Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 531: - 540



Chương 531: Lợn rừng biến dị


Edit: Trang Nguyễn


Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301


Suốt thời gian một ngày, Mạn Toa chỉ hái được một ít quả dại ăn được, cô bé lại không đành lòng ra tay với những con thú con chủ động đến gần mình.


Ngược lại Điểm Điểm có chút không vui, nó nhân dịp Mạn Toa không chú ý, giết chết một con rắn không có độc.


Có điều sự may mắn của Mạn Toa cũng cũng không tệ lắm, suốt một ngày đều không gặp được bất kỳ sinh vật có tính công kích gì, Mạn Toa đã tìm được một dòng suối nhỏ, cô bé thoáng tắm rửa một phen, sau đó bắt đầu dọn chỗ ngủ buổi tối.


Không thể thiếu đống lửa rồi, ánh lửa sáng ngời chiếu sáng dần dần sắc trời lờ mờ tối, cũng xua đi sự bất an trong lòng Mạn Toa.


Cô bé ôm Điểm Điểm ngồi trước đống lửa, vừa dịu dàng vuốt ve bộ lông của Điểm Điểm vừa yên lặng nhìn ánh lửa lắc lư nhảy múa mà ngẩn người.


Chị Dao Dao không có khả năng vô duyên vô cớ rời đi, như vậy tại sao phải để lại một mình cô bé ở đây?


Mạn Toa trăm mối vẫn không có lời giải đáp, lúc này, đột nhiên bụng lại phát ra vài tiếng ọt ọt.


Điểm Điểm trong ngực hơi run rẩy lỗ tai một chút, nghiêng đầu nhìn sang Mạn Toa, dường như đang hỏi cô bé làm sao vậy.


Mạn Toa vuốt vuốt bụng, tâm tình lập tức rơi xuống thấp.


Cô bé đã bao lâu không chịu đói bụng qua rồi?


Hôm nay một ngày đi đường đã tiêu hao không ít thể lực của cô bé, nhưng cuối cùng chỉ ăn được một tí quả dại, thứ này rõ ràng không đủ no bụng.


"Điểm Điểm, mình không sao."


Mạn Toa vỗ nhẹ lên đầu Điểm Điểm, tiến vào túi ngủ chuẩn bị ngủ.


Ngủ rồi liền không cảm thấy đói bụng nữa, ngày mai tìm thêm nhiều đồ ăn một chút...


Mạn Toa lau lau khóe mắt, nghẹn một hồi ngăn nước mắt lại, sau đó nhắm mắt lại.


Điểm Điểm tiến sát vào bên người Mạn Toa, nó mở to đôi mắt sâu, cảnh giác nhìn chăm chú chung quanh.


Mà bên dưới con suối, Ôn Dao đang ăn gà rừng.


Gà rừng là Đại Hoàng mang về đấy, đầu không nhỏ, chất thịt săn chắc mà non mịn, mùi vị sau khi nướng chín cực kỳ ngon.


Hai con gà rừng Ôn Dao chỉ ăn được một cái đùi và cánh, còn lại đều tiến vào trong bụng Đại Hoàng.


Đại Hoàng liếm liếm khóe miệng, quyết định ngày mai lại đi bắt nhiều thêm mấy con, trước kia làm sao không phát hiện ăn ngon như vậy?


Xác định Mạn Toa ngủ rồi, Ôn Dao tựa vào trên người Đại Hoàng, nhắm mắt bắt đầu minh tưởng.


Một giấc ngủ này của Mạn Toa cũng không hề yên ổn, giống như mơ rất nhiều giấc mộng, nhưng lại không nhớ rõ mơ thấy cái gì.


Cô bé loáng thoáng nghe được âm thanh Điểm Điểm gầm gừ có chút trầm thấp, còn có cái gì vuốt trên mặt cô bé.


Mạn Toa tốn sức mở mắt ra, cảm giác đầu có chút chóng mặt nặng nề, mê mang mở to mắt nhìn, Mạn Toa phát hiện trời có chút sáng, trong không khí còn mang theo hơi lạnh ẩm ướt, đống lửa bên người đã sớm tắt hết.


Cô bé dụi dụi mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: "Điểm Điểm, làm sao vậy?"


Điểm Điểm hướng về phía bên bờ bên kia kêu lên vài tiếng, cả người căng cứng đầy khẩn trương, trong tiếng kêu còn hơi hoảng sợ.


Mạn Toa ý thức không đúng, cô bé cuống quít bò lên, nương theo chút ánh sáng nhìn sang bờ bên kia.


Dưới sắc trời lờ mờ khiến Mạn Toa không thấy rõ bên kia có cái gì, nhưng cô bé mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen to lớn đang đứng ở đó, dường như đang ngó chừng các cô.


