Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 50



Sở Cảnh Hòa thản nhiên cười: "Thì ra là như vậy."

"Cho nên khi em mới vừa thức tỉnh dị năng hệ phong, thật ra cũng không được hưởng thụ chỗ tốt dị năng mang đến bao nhiêu, vẫn phải giấy giụa ở trong nhiệt độ cao, những người đó nói em có dị năng gân gà, thật ra cũng có một phần đạo lý." Tống Đại tự giễu.

Nếu như không phải cô ngày đêm đề cao lực lượng của mình, ở trong tận thế thật sự là ai ai cũng có thể bắt nạt.

"Không phải gân gà, của Tiểu Đại chính là tốt nhất." Sở Cảnh Hòa bỗng nhiên ôm chặt lấy cô từ sau lưng, bả vai rộng lớn tựa như muốn khảm cô vào trong thân thể, mùi gỗ thanh nhã phảng phất như kim thông nhàn nhạt trên người anh bao bọc cô vào lòng, giống như trong nháy mắt đặt mình trong rừng thông rơi đầy tuyết, sạch sẽ trâm tĩnh lại dịu dàng.

Tống Đại xoay người ngồi ở trên đùi anh, cúi người xuống, ăn phần dịu dàng này vào thân thể.

*

Ngày hôm sau, tiếng la hét của Đinh Phương vang vọng trong hang động.

"Thuốc đâu! Tôi hỏi anh thuốc đâu!" Đinh Phương trừng mắt đỏ bừng, gắt gao nắm chặt cổ áo Lưu Siêu.

Đinh Phương đương nhiên không đánh lại Lưu Siêu, nhưng càng làm cô ấy đau lòng chính là, Manh Manh sốt cao ngất xỉu, cô bé đã mất đi ý thức, thân thể run rẩy còn nôn mửa, tình huống vô cùng nghiêm trọng.

"Manh Manh còn đang sốt mà anh lại đưa thuốc cho người khác, anh muốn hại c.h.ế.t Manh Manh sao?"

Đinh Phương xông lên đánh nhau với Lưu Siêu.

Đinh Phương gào thét: "Con bé đêm qua mới lui sốt một chút, tôi chuẩn bị hôm nay lại cho con bé uống một viên, anh thế mà đưa thuốc cứu mạng cho người khác, đồ khốn nạn!"

"Ai muốn hại con bé? Bệnh của Manh Manh không phải đã khỏi rồi sao?" Lưu Siêu đúng lý hợp tình.

Người chung quanh đều đang xem náo nhiệt, không người khuyên can, nhiệt độ trong sơn động đã 45, nóng đến sắp cháy lên, mọi người đều nằm không muốn di chuyển nhiều hơn một bước.

Lưu Siêu không kiên nhẫn đẩy Đinh Phương ra: "Lúc tôi đi tiểu đêm thấy có một bác trai bệnh sắp chết, nên đưa thuốc kia cho ông ấy, cứu một mạng còn hơn tạo bảy cấp Phù Đồ cô có hiểu hay không."

Đinh Phương chỉ có thể ôm Manh Manh bất lực ngồi tại chỗ, cho đến khi mặt trời xuống núi, cô ấy cảm nhận được Manh Manh ở trong lòng cô ấy càng ngày càng lạnh, rõ ràng ngày hôm qua Manh Manh còn nhu thuận hiểu chuyện nói nhất định sẽ khá lên, đã chất.

Đinh Phương thống khổ nắm tóc hô to: "Còn có thể làm sao bây giờ, đi tìm thuốc đi!"

Nhưng đã hết thuốc, Đinh Phương đi tìm Giang Tĩnh Thủy, nhưng Đại Sam cũng bị cảm lạnh, là anh em vào sinh ra tử với chồng mình, cô ấy không thể mặc kệ Đại Sam.

Lưu Siêu cũng phát hiện tình huống không đúng, có hơi luống cuống nhìn Đinh Phương: "Làm sao bây giờ?”

"Tôi cũng không nghĩ tới, chỉ là một viên thuốc..."

Lưu Siêu đi tới trước mặt Đinh Phương, chột dạ không dám nhìn Đinh Phương: "Tiểu Phương, Manh Manh đã chết, em đừng quá đau lòng."

Đinh Phương đỏ hốc mắt nhìn anh ta: "Com bé rõ ràng có thể sống sót, là anh tự chủ trương đưa thuốc cứu mạng của con bé cho người khác. Đó là thuốc tôi thay Manh Manh cầu tới! Anh có tư cách gì mà làm chủ!"

Cô ấy ngây ngốc ngôi tại chỗ, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng.

"Anh nghĩ tới tất cả mọi người, chỉ là không nghĩ tới mẹ con chúng tôi! Anh làm người tốt, anh hại c.h.ế.t con của tôi!"

Đinh Phương điên cuồng hô to, nhào tới vừa đá vừa đánh Lưu Siêu, Lưu Siêu cúi đầu mặc cho cô ấy đánh chửi, cho đến khi Đinh Phương không nhịn được đả kích đứa nhỏ bệnh chết, té xỉu.

Lưu Siêu nói: "Đi hút điếu thuốc, rất nhanh sẽ quay lại."

"Bên ngoài rất nóng." Có người hỏi, cho dù là buổi tối bên ngoài cũng hơn 40 độ.

Lưu Siêu nhìn khuôn mặt khép chặt của Manh Manh, im lặng rơi lệ, đi ra ngoài động.

