện gì cả.
Nghe được những lời mà mấy ngày nay bản thân muốn nghe, Hà Xuyên bỗng thấy có 1 dòng điện ấm nóng chảy thẳng vào trong tim.
Cô ôm lấy An Cửu, khoé miệng cong lên nở 1 nụ cười.
- An Cửu, lần sau anh đừng như vậy nữa được không?
- Được!
Vậy là cuối cùng hai người cũng làm lành. An Cửu quyết định không nói ra bởi vì hắn muốn chuyện này kết thúc ở đây.
Việc làm của anh trai hắn thật sự khiến hắn rất thất vọng. Đợi giải quyết xong hết vụ này, hắn sẽ đưa Hà Xuyên sang Pháp. Ở đây quá nhiều cạm bẫy và rắc rối, hắn không muốn hai mẹ con cô vướng vào những tranh chấp gia tộc nữa. Hắn muốn cho cô và đứa bé có 1 cuộc sống bình an, không vướng bận gì.
***
Đợi cho sức khoẻ của An Cửu khá hơn, Hà Xuyên quyết định đem chuyện của ba mình nói cho hắn.
Sau khi ngồi nghe cô trình bày xong, An Cửu có chút không vui liền nói.
- Đáng lẽ em nên nói cho anh trước, để ba đợi lâu như thế thì không nên.
- Em cũng chỉ sợ anh chưa khoẻ, với lại tình hình bệnh của ba em đã ổn rồi. Giờ là thời gian rất tốt đấy.
Để sắp xếp 1 cách thuận lợi, cô đã đề nghị anh trai chuyển ba đến bệnh viện này để bản thân vừa tiện chăm sóc An Cửu, vừa tiện đi xuống thay ca chăm ba với Hà Tuyên.
Mọi sự đã được yên ổn, giờ chỉ trông cậy vào An Cửu mà thôi.
- Anh đấy, gặp ba em thì cứ thật lòng vào. Mắt nhìn người của ba em tốt lắm, vậy nên anh làm gì thì làm, nếu làm ba tức giận thì anh sẽ không gặp lại hai mẹ con em nữa đâu.
An Cửu không nói gì, lẳng lặng suy nghĩ cái gì đó.
Như đã sắp xếp, hôm ấy An Cửu mặc 1 bộ vest lịch lãm, sau đó cầm giỏ hoa quả mà thuộc hạ đem tới đi xuống phòng bệnh của ba vợ.
Khi hắn gõ cửa bước vào, chẳng hiểu sao bản thân lại rất căng thẳng. Hắn đã từng đứng trước bao nhiêu người, thậm chí hợp tác với các nhân vật có máu mặt, nhưng chưa bao giờ tâm trạng của hắn lại như ngày hôm nay.
Cánh cửa vừa được mở ra, người đi đến là Hà Xuyên. Cô nhìn vào bên trong rồi quay lại nhìn An Cửu nháy mắt ra hiệu. Như hiểu ý, An Cửu gật đầu 1 cái rồi bước vào bên trong, cùng với 1 tiếng chào hỏi.
- Thưa ba, con tới rồi!
Ba Tiêu đang xem tin tức, thấy người đã tới thì cầm điều khiển tắt tivi đi.
An Cửu đi đến cạnh giường bệnh, đặt giỏ hoa quả lên bàn bên cạnh rồi nói.
- Dạo trước do con có công việc đột xuất ở nước ngoài nên không về kịp, có gì ba cho con xin lỗi.
- Lỗi gì chứ! Con bé Hà Xuyên cũng nói với tôi rồi, cậu ngồi xuống đây đi.
Thái độ bình thường của ba khiến Hà Xuyên có chút giật mình, mấy hôm trước còn giận tím tái cả mặt mày, sao giờ gặp An Cửu lại nhã nhặn thế không biết.
Cô cứ ngồi 1 góc, nghe ba cô và An Cửu bắt đầu cuộc trò chuyện.
- Tôi nghe nói cậu che giấu thân phận qua mắt gia đình tôi để lấy con gái tôi, cậu có muốn nói gì không?
An Cửu không nghĩ nhiều, bình tĩnh đáp.
- Con thừa nhận bản thân con sai. Nhưng con cũng chỉ muốn nghĩ cho ba và ông. Con yêu Hà Xuyên và muốn tiến đến với cô ấy. Có điều, cô ấy đã nói với con rằng ba và ông chắc chắn sẽ ngăn cấm bởi vì thân phận của con. Con rất tiếc về chuyện năm đó của gia đình. Nhưng con lại muốn lấy Hà Xuyên và cũng không muốn để ba và ông nội buồn phiền. Vậy nên con mới chuyện. Bây giờ ba có trách phạt hay bắt con làm thế nào cũng được. Duy chỉ có 1 chuyện là Hà Xuyên hiện đang mang thai, con nhận thấy bản thân phải có trách nhiệm với cô ấy bằng mọi giá nào.
