Buổi tối Sở Chính Quân đánh người mệt mỏi, nằm trên mặt đất ngủ.
Tôn Lan Tuệ nhìn vết thương trên người mình và các con, nội tâm khổ không thể tả, bà ta không nghĩ tới mình trăm phương ngàn kế, cuối cùng lại trải qua cuộc sống giống như Mạnh Vũ.
Cho dù Sở Quang Huy không phải con ruột của ông ta thì thế nào? Tốt xấu gì bà ta theo ông ta nhiều năm như vậy, ông ta lại thật sự muốn đánh c.h.ế.t bà ta.
Tôn Lan Tuệ cắn chặt răng, trong mắt tất cả đều là ý hận, ông đã vô tình, vậy cũng đừng trách tôi.
Ngày hôm sau Tống Đại và Sở Cảnh Hòa mới vừa tỉnh ngủ, đã cảm thấy không khí rất oi bức, đi đo nhiệt kế bên ngoài lầu một thấy 65 độ, rõ ràng ngày hôm qua cũng chỉ mới 39 độ.
Nhiệt độ tăng lên nhanh như vậy, đất đai nước đọng rút đi đã khô cạn, trong vũng nước còn để lại nước đọng, sinh ra rất nhiều muỗi, từ xa vừa nhìn thấy một mảnh đông nghịt, cỏ cây lá cành trên núi phía sau khu biệt thự đều ỉu xìu, lá cây ố vàng uốn lượn.
Tống Đại thử đi tới dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời độc ác chói mắt, chỉ chốc lát sau đã thiêu đốt làn da cô nóng bỏng, cô vội vàng rụt tay trở về.
Lấy máy phát điện năng lượng mặt trời ra khỏi không gian, đặt nó dưới ánh mặt trời sạc rồi trở lại tầng hâm.
Cố Dực không khỏi nhớ tới lời Tống Đại nói lúc trước, nhiệt độ cao hiếm thấy thật sự sắp tới?
Nhưng mà tình huống nơi trú ẩn lại không lạc quan.
Nhiệt độ cao làm cho trong sân bóng rổ tựa như một chiếc lồng bánh bao hấp rất lớn, mỗi người đều nóng đến khổ không thể tả, dưới thời tiết này thiếu đồ ăn còn tốt, nhưng thiếu nước thì trăm triệu lần không thể.
Hơn nữa mấy ngày nay nhiệt độ cao một đường tăng vọt và giao thông bất tiện sau thiên tai cùng với kho lương trước đó có loạn côn trùng, lương thực tiếp tế hậu cân không theo kịp, thức ăn và nước uống mỗi ngày của mỗi người đều bắt đầu có hạn, nhất là nước khoáng, mỗi người mỗi ngày có hạn 2 chai.
Theo người tránh nạn càng ngày càng nhiều, vượt xa cực hạn chịu đựng của nơi tránh nạn này.
Không ít người vì cướp đoạt số lượng nước khoáng có hạn mà đánh nhau, nhân viên quản lý và Dương Hiên cố gắng duy trì trị an nhưng căn bản vô dụng, nhiệt độ cao khiến mỗi người đều trở nên nóng nảy dễ giận.
May mắn tâng hâm ngầm cách nhiệt, cho dù nhiệt độ bên ngoài đã 65 độ, nơi này vẫn rất mát mẻ. Lại có người nói, một chai nước mà thôi, không cần ầm ï mọi người ngủ, vẫn nên dàn xếp ổn thỏa đi.
Nhưng mà anh ta thật sự không ngờ, đã có người nhìn chằm chằm vào nước của anh ta.
Nửa đêm có người thừa dịp trời tối len lén mò vào trong ba lô của anh ta, cầm nước của anh ta đi, bị Cố Dực giật mình hô to, mọi người xung quanh đều bị Cố Dực đánh thức, nghe thấy Cố Dực nói nước của anh ta bị trộm, phản ứng đầu tiên không phải là cùng nhau đi tìm tên trộm, mà là châm chọc anh ta thế mà còn dư nước, có phải có người thiên vị anh ta hay không.
Nếu nhiệt độ thật sự càng ngày càng cao, nước nhất định sẽ càng ngày càng khan hiếm, Cố Dực chịu đựng khát vọng đối với nước, chỉ uống một chai nước khoáng, còn lại một chai thì tiết kiệm, bỏ vào trong ba lô cùng với mấy chai nước anh ta mang từ nhà vê.
Anh ta nhìn những người mang mặt quỷ chung quanh một vòng này, cầm ba lô lên, xoay người lao vào trong bóng đêm.
Ngoại trừ Giang Tĩnh Thủy ra, không có ai giúp anh ta nói chuyện, nếu Tống Đại ở chỗ này thì tốt rồi, cô nhất định là đứng ở bên cạnh anh ta.
Không biết tại sao, Cố Dực lập tức nghĩ đến Tống Đại, nhớ tới ánh tà dương sau lưng khi cô chăm chú nhìn vào mắt anh ta.
Cố Dực vừa tức giận vừa bất lực, những người này đều là những người tinh khôn sống sót trong ngày tận thế mưa to, lại nói ra những lời không thể tưởng tượng nổi như vậy, không chừng chính là bọn họ cùng nhau hợp tác trộm nước của anh ta, nhưng anh ta lại không hề có chứng cứ.
Tống Đại và Sở Cảnh Hòa đang ngủ, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, đứng dậy nhìn là Cố Dực.
