“Mảnh rừng trúc ấy à, mua thì có thể nhưng dù sao cũng là của chung vì vậy nếu con có thể làm gì đó cho mọi người trong thôn thì cũng dễ dàng mở miệng hơn ấy.” Trần thôn trưởng dẫn đường cho 2 người nói.
Kim Mãn Hề dành nói trước: “ Vậy con sẽ lót gạch cho con đường từ nhà con ra cổng thôn được không ạ. Để giúp mọi người di chuyển với đi lại lúc trời mưa thuận tiện hơn một chút.” Nói xong nàng mỉm cười ngọt ngào.
“Đúng vậy Trần ca, ca thấy sao, có được không?” Kim Kính cũng hưởng ứng theo nói.
“Nguyên cả một con đường đệ chắc chứ?.” Trần thôn trưởng ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên coi như là một phần tấm lòng của gia đình đệ, sau này chúng ta cũng là người của một cái thôn.” Lão Kính trịnh trọng nói.
Trần thôn trưởng cười toe toét trả lời: “ Thế thì còn gì bằng, ca cảm ơn gia đình Kính đệ trước nha.”
“ Ở đây có 20 mẫu đất hoang từ cuối thôn kéo dài đến cuối chân núi, 1 mảnh rừng trúc, ca tính cho đệ thêm 1 mẫu là tổng cộng 21 mẫu, giá cả hiện tại là 2 lượng một mẫu đất hoang, tổng là 42 lượng chưa tính thêm bạc để làm khế đất. Kính đệ… Đệ thấy sao? Toàn muốn?” Trần thôn trưởng nói luôn.
“Đệ toàn muốn Trần ca phiền ca buổi chiều đi quan phủ một chuyến làm người đo đạc rồi làm khế đất cho đệ, đệ muốn khế đất đỏ nha ca.”
“Sang tên cho đệ 5 mẫu ruộng của ca nữa nha.”
Kim kính nói xong móc hầu bao bên hông ra, lấy ra 2 nén bạc 50 lượng đưa cho Trần thôn trưởng.
“Trần ca, đệ gửi ca tiền, đi quan phủ ca cũng phải còn tiền, tiền dư lại coi như đệ đưa ca phí chạy chân.” Nói xong cười hề hề…
Kim Mãn Hề tính nhẩm 5 mẫu ruộng 8 lượng một mẫu là 40 lượng, đất hoang 42 lượng, tổng là 82 lượng đi quan phủ cũng phải tốn 10 lượng, còn lại 8 lượng phí chạy chân là hợp lý.
Tính xong lại nhìn kỹ mảnh đất hoang, cỏ dại mọc có nửa người cao, từng vạt từng vạt nhìn thật đồ sộ, chỉ có 1 con đường nhỏ nối thẳng lên núi là không có gì, chưa kể dọn cỏ thì còn có thêm đất đá sỏi đủ mọi thứ, dọn dẹp hết cũng tốn khoảng một tuần, nếu thuê người làm cả ngày thì may ra.
Dọn dẹp xong thì mới lên kế hoạch xây dựng được.
Để buổi trưa về nhà bàn bạc luôn với lão kính vậy.
“Vậy được rồi, ca cũng không khách khí với đệ nữa, có bạc thì dễ làm việc, khế đất của đệ tầm sáng mai là có, đệ coi sắp xếp qua nhà ta lấy là được.” Trần thôn trưởng thấy vậy thì dứt khoát nhận, đã là ý của 2 bên thì không cần đẩy qua đẩy về, dù sao sau này gia đình Kim Kính cũng ở trong thôn, bản thân coi giúp đỡ nhiều chút là được.
Xong xuôi tất cả, 3 người quay lại đi về trên con đường làng.