Trái tâm Mạn Toa bang bang nhảy dựng lên, cô bé cực lực để bản thân tỉnh táo, sau đó phóng thích thiện ý sang sinh vật không biết bên bờ bên kia, có ý đồ dùng dị năng câu thông với đối phương.


Nhưng đối phương cũng không có bất kỳ đáp lại nào, Mạn Toa lại có thể cảm giác cảm giác táo bạo của đối phương.


Mạn Toa vừa tiếp tục cố gắng câu thông cùng đối phương, vừa từ từ xoay người nhặt ba lô lên, sau đó bắt đầu từng bước một lui về phía sau.


"Cạch...!"


Mạn Toa không cẩn thận giậm gãy một cành cây khô, dưới sáng sớm yên tĩnh càng lộ ra rõ ràng.


Một tiếng này cũng như một tín hiệu, sinh vật bên bờ bên kia phát ra một tiếng gào rú, duỗi chân ra, sau đó lao thẳng về phía Mạn Toa!


Suối nước nông cũng không tạo thành bao nhiêu trở ngại cho nó, nó thuận lợi lao qua dòng suối nhỏ, vọt tới bờ bên kia.


Dưới sắc trời lờ mờ lúc này Mạn Toa mới thấy rõ dị thú có ý đồ tấn công các cô thì ra là một con lợn rừng biến dị cực lớn.


Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301


Thân thể con lợn rừng này cường tráng, tứ chi thô to ngắn ngủn, làn da hiện lên màu xám, còn bị lông bờm màu đen thô ráp bao bọc. Nó có cặp răng cực lớn, cuốn lên trên, hiện lên hình dáng răng nanh chồng răng nanh, nhìn càng thêm hung hoành (hung ác ngang ngược) dữ tợn.


Lúc này trên cổ của nó dựng lên một vòng lông bờm, mũi thở hổn hển, rất nhanh hung hoành xông đánh thẳng tới Mạn Toa!


Thời điểm lợn rừng biến dị sắp đánh tới Mạn Toa, Mạn Toa đã kịp thời tránh né khiến lợn rừng vồ hụt.


Lợn rừng sau một kích thất bại liền ngừng lại, nó hít hà trong không khí, vòng vo chuyển một hướng, lần nữa quay mắt nhìn về phía Mạn Toa, dậm chân chuẩn bị công kích lần thứ hai.


Khi còn bé Mạn Toa đã từng nhìn thấy lợn rừng, nhưng chưa thấy qua con nào lớn như vậy, một mảnh hoa cỏ này dường như là địa bàn của nó, nhìn thấy có người xa lạ dám xâm nhập vào địa bàn của mình qua đêm, có thể nghĩ nó phẫn nộ đến thế nào.


Đối với Mạn Toa có ý đồ trao đổi ý niệm với lợn rừng mà nó hoàn toàn không phản ứng, lúc này nó chỉ có ý nghĩ duy nhất chính là giết chết người xâm nhập vào lãnh địa của mình!


Mạn Toa lần nữa tránh thoát đòn tấn công thứ hai của lợn rừng, thế nhưng cô bé cũng đã thở hồng hộc, bụng cũng đang không ngừng kháng nghị, tay chân có chút vô lực. Quan trọng nhất là, cô bé cảm giác dường như chân phải đã bị trật do tránh né vừa rồi...


Điểm Điểm ở một bên sốt ruột kêu lên, thậm chí vì dẫn dắt lợn rừng rời khi mà nó nhào tới, nhưng đối với lợn rừng da dày thịt béo mà nói, một chút công kích của nó căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, ngược lại chọc giận lợn rừng.


Nó bỏ qua Mạn Toa nhào qua Điểm Điểm, sử dụng lực ủi vào Điểm Điểm, đánh bay Điểm Điểm đi, khiến nó nặng nề va vào cây đại thụ phía xa xa.


"Điểm Điểm!"


Mạn Toa lo lắng hô lớn một tiếng, thời điểm muốn tiến lên lại bị lợn rừng nhắm thẳng đến một lần nữa.


Cô bé biết rõ mình tuyệt đối không thể bị lợn rừng đánh trúng, nhưng bây giờ thể lực toàn thân đã tụt dốc, căn bản cô bé cũng không biết mình có thể chống cự được bao lâu!


Trời lại sáng thêm một ít, cũng có thể nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh càng thêm rõ ràng hơn, Mạn Toa nhìn lướt qua chung quanh cực nhanh, chọn trúng một gốc cây đại thụ khá tráng kiện.


Vào lúc lợn rừng chuẩn bị dậm chân phát động tấn công với cô bé, Mạn Toa sử dụng toàn lực, xông thẳng vào cây đại thụ.


Dù chân phải đau đớn co rút làm giảm thấp tốc độ của mình, nhưng Mạn Toa vẫn vọt tới dưới cây, sau đó bắt đầu cực nhanh bò lên trên cây.