Tuy rằng nhiệt độ bên ngoài ban ngày là 65 độ, nhưng bởi vì là buổi tối, lại là ở trong tâng hâm ngầm, nhiệt độ mát lạnh, Tống Đại còn khoác một tấm thảm mỏng.
"Sao cậu lại tới đây?" Tống Đại mở cửa.
Cố Dực thấy mặt Tống Đại theo bản năng cười, thanh tuấn sang sảng. Ngay sau đó anh ta thấy được Sở Cảnh Hòa phía sau Tống Đại cầm đèn pin chiếu sáng, anh dựa vào tường, dáng người thon gầy cao ngất, trên người là áo ngủ màu trắng sạch sẽ ủi thỏa đáng, mặt mày lập thể thanh tuấn sơ lãnh nhìn kỹ anh ta.
Cố Dực theo bản năng sờ sờ tay áo ngắn của mình, bởi vì thiếu nước nhiệt độ cao, anh ta đã vài ngày không tắm rửa, trên quần áo cũng có vết bẩn, so với Sở Cảnh Hòa cả người lộ ra thoải mái, anh ta quả thực chật vật giống như một con chó.
Trên người anh ta có mùi gì không? Tống Đại có ngửi thấy không? Chết tiệt! Cố Dực có hơi ảo não.
"Cố Dực, cậu làm sao vậy? Sao không nói lời nào? Không phải là có người đánh cậu đấy chứ?" Tống Đại lại hỏi.
Cố Dực lắc đầu, hít sâu một hơi, thử hỏi: "Tống Đại, cô có thể thu lưu tôi không?"
"Phòng phụ tâng hầm một tùy cậu chọn." Tống Đại nói.
Cố Dực cũng nhìn ra Sở Cảnh Hòa bất mãn với anh ta.
Tống Đại làm sao có thể để dị năng giả hệ lôi tương lai làm công cho cô.
Anh ta vội vàng lấy ra một túi lớn bánh bích quy khoai tây chiên từ trong ba lô, nhét vào trong tay Tống Đại, ánh mắt sáng ngời sạch sẽ như ngọn lửa mang theo một tia cầu xin: "Tôi có sức lực, tôi làm việc cho cô, cô coi tôi là người làm công, bảo tiêu gì cũng được, tôi cũng sẽ không ở không nhà ngươi, những thứ này xem như tiền thuê nhà, có thể không?"
Bắt đầu từ lúc ở Cẩm Thành Thiên Mỹ, thỉnh thoảng anh ta sẽ gặp Sở Cảnh Hòa, làm anh ta khó hiểu chính là, rõ ràng giữa bọn họ không có xích mích gì, nhưng ánh mắt Sở Cảnh Hòa nhìn anh ta từ làm cho Cố Dực cảm giác được một loại bài xích và địch ý mờ mịt.
Cô nghiêng người nói gì đó bên tai Sở Cảnh Hòa, sắc mặt ngưng trọng của Sở Cảnh Hòa thoáng có hơi chuyển biến tốt đẹp, lập tức gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Tống Đại không nghĩ tới Cố Dực thế mà sẽ nói như vậy, cô quay đầu lại nhìn Sở Cảnh Hòa một cái, muốn trưng cầu ý kiến của anh, thấy ánh mắt anh trầm thấp, mặc dù không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, nhưng thái độ rõ ràng.
Tống Đại thấy anh ta ngồi trên sàn nhà ẩm ướt, hỏi: "Vì sao không ngôi trên giường? Cố Dực cuối cùng lựa chọn phòng bảo mẫu ở lầu một, tuy rằng phòng nhỏ, nhưng cách giếng lấy ánh sáng xa nhất, mát mẻ nhất.
Anh ta đặt ba lô ở cuối giường, còn mình thì khoanh chân ngồi dưới đất.
Đuôi mày Cố Dực vui vẻ nhướng lên, mái tóc ướt đẫm mồ hôi rủ xuống trán, trên mặt có hơi dơ bẩn, nhưng khi cười rộ lên như ánh sao rơi lả tả: "Cám ơn cô, Tống Đại, tôi biết chỉ có cô mới thu lưu tôi."
"Không cần khách khí, tôi coi cậu là bạn, những thứ này là nên làm." Tống Đại nói.
Tống Đại lấy ra một túi khăn ướt từ trong túi áo đưa cho anh ta: "Lau mặt đi."
Cố Dực có hơi kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt sáng ngời: "... Cảm ơn."
"Tôi... sợ bẩn." Cố Dực cúi đầu có hơi ngượng ngùng cười cười, lưng tựa vào mép giường, cổ áo ngắn tay lộ ra xương quai xanh trắng nõn của anh ta, trên xương quai xanh vẫn còn mồ hôi nhỏ chưa tản đi.
Ánh mắt Cố Dực trong nháy mắt có hơi cô đơn.
Tống Đại lại trả lại nguyên vẹn đồ ăn Cố Dực đưa cho cô cho anh ta: "Những thứ này tôi không cần, chính cậu giữ lại, thừa dịp hai ngày nay nhiệt độ buổi tối còn có thể, có thể ra ngoài tìm đồ ăn nhiều hơn, bằng không chờ nhiệt độ tăng cao, ngay cả buổi tối cũng không ra được. Mặt khác tôi nhớ hai ngày trước nhìn thấy một chiếc xe đạp bị kẹt trong bùn ở gần đây, buổi tối cậu đạp xe đi tìm thức ăn, hẳn là sẽ nhanh hơn chút."