Tống Đại và Sở Cảnh Hòa đang gác đêm, đột nhiên nghe được Cố Dực hô to trên lầu: "Cháy rừng, cháy rừng rồi, Tống Đại mau dậy!"

Sở Cảnh Hòa lập tức lôi kéo Tống Đại chạy ra ngoài, đi tới bên ngoài biệt thự, bọn họ nhất thời nhìn thấy Nam Sơn sau khu biệt thự ánh lửa ngút trời, ban ngày nhiệt độ cực cao đã phơi c.h.ế.t rất nhiều cây cối, lá khô rơi đầy đất, cực kỳ dễ tự bốc cháy. Lần này không biết là bởi vì gì nổi lên hỏa hoạn, dưới tình huống không có đội phòng cháy chữa cháy, hỏa hoạn này sẽ lan tràn không ngừng nghỉ.

Trên Nam Sơn vô số người chạy như điên đoạt mệnh, thế lửa nhanh chóng lan tràn, đường núi vốn gập ghênh khó đi, dưới bóng đêm lại càng nguy hiểm trùng trùng, hơi không cẩn thận sẽ té ngã bị người phía sau giãm đạp, mà người chạy chậm trong nháy mắt đã bị liệt hỏa hừng hực cắn nuốt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Tĩnh Thủy! Tranh Tranh, nhảy lên lưng ba." Dương Hiên ôm lấy Giang Tĩnh Thủy, cõng Tranh Tranh trên lưng, liều mạng chạy xuống núi.

"Tiểu Phương, chạy mau, nếu không chạy lửa sẽ cháy tới đây." Lưu Siêu kéo Đinh Phương bất động tại chỗ.

Đinh Phương ôm Manh Manh trong lòng, nụ cười tái nhợt: “Chạy? Tôi không chạy, con tôi c.h.ế.t rồi, tôi cũng không muốn sống nữa."

"Bà xã, anh biết anh sai rồi, nếu anh sớm biết bệnh tình của Manh Manh sẽ tái phát, anh nhất định sẽ không đưa viên thuốc đó cho người khác, anh có lỗi với em, có lỗi với Manh Manh." Lưu Siêu quỳ gối trước mặt Đinh Phương, trong mắt vô cùng thống khổ.

"Có lỗi với Manh Manh?" Đôi mắt trống rỗng c.h.ế.t lặng của Đinh Phương sáng lên một tia sáng, cô ấy buông Manh Manh ôm lấy Lưu Siêu: "Được, vậy chúng ta xuống xin lỗi Manh Manh, đừng để con bé cô đơn."

Tống Đại ném cho Dương Hiên một túi cứu hỏa khẩn cấp, bên trong có thảm dập lửa, bình chữa cháy, máy thở tự cứu, Dương Hiên gật đầu cảm ơn.

Nam Sơn có rừng cây rậm rạp, cây khô vô kể, mỗi một chiếc lá khô héo đều là chất trợ cháy, ánh lửa xông thẳng về phía chân trời thiêu sáng nửa bầu trời, rõ ràng còn cách rất xa, Tống Đại đã cảm giác trên người mình vô cùng nóng bỏng.

Dương Hiên nghỉ ngơi một phút, lại muốn trở về cứu người.

Tống Đại và Sở Cảnh Hòa cách rất xa đã nhìn thấy anh ấy, lập tức xông lên phía trước, lấy nước tưới lên người bọn họ hạ nhiệt độ.

Dương Hiên là lính cứu hỏa nên tố chất thân thể rất tốt, anh ấy là người đầu tiên vọt ra từ trong biển lửa.

Tống Đại và Sở Cảnh Hòa cũng đi theo: "Đây là đồ trong biệt thự của tôi, anh cầm có thể hữu dụng."

Trong ánh mắt phủ kín tơ m.á.u của Đinh Phương tràn ngập điên cuồng vô hạn, gắt gao ôm lấy Lưu Siêu giấy giụa vọt vào biển lửa.

Người bị đè ở dưới tàng cây cho rằng anh ấy muốn đi, hoảng sợ ôm lấy mắt cá chân anh ấy: "Đừng đi, đừng bỏ tôi lại."

Nhưng những thứ này còn chưa đủ, không có cứu viện phòng cháy chữa cháy, những ngọn lửa này sẽ không dập tắt, còn có thể cháy đến khu biệt thự.

Có người bị đè ở dưới cây cối sụp đổ, Dương Hiên đưa mặt nạ hô hấp của mình cho anh ta, chuẩn bị đào anh ta lên, nhưng bên cạnh một cây lớn bị thiêu đốt sắp ngã xuống, Dương Hiên lập tức tránh né.

Bởi vì thế lửa quá lớn, bọn họ chỉ có thể ở chung quanh biển lửa cứu người, có vài người cả người bốc cháy kêu thảm thiết chạy ra từ trong biển lửa, cô lập tức bọc thảm dập lửa ở trên người họ dập lửa, có vài người bị khói đặc sặc vào trong phổi, hun mắt, cô lập tức dùng nước sạch tẩy rửa cho bọn họ.

Dương Hiên bị khói đặc sặc không nói ra lời, rồi lại không giấy thoát khỏi người này, mắt thấy đại thụ thiêu đốt sẽ đập vào trên người anh ấy, anh ấy nhận mệnh nhắm mắt lại.

Đúng lúc này một cơn gió lớn thổi qua, cây cối ngã xuống lại gãy thành hai đoạn ở giữa không trung, trực tiếp lướt qua Dương Hiên.