Trên núi trẻ con coi như dịu dàng ít nói cũng có một chút kỷ năng này đấy, tuy tuổi Mạn Toa không lớn lắm, nhưng leo cây rất điêu luyện, rất nhanh đã rời khỏi mặt đất ba mét rồi.


Cô bé còn chưa hoàn toàn leo lên trên, lợn rừng lần nữa xoay người qua, tuy thị lực không tốt, nhưng mượn thính giác cùng khứu giác linh mẫn, nó lần nữa tập trung vào vị trí của Mạn Toa.


"Phanh!"


Lợn rừng dùng sức đâm vào thân đại thụ, khiến cho cả thân cây lay động kịch liệt... Mạn Toa túm chặt nhánh cây, hai chân dùng sức kẹp chặt thân cây cố định thân hình, phòng ngừa chính mình té xuống.


Đợi thân cây lay động thoáng ít đi, Mạn Toa lại tiếp tục bò lên trên, sau khi bò lên một cành cây tráng kiện, ôm chặt lấy nó không hề có động tác gì khác.


Lợn rừng quơ quơ đầu, nó ngẩng đầu lên dùng sức hít hà, sau đó vây quanh cây chuyển động vài vòng, dường như đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì.


Đôi mắt Mạn Toa nhìn chằm chằm vào con lợn rừng bên dưới cây, không buông tha nhất cử nhất động của đối phương.


Cô bé nhớ rõ người lớn trong làng từng nói qua, lợn rừng sẽ không leo cây, chỉ cần đợi đến lúc nó không kiên nhẫn rời đi là được rồi.


Nhưng Mạn Toa quên một mất một chuyện, đây không phải lợn rừng bình thường, mà nhiều hoặc ít là lợn rừng biến dị...


Chương 532: Thoát hiểm


Edit: Trang Nguyễn


Lợn rừng biến dị chuyển động vòng quanh cây đại thụ vài vòng, sau đó bắt đầu đi trở về, nhưng nó cũng không có ý định rời khỏi, mà sau khi đi ra một khoảng cách lại xoay người, đạp chân lấy đà xông thẳng đánh tới cây đại thụ!


"Phanh!"


Mạn Toa cảm thấy cả thân cây đại thụ bắt đầu nghiêng ngả, con lợn rừng biến dị này lại đụng nghiêng cây đại thụ!


Mạn Toa gắt gao cắn môi dưới, cho dù cô bé sợ đến muốn chết, nhưng vẫn liều mạng ôm chặt thân cây, bắt đầu dốc sức nghĩ cách.


Cô bé lại một lần nữa có ý đồ trao đổi cùng lợn rừng biến dị, thậm chí đem cảm xúc hoảng sợ của mình truyền đến đối phương, hy vọng đối phương có thể buông tha cho mình.


Nhưng lợn rừng biến dị mắt điếc tai ngơ, Mạn Toa có thể cảm giác cảm xúc đối phương vô cùng hưng phấn, dường như chính mình càng khủng hoảng thì nó càng khoái.


Mạn Toa không ngăn được nước mắt rơi xuống đất, cô bé chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, trước kia lúc ở tộc Bạc Nhĩ cũng rất ít khi đi ra ngoài, tiếp xúc đều là một vài động vật nhỏ, ở căn cứ Hoa Nam... những dị thú biến dị hung ác kia dường như cũng rất dễ dàng để cô bé an ủi động viên, cũng nguyện ý trao đổi với cô bé.


Cứ như vậy đây hoàn toàn là lần đầu tiên cô bé gặp phải dị thú không chịu phối hợp như vậy.


Chẳng lẽ mình phải chết ở chỗ này?


Mạn Toa cúi đầu đem mặt cọ xát vài cái trên cánh tay, lau một ít nước mắt trên mặt, sau đó nhìn quanh bốn phía, nghĩ các chạy trốn.


Chính mình căn bản chạy không lại lợn rừng, cộng thêm chân phải thỉnh thoảng truyền đến cơn đau đớn từng cơn, càng không thể chống cự lâu dài được nữa.


Cây đại thụ đã nghiêng không ít, cứ tiếp tục thế này, lại thêm một hai cái, cái cây này có khả năng ngã xuống, đến lúc đó chính mình càng không thể nào trốn thoát được.


Đến cùng mình phải làm như thế nào?!


Lòng Mạn Toa nóng như lửa đốt, nói cho cùng cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường, cho dù có nhiều kinh nghiệm hơn nữa, nhưng tâm trí chưa trưởng thành, huống chi đa phần cô bé đều được bảo hộ rất tốt.


Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301


Trong đầu cô bé hỗn loạn cả lên, căn bản không nghĩ ra cách gì, nước mắt ngăn không được rơi xuống, làm cho tầm nhìn trước mắt bắt đầu mơ hồ.