Hồi nãy Kim Mãn Hề suy nghĩ lung tung nên không nhìn cảnh sắc xung quanh, giờ nhìn lại mới đế ý, ở cuối thôn toàn bộ là đồng ruộng hai bên con đường, ở phía trong cùng có một con sông nhỏ chảy xuôi, thuận tiện cho thôn dân tưới điền, hết đồng ruộng mới đến nhà ở nối dài tới cổng thôn, thuận tiện hơn cho việc đi lên thị trấn.
Mọi thứ đều đơn giản được sắp xếp để cho thuận tiện không về cái này cũng về cái khác.
Đi tầm 10 phút thì đến nhà thôn trưởng.
“Tạm biệt Trần ca, đệ cũng về đây, hôm nay cảm ơn ca, ngày mai gặp lại.” Kim Kính dẫn đầu nói.
Kim Mãn Hề cũng nói: “ Tạm biệt Trần thúc, hẹn gặp lại.”
Hai cha con cùng nhau bước tới đầu thôn, cùng nhau lên xe ngựa về nhà.
Mua đất đã xong, nhanh hơn nàng tưởng tượng, giá cả cũng không tồi, mọi thứ mỹ mãn, giờ về nhà đưa cơm cho tiểu Bảo thôi.
Xe ngựa lộc cộc lộc cộc đi tới, rồi cũng về tới nhà, vừa vào nhà đã nghe được một mùi thịt thơm nức.
Thấy tiểu Tráng đang cầm một hộp cơm đang đi tới thì nàng nói: “ Đi… tiểu Tráng ta với ngươi đi đưa cơm cho tiểu Bảo.”
Nói xong nàng lại bước nhanh đi ra ngoài.
Tiểu Tráng vâng một tiếng cũng đi theo.
Kim Mãn Hề vì không muốn tiểu Bảo đói cũng lại lết cái xác lên lại xe ngựa.
Đi tầm 5 phút thì tới một biệt viện, trước cửa có cái bảng to viết “Hoàng Kim Học Đường” hiên ngang khí phách.
Có một tiểu học trò ngồi trước một cái bàn nhỏ đang ghi chép thấy nàng hỏi: “ Xin hỏi vị tiểu thư này muốn gặp vị học trò nhỏ nào?”
Tại vì hiện tại là giờ nghỉ trưa của lớp học trò nhỏ nên mới hỏi vậy.
“Ta muốn gặp Kim Quân, phiền vị tiểu huynh đệ này thông báo dùm cho.” Kim Mãn Hề trả lời.
“Phiền chờ trong chốc lát.” Tiểu Mễ (tên của vị tiểu học trò) nói xong đứng dậy đi vào trong.
“ Tỷ tỷ… sao tỷ không nghỉ ngơi mà lại chạy đến đưa cơm cho đệ.” Tiếng tiểu Bảo lanh lảnh vang lên chưa thấy người thì cái tiếng nó lại tới trước luôn rồi.
“Vết thương của tỷ đã đỡ chưa? Thôi đệ tối đệ về lại thổi phù phù cho tỷ.” Tiểu Bảo nhăn mặt nói.
Mãn Hề thấy thế nghĩ một khuôn mặt bánh bao nhăn thành một đoàn còn nói nửa câu trước như một ông cụ non, nửa câu sau lại bộc lộ bản chất thiên chân đúng tuổi.
“Ôi chao tiểu Bảo bối tỷ nhớ đệ không chờ được đến buổi tối nên xong việc là chạy thẳng tới chỗ đệ đây.” Nói xong cười tặc hề hề còn nhéo nhéo khuôn mặt tròn vo của tiểu Bảo.
Nàng biết thời gian ra ngoài không được lâu nên cũng nói: “ Thôi gặp đệ được rồi, đệ đi vô ăn đi, đừng để nguội, ráng học hành chăm chỉ, tối gặp.”
“Sờ xong là đá người ta đi vậy à, vậy đệ đi thật đây…” Nói xong còn bĩu môi vẫy vẫy tay nhỏ, bước chân nhỏ đi vào trong.