[Mạt Thế] Hồi Sinh

Chương 33



Người đàn ông thu hồi ánh mắt, thần sắc đạm bạc kéo lại rèm cửa sổ, vị trí ngược nắng khiến người không nhìn rõ cảm xúc của gương mặt hắn.

Hắn ngồi vào bàn làm việc, bàn tay với những ngón tay thon dài có tiết tấu gõ trên bàn, hắn nhấc lên bộ đàm, giọng nói trầm thấp vang lên.

"Gọi Bạch lão lên gặp ta"

Bên kia nhanh chóng có người trả lời.

"Vâng, Triệu gia"

Triệu Thiên Mạch đặt bộ đàm sang một bên, khoé môi hắn nhếch lên, đôi mắt sâu như đầm lầy không đáy. Người con gái đó... Có thể cảm nhận thấy tầm mắt của hắn sao?

Là trực giác quá nhạy cảm hay là do thực lực ngang nhau?

Nếu có Tô Chu ở đây thì cô sẽ khỉnh bỉ trả lời là cả hai.

Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Thiên Mạch bảo một tiếng vào đi rồi tiếp tục dựa lưng vào ghế xoay, trên tay đùa giỡn với chiếc bút máy.

Bạch lão cầm quải trượng tiến vào, lão đứng cách đó không xa, cung kính cúi đầu.

"Triệu gia gọi lão"

Triệu Thiên Mạch khép lại khoé mắt, nghiêng đầu nhìn Bạch lão, bộ dáng vô cùng lười biếng.

"Ngươi không có việc gì phải báo cáo với ta sao?"

Bạch lão run run người, lão cung kính báo hết tất cả mọi việc xảy ra trong ngày hôm nay, kể cả việc cho Tô Chu tiến vào khu đặc biệt.

Triệu Thiên Mạch gương mặt tối tăm.

"Tiểu Mạch bị tang thi bắt đến? "

"Vâng..."
Bạch lão lau mồ hôi túa ra trên trán, đôi chân theo nhịp tim run lên bần bật.

"Hệ thống bảo vệ mục nát rồi sao? Các ngươi không ăn đủ cơm sao? Tất cả đều chết hết rồi sao?"

Bạch lão ngay cả nói cũng không thốt lên được, ánh mắt Triệu gia khiến cả xương cốt lão cũng nhũn đi ra.

Cuối cùng Triệu Thiên Mạch cũng dừng lại cơn bão, hắn nhìn chăm chăm vào mắt Bạch lão.

"Cả ngươi và khu bảo vệ theo xuống phòng tối nhận hình phạt."

Bạch lão trực tiếp nhũn chân, nếu không có quải trượng có lẽ hắn đã không mặt mũi ngã xuống đất.
Triệu Thiên Mạch cũng không thèm nhìn Bạch lão thêm chút nào nữa, hắn trực tiếp phất tay đuổi người, mặc dù sự việc lần này cũng không liên quan đến lão, nhưng hắn chính là giận chó đánh mèo, không những thế, đánh luôn cả chó.

"Ca ca ca ca~" Người vẫn chưa đến tiếng đã vang đến, Triệu Thiên Mạch không cần nghĩ cũng biết là ai. Trừ Triệu Tiểu Mạch thì còn ai dám làm càn nơi này như vậy?

Triệu Tiểu Mạch chạy xộc vào phòng của Triệu Thiên Mạch, nó thú vị nhìn bóng lưng run rẩy của Bạch lão, nghịch ngợm kéo má lè lưỡi. Lầm bầm một tiếng lão già rồi nghiêm túc nhìn Triệu Thiên Mạch.

"Nhị ca, Tiểu Mạch có chuyện cần cùng ngươi bàn bạc"

Triệu Thiên Mạch ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, hắn đã quá quen thuộc với tính cách của tiểu đệ nhà hắn, vô cùng nghịch phá. Chuyện mà nó muốn bàn cũng chẳng dính vào chút nghiêm túc nào.

Nhìn Triệu Thiên Mạch không để ý đến hắn, Triệu Tiểu Mạch cũng không giận dỗi, hắn bĩu môi, quen thuộc ngồi lên ghế sa long mềm mại, mặc dù đang trong thời mạt thế nhưng cơ sở vật chất ở đây cũng là vô cùng tốt, chỉ khác ở chỗ trên bàn không có nước ngọt và trái cây, thay vào đó là cốc nước lọc nhạt nhẽo.

Hắn nhấp một miếng nước, cảm giác cổ họng đã thông thoáng, bắt đầu làm phiền nhị ca nhà hắn.

"Ca ca, vị tỷ tỷ lúc sáng, ta muốn a~" Hắn cũng không nói vị tỷ tỷ mà hắn nhắc đến là ai, vì hắn chắc rằng, chuyện lúc sáng cũng đã đến tai của nhị ca nhà hắn.

Triệu Thiên Mạch cuối cùng cũng rời mắt khỏi tài liệu trên bàn, hắn bắt đầu cảm thấy tò mò hơn với người con gái đó.

"Cho ta cái lý do hợp lý đi." Triệu Thiên Mạch trầm thấp lên tiếng.

