Mạt Thế Đến Rồi Làm Ruộng Thôi !

Chương 26: 35 Người 1 Lần



Nghĩ thế nên Kim Mãn Hề nói: “ Nào ăn thôi, chúng ta đã có mục tiêu rồi, ăn uống no nê đi để chuẩn bị bắt tay vào làm việc.”

Tiểu Tráng với tiểu Tú nghe vậy ngạc nhiên mới vào thành được một đoạn thời gian ngắn thôi mà tiểu thư đã tìm được mục tiêu rồi thật là bội phục, đúng là Mãn tiểu thư có khác, nghĩ thế nhưng cả hai đều đáp: “Vâng thưa tiểu thư!”

3 người vừa ăn vừa thưởng thức, nhưng tốc độ không hề chậm chút nào, tầm nửa giờ là đã xong, đồ ăn rất hợp miệng rượu cũng ngon nữa tới lúc nàng rời đi cũng đặt số lượng lớn rượu ở đây mang về, lúc tính tiền nàng tưởng ít nhất cũng 5 lượng ai dè chỉ có 1 lượng rưỡi cho cả đồ ăn và rượu, giá cả hợp lý như vầy thì hèn gì khách đông đến như vậy là chuyện không thể bàn cãi thêm nữa.

Tầm 6 giờ tối 3 người đi ra khỏi tiệm.

Kim mãn Hề nói: “Tiểu Tráng ngươi đi dò hỏi xem một đội bảo tiêu 35 người mà tên cầm đầu đang bị thương rất nặng hiện tại đang ở tửu điếm nào. Ta và tiểu Tú sẽ ở đây đợi ngươi, đi nhanh về nhanh.”

“Vâng… tiểu Tráng đi liền ạ.” Tiểu Tráng nhanh nhẹn đáp.

“Tiểu Tú lên xe ngựa chuẩn bị vải, rượu, và hộp dụng cụ của ta, lát nữa đỡ phải bối rối lục tìm.” Mãn Hề dặn dò tiểu Tú.

“Em đã biết, tiểu thư.” Tiểu Tú thấy bản thân cũng có việc làm vui vẻ trả lời.

Loay hoay một chập thì tiểu Tráng cũng về tới.

Tiểu tráng nói: “Thưa tiểu thư em đã tìm được khách điếm có bọn họ ở rồi ạ, chỗ đó tên là Lãnh Quán, cách đây một con đường, chúng ta hiện tại đi qua đó hay sao ạ?”

“Ừm tốt lắm, hiện tại chúng ta qua đi, lên xe.” Mãn Hề nghe thế trả lời.

Tiểu Tráng đánh xe, lộc cộc đi về phía trước vì trời đã tối nên trước xe ngựa có treo một chiếc đèn lồng, cũng giống như một cái đèn tín hiệu vậy báo cho mọi người phía trước rằng đang có xe đi tới.

Đi tầm 1 khắc đã tới nơi, khách điếm cũng không lớn lắm, hiện tại đã được đội bảo tiêu đó bao lại, nên không có người khác, nhìn khá im ắng vắng vẻ.

3 người xuống xe, tiểu Tráng dắt xe ngựa để gọn qua một bên, Kim Mãn Hề cùng tiểu Tú đi vào trong tiệm.

Đi tới trước quầy nàng hỏi lão bản: “Lão bản buổi tối hảo, ta có việc cần gặp người của đội bảo tiêu, ta là đại phu, như vậy làm phiền ngài có thể thông tri hộ một tiếng được không?”

“Ngươi hảo, không phiền, ta có thể đi thông tri, xin đợi một chút.”Lão bản nghe thế cười trả lời.

Kim Mãn Hề nhìn theo bóng dáng lão bản đi xa dần suy nghĩ không biết người của đội bảo tiêu thấy nàng chỉ là con nhóc 13 tuổi chắc chắn sẽ không tin nàng có thể chữa trị cho lão đại bọn họ, nên nghĩ cách nói làm sao đây. Cứ dùng lời lẽ cứng cỏi một chút vậy.

Đang suy nghĩ thì tiểu Tú khều khuề nàng nói: “Tiểu thư có người từ trên lầu xuống dưới.”

Nàng nghe thế ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một thanh niên tầm 20 đến 25 tuổi diện mạo thanh tú da hơi ngăm đen đang đi xuống, 4 mắt chạm nhau, nàng mỉm cười đón nhận.

“Cô nương đây là phó đội, hai người có thể nói chuyện với nhau, ta xin phép.” Lão bản đưa được người xuống rồi nên để chỗ cho 2 người nói chuyện còn mình thì đi tính sổ sách tiếp.

