Phương Ngôn nghe tiếng, nhíu mi cố hết sức mở mắt, bàn tay đầy máu run rẩy hướng về phía đứa bé.
"Con... con ta..."
Mỗi lần bà mở miệng, máu trong miệng lại ồ ạt trào ra. Chính bản thân bà cũng biết bản thân không sống bao lâu nữa, đưa đôi mắt kỳ vọng nhìn Tô Chu.
" Giúp... Giúp..."
Tô Chu khom người, đưa tai lại gần để nghe rõ hơn.
" Giúp ta... con... bảo vệ... con..."
Phương Ngôn nói năng lộn xộn nhưng Tô Chu còn có thể hiểu. Là đang van cầu cô bảo vệ con của bà. Gương mặt cô vô biểu tình nhìn bà ta.
" Dựa vào cái gì?"
Dựa vào cái gì mà Phương Ngôn lại nghĩ cô sẽ bảo vệ con của bà ta? Là quá tự tin hay có điều gì uẩn khúc?
"Vì cô đã tha... tha mẹ... con ta một... lần..."
Phương Ngôn dùng hết sức lực nói xong câu này, máu lại trào ra dữ dội, lần này còn có những mảnh nhỏ nội tạng, rõ ràng thời gian của Phương Ngôn không còn nhiều.
Tô Chu bật cười, tại sao cô không phát hiện Phương Ngôn lại thú vị như vậy, đáng tiếc a...
Cô đứng dậy lắc lắc đứa bé trong tay nói với Phương Ngôn.
"Yên tâm, nếu ta còn sống, nó sẽ an toàn."
Dường như đang đợi câu này của Tô Chu, khi nghe cô nói xong, môi bà cong lên, dùng hết sức nhìn đứa bé lần cuối rồi nhắm mắt lại, sẽ cũng không bao giờ mở ra lần nữa.
Tô Chu cười nhẹ, như vậy cũng tốt, chết cũng là một loại giải thoát.
Cô nâng đứa bé đến trước mặt, nó đã hoàn toàn trở thành tang thi, dưới ánh mắt của Tô Chu, nó ngoan ngoãn cúi đầu, một đoàn nho nhỏ trong rất đáng thương.
Làm cô nhớ lại lần đầu tiên bản thân điên loạn mất khống chế, cô đã vô tình cứu một người phụ nữ cùng với một đứa bé mắc kẹt trong xe bị tang thi bao vây.
Không ngờ bây giờ lại gặp lại, là trái đất tròn hay là do giữa cô và Phương Ngôn có duyên đây.
Tô Chu đổi lại tư thế ôm đứa bé vào lòng, cơ thể cả hai đều không có độ ấm, dán chung một chỗ lại phá lệ ấm áp.
Quả nhiên một mình đã lâu bây giờ liền cảm thấy cô đơn.
Tô Chu lướt qua Tố Tĩnh Phi cùng với Diệp Lăng đi trở lên lầu bán quần áo.
Mụ Sinh Ký vẫn ngồi dưới đất, cứng ngắc quay đầu nhìn theo bóng lưng Tô Chu, gương mặt đâu còn vẻ đau buồn khi chồng vừa mất, thay vào đó là một nụ cười không rõ hàm nghĩa.
Đã đi đến trên lầu, Tô Chu đột nhiên dừng, đôi mắt như vô tình chạm vào ánh mắt của mụ ta, hài lòng nhìn mụ ta thất kinh cúi đầu.
Lăng Hạo chần chờ một chút rồi kéo Tố Tĩnh Phi nhanh chóng thu vật tư, đợi sáng họ sẽ rời khỏi nơi này.
Sự việc lúc nãy đã nhắc nhở họ, bây giờ là mạt thế, không chỉ đề phòng tang thi mà còn phải đề phòng ngay cả đồng loại.
Thực sự so với tang thi thì lòng người càng đáng sợ hơn nhiều.
Đứng sao kệ hàng chứng kiến hết tất cả, Dương Tĩnh nhìn về phía Dương Tịnh.
"Ca, chúng ta..."
"Sao này cẩn thận với người đó, tốt nhất là tránh xa hắn ra."
Dương Tịnh nhàn nhạt cắt lời Dương Tĩnh, 'người đó' trong miệng Dương Tịnh hiển nhiên là chỉ Tô Chu, hắn cảm thấy người này quá nguy hiểm cũng như quá bí hiểm, hắn lại không thích mạo hiểm, vì vậy tránh xa là tốt nhất.
"Ân."
Dương Tĩnh cũng nghĩ vậy, nhìn tiểu tang thi được Tô Chu ôm vào lòng không dám lộn xộn, Dương Tĩnh liền nghĩ đến, người này mạnh đến mức ngay cả tang thi cũng phải kinh sợ.
Là như vậy hay là có bí ẩn gì khác?
Giấu sự tò mò xuống đáy lòng lẽo đẽo đi theo Dương Tịnh.