Triệu Tiểu Mạch im lặng suy nghĩ, hắn cũng không có lý do gì, chỉ đơn giản là muốn mà thôi.

"Không có lý do?"
Triệu Thiên Mạch nhếch mép, đây cũng là nằm trong dự đoán của hắn, tiểu đệ nhà hắn, hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, ngay cả suy đoán hắn cũng có thể đoán được phần nào.
Tiểu đệ nhà hắn chỉ đơn thuần là thích, hắn rất nhạy cảm, người nào đối với hắn có địch ý hắn đều có thể cảm nhận được, nếu hắn cảm thấy thích cô gái đó, đó nghĩa là cô gái đó đối với hắn hoàn toàn không có địch ý hay bất cứ ý tưởng lợi dụng tính toán nào.
Có thể đây cũng là một loại dị năng.

Tô Chu trong lúc không hay biết cô đã thành chủ đề để người bàn tán, cô lúc này đang thích thú ngồi điền vào thẻ chứng minh thân phận của mình.

Tên: Tô Chu
Xuất thân: thành phố A
Đến phần dị năng, Tô Chu suy nghĩ một chút rồi ghi vào trong là lôi dị năng, cấp 3.

Tốt nhất cô nên giữ lại một lá bài tẩy, cấp 3 có lẽ đủ dùng rồi. Còn về dị năng không gian và tinh thần thì tạm thời cứ giấu đi, cô không muốn làm tiêu điểm. Tô Chu xem lại thông tin thêm một lần rồi ký tên phía dưới.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Chu gọi một tiếng vào đi. Bước vào là một thanh niên gương mặt quần chúng, trên tay cầm một quyển sổ nhỏ và một ít dụng cụ thiết yếu.

"Tô tiểu thư, đây là một ít kiến thức trang bị và dụng cụ thiết yếu"

Căn cứ luôn trang bị kỹ càng kiến thức cho các thành viên, quyển sổ nhỏ này chứa những thứ cần biết do các nhà nghiên cứu chọn lọc viết ra, tuy không thật sự đầy đủ và chính xác nhưng được thế là đã rất quý báo.
Tỷ như chỉ có tinh hạch tang cùng thuộc tính thì dị năng giả mới hấp thu được. Dị năng theo cấp bậc tăng cao thì có nhiều cách biến hoá khác nhau và uy lực tăng mạnh.
Tô Chu cũng khá bất ngờ vì trước giờ cô cũng không chú ý đến cái gì là thuộc tính, chỉ có cắn nuốt xuống thôi.
Cách hấp thu tinh hạch cũng là khác, có lẽ đây là sự khác biệt của con người và tang thi đi.

Tô Chu nhìn lướt qua, cũng không có gì thú vị, chỉ là im lặng nghe nam thanh niên giảng một chút qui tắc.

Căn cứ không phải nơi cứu trợ, trước khi vào phải giao nộp phân nửa lương thực mà ngươi có được, cái này Tô Chu là biết đến, vì lúc vào cô cũng có gặp qua.
Ngoài thẻ thân phận thì còn một loại thẻ khác là thẻ danh vọng, tích luỹ chiến tích và tích phân mà ngươi đạt được trong khi làm nhiệm vụ tại bảng nhiệm vụ.
Tương ứng với cấp bậc của thẻ danh vọng thì ngươi cũng được huy chương cùng cấp bậc, trong đó cao nhất là huy chương thuỷ tinh, kế tiếp là vàng, kế nữa là bạc và cuối cùng là đồng.
Ưu đãi cũng là nhìn vào huy chương mà đối xử, càng cao thì đãi ngộ càng tốt.
Còn về ăn uống thì cũng phải nhờ vào tích phân tại thẻ danh vọng, Tô Chu vuốt cằm, quản lý khá tốt, cô cũng tò mò về người đứng đầu căn cứ này.

"Đây là thẻ danh vọng của ngươi"
Nam thanh niên đưa ra một chiếc thẻ trắng tinh, vì Tô Chu chưa thanh gia một nhiệm vụ nào nên trên đó chưa có số liệu.

Nhìn nam thanh niên ra cửa, Tô Chu nằm ngả lên giường, tang thi là không biết mệt mỏi trên thể xác, còn tinh thần thì không thể nói trước, như Tô Chu bây giờ đã bắt đầu rụng rời.

Không hổ danh là khu vực A. Căn phòng mà cô vừa đưa ra yêu cầu đã chuẩn bị rất tốt, mặc dù vẫn có cửa sổ nhưng đã bị một tấm rèm đen che đi, căn phòng thoáng chóc trở nên âm u, tuy nhiên không khí trong sạch này làm cô có chút không được thoải mái cho lắm.

Tiến vào phòng vệ sinh, Tô Chu lấy từ không gian một chiếc áo sơ mi và quần bò phổ thông, bước vào bồn nước tẩy rửa, cô thoải mái nheo mắt.
Thật sự thoải mái.

Đột nhiên nhớ tới thứ gì, Tô Chu nhanh chóng mặc vào quần áo rồi tiến vào không gian, chút nữa là quên mất Tiểu Thi còn bên trong, không biết nó bây giờ thế nào, có chút nhớ.