Trong lòng cô bé còn ôm hy vọng cuối cùng, chính là chị Dao Dao vẫn còn ở quanh đây, chị ấy không rời khỏi, chỉ trốn đi thôi, cuối cùng nhất định sẽ đến cứu cô bé đấy!


Mạn Toa cố gắng mở to hai mắt tìm kiếm, trời lại sáng thêm không ít, có thể nhìn đồ vật phía xa xa rõ ràng hơn không ít, nhưng tìm rất lâu cũng không nhìn thấy những người khác hay động vật nào.


Cây đại thụ bị heo ủi lần thứ hai đã nghiêng ngả không ít, thiếu chút nữa Mạn Toa bị đụng rơi xuống, cô bé gắt gao ôm chặt thân cây, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra, chỉ là trong lòng không ngừng nhẩm đi nhẫm lại lời tế tự từng dạy cô bé một đoạn lời nói.


Nghe nói, đó là ca từ ca ngợi cầu xin sơn thần, đây là Mạn Toan không còn cách nào mới nghĩ đến cọng cỏ cứu mạng duy nhất này.


"Ầm —— "


Cây đại thụ vào cú va chạm cuối cùng của lợn rừng biến dị đã ầm ầm ngã xuống, Mạn Toa cũng ngã từ trên cây đại thụ xuống mặt đất.


Trong nháy mắt từ trên cây đại thụ ngã xuống, một trận cuồng phong không có bất kỳ báo hiệu nào nổi lên, trên mặt đất lá rụng bị thổi bay ào ào, nhánh cây cũng đong đưa theo trận cuồng phong, không ngừng phát ra âm thanh rè rè soẹt soẹt, dường như có mãnh thú đang gào thét.


Sau khi gió ngừng lại, cuối cùng Mạn Toa cũng không nhịn được, cô bé buông hai tay ra, rơi mạnh trên đồng cỏ, nhịn không được phát ra tiếng rên rĩ đầy đau đớn.


Ngũ quan Mạn Toa vặn vẹo, cảm giác giống như bị xe nghiền qua, xương cốt trên người đều muốn gãy rời.


Nhánh cây lộn xộn ma sát trên mặt trên làn da lỏa lồ bên ngoài của cô bé, rạch ra vài đường vết thương thật nhỏ.


Nằm thật lâu về sau, rốt cuộc Mạn Toa đã khôi phục chút sức lực, có điều rất nhanh cô bé đã cảm thấy không đúng, đã lâu như vậy, tại sao con lợn rừng kia còn không xông lại?


Chẳng lẽ nó chạy?


Chịu đựng đau đớn trên người, Mạn Toa mượn lá cây làm vật che chắn, cẩn thận từng li từng tí đẩy mấy nhánh cây ra, xuyên thấu qua khe hở nhìn ra bên ngoài.


Nơi lợn rừng đứng trước đó thật sự không còn nhìn thấy nó, Mạn Toa nhìn lại chung quanh, cũng không phát hiện bất kỳ bóng dáng nào của lợn rừng nữa.


Chẳng lẽ đi thật?


Mạn Toa mượn thân cây đứng lên, sau khi lướt qua thân cây, khập khiễng đi về nơi trước đó Điểm Điểm rơi xuống.


"Điểm Điểm! Điểm Điểm!"


Mạn Toa gọi vài tiếng, nhưng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, trước đó cuồng phong nổi lên khiến lá rụng bao trùm nơi này rồi, căn bản không thấy Điểm Điểm nằm ở đâu.


Mạn Toa không từ bỏ, cô bé nửa quỳ xuống nơi đó, một bên gạt lá rụng ra một bên không ngừng kêu tên Điểm Điểm.


Không bao lâu, Mạn Toa đã nghe được âm thanh yếu ớt của Điểm Điểm, âm thanh kia rất nhẹ rất nhẹ, giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.


Mạn Toa nhanh chóng bò lên phía trước vài bước, sau đó hai tay dùng sức bắt đầu đào xuống, rất nhanh đào hết lá rụng bới được Điểm Điểm lên.


Lúc này Điểm Điểm vô cùng suy yếu, ánh mắt của nó chỉ mở ra một chút đường chỉ, xác định là chủ nhân của mình, sau đó nó lè lưỡi liếm liếm ngón tay Mạn Toa, sau đó lại lần nhắm mắt lại.


"Điểm Điểm!"


Mạn Toa luống cuống, cô bé gấp rút vươn tay sờ lên cổ lên mũi Điểm Điểm, xác định nó vẫn còn thở sau đó mới thở dài nhẹ nhỏm.


Xem ra lúc Điểm Điểm bị đánh bay đã bị trọng thương rồi,