Tuy nghĩ vậy nhưng trong đầu Tô Chu lại không tự chủ hiện lên hình ảnh bà mẹ quyết sống chết bảo vệ con của mình, mặc dù nó chỉ còn vài hơi thở.
Ánh mắt bà ta... Quyết liệt hơn bao giờ hết. Nó chứa chan tình yêu của một người mẹ, cô nghĩ mình ghen tỵ.
Không ít người nhìn thấy Tô Chu vô sự bước vào siêu thị, họ dùng hết sức để chạy xuyên qua lớp lớp tang thi đang điên cuồng, nhưng bình quân mười người chỉ có một người chạy thoát.
Cuối cùng vào được trong siêu thị chỉ có Tô Chu cùng với tám người khác.
Làm cho Tô Chu càng thêm ngạc nhiên là trong tám người này có cả bà mẹ ôm con lúc nãy, ngay từ đầu cô đã nghĩ họ chết chắc rồi.
Cánh cửa siêu thị bị một người khóa chặt lại, khung cảnh lâm vào yên tĩnh.
Mọi người đều cảm giác như vừa thoát khỏi bàn tay tử thần, vẫn chưa hoàn hồn lại ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo.
Xuyên thấu qua cửa sổ bằng kính trong suốt là một cảnh tượng thê lương không dám nhìn thẳng.
Một cô gái có vẻ lạc quan ngượng ngùng lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó chịu này:
"Ách... xin chào mọi người, ta nghĩ mình cần giới thiệu một chút, ta gọi Dương Tĩnh còn đây là ca ta gọi Dương Tịnh"
Dương Tĩnh nhìn qua chừng 16,17 tuổi là một cô gái thanh tú, đôi mắt nổi bật sáng ngời, gương mặt sáng sủa xen chút phì mập của trẻ con trông manh manh rất đáng yêu, là một tiểu loli.
Dương Tịnh gương mặt có mấy phần giống Dương Tĩnh nhưng nhiều hơn vài phần anh khí, có vẻ kiệm lời. Nghe Dương Tĩnh giới thiệu cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, tiếp tục chà lau thanh kiếm nhật trên tay.
Thấy Dương Tĩnh cũng đã giới thiệu mọi người cũng lục đục theo nói.
"Ta gọi Diệp Lăng"
Một thanh niên nói, lại chỉ về phía cô gái ngồi kế bên có bộ dáng thập phần ốm yếu.
"Đó là đồng bạn của ta Tố Tĩnh Phi."
Một người đàn ông trung niên, nhưng gương mặt lại có vài phần hèn mọn. Khi giới thiệu hai tay xum xoe vào nhau như một con chuột gian xảo.
"Ta gọi Ngô Tần, đây là ta lão bà gọi Sinh Ký"
Lão bà Ngô Tần là một phụ nữ trung niên mập mạp, gương mặt thịt thịt che kín cả mắt.
Tiếp đó là bà mẹ mang theo con, bà nhẹ nhàng ôm đứa con vào lòng yếu ớt lên tiếng:
"Ta gọi Phương Ngôn"
Sao đó lại không lên tiếng, bà lùi vào góc nhỏ cuối gằm mặt.
Lúc này chỉ còn lại có mình Tô Chu không lên tiếng, Dương Tĩnh có chút nghi hoặc hỏi:
"Vị này là..."
Tô Chu im lặng, cô cũng phải giới thiệu sao?
Nhìn thấy Tô Chu không nguyện ý nói chuyện cho lắm, Dương Tĩnh liền ngượng ngùng lên tiếng.
"Không nói chuyện cũng không sao, haha..."
Nhưng lại có người không nguyện ý để bầu không khí yên bình này tiếp tục.
"Không phải là cái tên thôi sao, cũng không nguyện ý nói, không biết là tổ tông phương nào a..."
Giọng chanh chua này là của Sinh Ký, lời này vừa nói ra, liền dụng ý Tô Chu kiêu ngạo.
Ngay cả lạnh nhạt như Dương Tịnh cũng cảm nhận được Sinh Ký đang cố ý gây chuyện, không dấu vết nhíu mày.
Tô Chu không quan tâm bà ta có dụng ý gì, cô không muốn nói chẳng qua là do cô không thích mà thôi, bây giờ chuyện cô muốn làm nhất là thay đổi cái áo choàng trên người của mình.
Mọi người nhìn Tô Chu đã bắt đầu bước lên trên lầu liền cũng không nhiều lời chạy nhanh vào siêu thị thu thật nhiều vật tư, mục đích lớn nhất khiến họ vào đây.