Trong lòng Phó Tĩnh Y, thì Mạc Diệp Ân là hình mẫu lí tưởng nhất trong cuộc đời cô, họ từng dắt tay nhau đi qua nguy hiểm, con người Mạc Diệp Ân không những cao ráo đẹp trai, còn rất biết quan tâm người khác đặc biệt là cô, nhưng cái cô yêu nhất ở hắn ta vẫn là cái tính cách trầm ổn, tự tin, và thật sự hắn còn rất tài giỏi!
Cô cũng từng tự hỏi bản thân mình, không biết trong trường hợp nguy nan cỡ nào mà có thể làm cho Diệp Ân của cô thay đổi sắc mặt, và bây giờ, hiện tại, cô đã biết, cô thấy được sắc mặt lúng túng trên mặt của Mạc Diệp Ân, sợ hãi đan xen với hối hận, cũng có chút gì đó gọi là không cam lòng...
Trong phút chốc, cô không thể nhận ra đó là ai, chắc chắn là Mạc Diệp Ân, nhưng cũng không phải...
Tô Chu đứng sừng sững giữa chiến tuyến của người và tang thi, dưới nền đất, xác chết nằm la liệt, phía sau cô là một mảng trời tang thi đang kêu gào đói khát, cô như tula đến từ địa ngục, khơi gợi sự sợ hãi của tất cả những con người có mặt tại hiện trường, mỗi nỗi sợ hãi đang dâng lên ở trong cùng của xương tủy.
"nhìn xem... ngươi vẫn sống tốt, haizz... tồn tại cũng không tệ nha An Hạo, ấy chết, phải gọi là MẠc Diệp Ân mới đúng chứ nhỉ! "
Tô Chu phủi phủi bụi đất trên tay, nhìn Mạc Diệp Ân mỉa mai cười cợt.
Mạc Diệp Ân đột nhiên cảm tháy xấu hổ, theo bản năng đứng che trước mặt của Phó Tĩnh Y.
"Ngươi muốn gì!"
Tô Chu phá lên cười, cho đến bây giờ, Mạc Diệp Ân đối với cô chỉ là một tên râu ria không đáng kể, nhưng đối với Tô Chu của quá khứ, hắn từng là một khoảng trời hy vọng, vậy nên... cũng nên đối xử "tử tế" với hắn một chút, coi như đền đáp lại cái gọi là "ân tình" lúc xưa!
Từng chuyện từng chuyện, phải tính đủ cả!
"Đừng khẩn trương như vậy Mạc thiếu gia, Tô Chu cũng không phải người không niệm tình cũ, dù gì ta cũng từng được dạy là không nên vong ân phụ nghĩa, ngươi nói có đúng không?"
Tô chu vừa nói vừa xoay lưng lại tiến gần hơn với bọn tang thi, âm thanh ồn ào kêu gào của bọn chúng dần dần tắt đi, ngoan ngoãn như một đàn cún nhỏ.
Mạc Diệp Ân giống như quay về quá khứ, ngay tại cái đêm có tiếng súng nổ vang lên, chính tay hắn đã đẩy một mạng sống vào vực thẳm, bàn tay hắn run run, điếu thuốc được vắt ngay ngón tay rơi xuống nên đất, tắt đi, giống như mạng sống của một con người trong đêm đó vậy, tắt hẳn.
"Ngươi bây giờ đến gặp ta là có ý gì, Tô Chu, như ngươi thấy đấy, với tình trạng như bây giờ nếu ngươi giết ta thì rất dễ dàng, ta nghĩ, người sẽ không làm vậy..."
Hắn từng là An Hạo, hắn hiểu Tô Chu hơn ai hết!
Nhưng có lẽ Mạc Diệp Ân đã đánh giá quá cao về bản thân hắn, có thể hắn từng là An Hạo, hắn hiểu Tô Chu, nhưng đó là Tô Chu của quá khứ, hiện tại hắn là Mạc Diệp Ân và người đừng trước mặt hắn cũng không phải là Tô Chu của trước khi, không phải là con bé câm tội nghiệp bị vứt bỏ ở tầng cuối chót của xã hội!
"Đã là người, thì sẽ thay đổi, những ngươi vẫn thế, một Mạc Diệp Ân tự tin đến đáng thương"
Tô Chu ngồi trên người một con tang thi, nghiêng đầu nhìn đám người phía trước, cô nói tiếp.
"haizz... đúng là ta sẽ không giết ngươi thật, vì nếu bây giờ người chết, thật sự chả còn gì vui nữa, Tô Chu đúng là không giết An Hạo, nhưng đối với Mạc Diệp Ân thì ta không chắc chắn đâu, phải không?"
Tô Chu nghiêng đầu nhìn sang Phó Tĩnh Y đang đứng phía sau.
"Phải không Phó Tĩnh Y?"
Phó Tĩnh Y giật nảy mình, cô không phải là một con người chậm chạp, ngược lại còn rất nhanh nhạy và thông minh, nếu không cũng không được Mạc Diệp Ân để mắt tới, cô cũng suy đoán được người đứng trước mắt cô là ai, chỉ là vẫn chưa chắc chắn cho tới khi tên cô được phát ra từ miệng Tô chu.
"Ta... ta..." Phó Tĩnh Y ấp úng, cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào, chuyện năm đó cũng không phải cô chủ trì, cô cũng không cố ý, chỉ là bất đắc dĩ tình huống nguy cấp cho nên...
Tô Chu đứng dậy, phất phất tay, đám tang thi gào lên vài tiếng rồi lùi lại mất hút ở lối thoát của khe núi.
Dù gì thì Tô Chu đến đây cũng chính là tìm người, nhưng với tình hình này thì có thể không mang người về được một cách đơn giản rồi, đem họ về đồng nghĩa với việc thân phận của cô ở khu căn cứ sẽ bị bại lộ, cô không sợ, nhưng phiền, cô còn muốn ở lại căn cứ, còn một số việc chưa sáng tỏ...
Đang suy nghĩ phương án giải quyết thì đột nhiên Tô Chu cảm nhận được một luồn khí lạnh hướng mình đánh tới, cô xoay người né tránh, phí dưới chỗ cô đang đứng đâm thẳng lên năm sáu mũi tên băng sắc nhọn.
"Tìm chết!"
Tô Chu đứng trên mỏm đá, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám người phía dưới, đồng loạt mọi người dân lên từng trận ác hàn.
"Dị loại dơ bẩn!"
Phạm Băng bước ra trước đám người, cô ta đảo nhẹ ánh mắt nhìn Tô Chu, thầm nghĩ thời cơ tỏa sáng của bản thân đã tới, có lẽ đây là boss lớn trên con đường thống trị mạt thế của cô!
Phạm Băng dùng hết sức lực ngưng tụ hàng trăm mũi tên băng lao thẳng về phía Tô Chu.
Tô Chu cười mỉm, nhìn những mũi tên băng bay đến trước mặt rồi giống như bị thứ gì đó ngăng lại rơi bẹp xuống nền đất, Phạm Băng há hốc mồm, cơ thể cô ta lạnh băng, bị đánh bay đập mạnh cơ thể vào vách núi rồi rơi xuống, may mắn được Mạc Diệp Ân đỡ lấy, hình ảnh cuối cùng cô thấy được là gương mặt mỉm cười đáng sợ của Tô Chu.
"hmmm... Dị loại dơ bẩn... phải không?"
Tô Chu mỉm cười.