Một câu nói nghe rất hùng hồn làm sao.
Mà Hà Xuyên ở bên kia đưa tay day trán. Cô thật hết nói nổi với cái tên này. Nói 1 tràng như vậy không bị ba cô cầm dép đuổi cổ khỏi đây đã làm may lắm rồi còn ngồi đó nói tràng dài như thế.
Trong khi Hà Xuyên cứ ngỡ thất bại, ai ngờ ba của cô lại khẽ nhíu mày, sau đó chỉ thở dài.
- Được rồi. Lần này coi như ta bỏ qua. Miễn sao khiến cho Hà Xuyên hạnh phúc, ta sẽ không có ý kiến!
Câu nói vừa dứt khiến Hà Xuyên như điếng người.
Chỉ vậy là xong thôi sao?
Đáng lẽ phải mắng, phải đánh các thứ chứ? Rốt cuộc mấy hôm trước cô vào bệnh viện thăm ba để ba xả giận. Hiện tại xả giận xong rồi lại dịu dàng với người cần xả?
Cô không nhịn được mà đi đến chất vấn.
- Rốt cuộc ba là ba ruột của con hay là ba ruột của An Cửu thế? Ba như vậy thật không công bằng chút nào!
- Ba lúc nào cũng công bằng cả. Bỏ qua cho con rể để sau này còn nhờ nó được nhiều việc, chứ nhờ con chắc ba chờ rụng răng mất!
Những lời nói của ba cô thật sự khiến cho cô nổi đóa. Vì cái gì mà An Cửu lại được hưởng đãi ngộ tốt như thế chứ?
Thế là tối hôm đó sau khi làm thủ tục xuất viện cho An Cửu xong, Hà Xuyên trở về trong trạng thái cực kỳ bức xúc.
Trước khi về biệt thự, cô còn rẽ qua 1 nơi để lấy thứ đồ quan trọng. An Cửu ngồi trên xe mà dở khóc dở cười không biết làm sao cả. Đến hắn cũng không ngờ ba vợ lại có thể bình thường như vậy. Trước khi đến gặp ông, Hà Xuyên không biết bao lần đã hù dọa hắn, nói là ba rất khó chịu, không được có những lời lẽ nào khiến ba kích động, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tuy nhiên, mọi chuyện có vẻ diễn ra vô cùng tốt.
Sau khi về biệt thự, Hà Xuyên cầm túi xách đi thẳng 1 mạch lên phòng.
Quản gia và những người làm sau khi thấy An Cửu đã trở về thì vui lắm. Ai cũng xúc động rơi nước mắt. Họ đã làm việc ở đây rất nhiều năm, đã coi An Cửu như 1 người thân của mình. Thế nên, sau khi An Cửu mất tích thì họ không rời đi mà vẫn ở lại đây chăm sóc cho Hà Xuyên và đứa bé trong bụng cô. Thật may mắn là ông chủ của họ đã trở về an toàn.
An Cửu căn dặn mọi người rồi nhanh chóng đi lên phòng.
Khi hắn vừa mở cửa ra thì thấy Hà Xuyên đang nằm trên giường. Hắn thở dài, đi đến chỗ của cô rồi an ủi.
- Đừng buồn nữa, mai anh dẫn em đi đâu đó cho thoải mái nhé?
Hà Xuyên quay lại nhìn chằm An Cửu, sau đó chợt bật dậy, vơ lấy chiếc túi xách bên cạnh rồi lấy ra 1 đống giấy tờ quan trong đưa cho An Cửu.
- Những thứ này em giúp anh bảo quản. Bây giờ trả lại cho anh.
Nhìn xuống những giấy tờ quan trọng, An Cửu bị đơ vài giây rồi chợt nở 1 nụ cười. Hắn trìu mến nhìn Hà Xuyên rồi xoa nhẹ đầu của cô. Thì ra vì những thứ này mà cô liều cả mạng như vậy. Hắn xúc động kéo cô vào lòng ôm thật chặt.
- Thực ra… Em không cần làm thế đâu. Mất những thứ này anh có thể kiếm lại được. Nhưng nếu mất đi em thì anh biết phải làm sao chứ?
- Em chỉ muốn giúp anh làm chuyện gì đó thôi.
- Ngốc ạ! Cái gì quan trọng hơn em được chứ!
Chính thời khắc An Cửu nói ra câu nói này thì Hà Xuyên đã chắc chắn là bản thân không có chọn nhầm người.
Đối với người yêu mình, họ sẽ bất chấp tất cả mọi thứ, trong mắt chỉ có mỗi người mình yêu mà thôi. Cô chỉ muốn mãi bên cạnh An Cửu như lúc này, mãi không xa rời.