“Cô nương hảo, ta là phó đội, ngươi có thể gọi ta Hàng phó đội, xin hỏi cô nương tìm ta có chuyện gì.” Hàng Hành nghe lão bản nói có đại phu tới tìm, đang mừng thầm nhưng không ngờ là một tiểu cô nương, hắn không tin cô nhóc này lại là đại phu.

“Hàng phó đội hảo, ta họ Kim, ta tìm ngươi vì nghe nói đội trưởng của mọi người đang bị thương rất nặng, và ta tự tin rằng có thể chữa khỏi, hiện tại không biết Hàng phó đội đây có nguyện lòng tin tưởng ta hay không mà thôi, ta có thể đảm bảo nếu ta đụng tay vào người của đội trưởng ngài làm bệnh tình nặng thêm thì một mạng đền một mạng như thế nào?” Kim Mãn Hề tự tin nói.

Hàng Hành nghe thế suy nghĩ lên, hiện tại không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được, tuy cô nương này nhỏ tuổi một chút nhưng biết đâu được có thể cứu đội trưởng thì làm sao, hiện tại các đại phu quanh đây cũng đã nói bó tay tùy theo ý trời cộng với ý chí muốn sống của đội trưởng mà thôi, còn không được di chuyển đi nơi khác nếu di chuyển sẽ bị vỡ vết thương máu chảy càng nhanh suy yếu càng nhanh, tình hình đã tệ đến thế thì cứ thử xem biết đâu kỳ tích xuất hiện. Không tin cũng phải tin một lần, không được để lỡ bất cứ cơ hội nào, sống sót mới là đạo lý.

Nghĩ kỹ nên Hàng Hành nói: “ Vậy được Hàng Hành ta nguyện ý tin tưởng Kim cô nương, mong cô nương tận lực cứu sống đội trưởng của đoàn chúng ta.”

“Vậy đi thôi dẫn ta lên lầu coi tình trạng của bệnh nhân đi.” Kim mãn Hề đón ý nói.

“À lão bản bên ngoài còn 1 người nữa là người của ta, ngài có thể sắp xếp chỗ để cho xe ngựa, tối nay chúng ta sẽ nghỉ tại đây.”

“ Tiểu Tú ra ngoài lấy đồ ngươi và tiểu Tráng mang lên lầu cho ta.”

Dặn dò xong nàng theo Hàng Hành lên trên lầu.

Vừa lên lầu thì nghe Hàng Hành nói: “ Kim cô nương phòng đầu tiên là phòng của lão đại, chúng ta vào trong thôi.”

Căn phòng đầu tiên có 2 người còn tính lành lặn một chút chắc chỉ là bị thương ngoài da mà thôi nên có thể đứng canh gác.

Hai người đang đứng canh gác thấy phó đội mang theo một cô nương tiến vào thì khá ngạc nhiên, nhưng không truy hỏi, tự động mở cửa phòng chào hỏi: “Hàng phó đội.”

Hàng Hành gật đầu đáp.

Kim Mãn Hề đi vào trong phòng thấy khá tối nên nói với Hàng Hành: "Ta cần căn phòng này sáng trưng nên phiền Hàng phó đội bố trí thêm đèn dầu hoặc nến ở khắp phòng.”

Nàng cần nhiều ánh sáng hơn nữa để có thể nhìn rõ vết thương cần xử lý mà không để lại sai xót gì.

Hàng Hành nghe thế trả lời: “Được xin đợi một lát.”

Nàng tới gần giường thì thấy một người khác đang ngồi canh chắc xem tình hình để báo kịp thời.

Kim Mãn Hề nói: “Ngươi hảo ta là đại phu mà Hàng phó đội đưa đến, hiện tại ta muốn xem xét tình hình của bệnh nhân.”

“Xin chào, phiền ngài.” Lãnh Nhất nghe thế đứng lên nhường chỗ trả lời.

Kim mãn Hề ngồi xuống nhìn người nằm trên giường, khắp phần trên cơ thể vải băng kín mít, máu chảy thấm ướt hết cả vải, hô hấp mỏng manh, mặt mày trắng ra, hiện tượng của việc thiếu máu, nhưng ở cổ đại này làm gì có máu để truyền, còn không biết bệnh nhân là loại máu gì, giờ chỉ có cách xử lý vết thương làm máu ngừng chảy, cho uống một chút linh tuyền, sau đó làm người nấu một chút đồ bổ máu cho uống, quan sát xem sao.

Được một lát thì tiểu Tráng với tiểu Tú mang đồ theo vào sau đó là Hàng Hành mang nến với đèn dầu đi vào bố trí khắp phòng, khiến căn phòng sáng lên không ít.