Tô chu kéo lê chiếc búa chữa cháy đi trên đường, tiếng lưỡi búa va chạm với mặt đường phát sinh từng âm thanh chói tai.
Chuyển hướng đến gần những con tang thi đang du đãng. Vung búa lên nện mạnh vào đầu con tang thi gần đó, nhất thời óc văng vươn vãi, con tang thi giật giật vài cái sao đó nằm im.
Cô ngồi xổm xuống moi trong đầu con tang thi ra một viên đá màu trắng tinh khiết đẹp hơn cả kim cương. Cũng không để ý nó dính đầy óc trắng giòi bọ mở túi đeo hông trực tiếp bỏ vào, bên trong túi cũng đã có vài viên đá tương tự.
Đó gọi là tinh hạch, có khả năng giải quyết cơn đói của cô, trong một lần giết tang thi Tô Chu tình cờ phát hiện.
Cô đã dọn dẹp khu nhà kho lại, coi đây là chỗ ở tạm thời của mình.
Cũng như mọi ngày sau khi trở về Tô Chu rửa xong tinh hạch trực tiếp bỏ vào trong miệng. Lập tức một cảm giác thoải mái truyền đến toàn thân, giống như tắm qua một làn nước ấm, vô cùng thư sướng.
Nhưng đột nhiên Tô Chu phát hiện điều khác thường, trong cơ thể phát ra từng trận nhiệt, càng ngày càng nóng, kèm theo đó là từng trận đau đớn không báo trước ập tới như muốn dìm chết cô.
Không kịp phản ứng cô ngã xuống đất trong miệng phát ra từng tiếng rống tê tâm liệt phế, Tô Chu cảm giác máu trong cơ thể đang sôi trào sau đó nhanh chóng bốc hơi bay ra ngoài không khí.
Từng khớp xương của cô bắt đầu từng chút vỡ vụn. Cả cơ thể như đang bị nghiền nát, đau đớn mang lại là không thể nào kể ra bằng lời.
Trên da Tô Chu bắt đầu nổi lên dị trạng. Từng mạch máu đen nổi lên lấy tốc độ cực nhanh lan ra khắp toàn bộ cơ thể, bao trùm cả khuôn mặt.
Mạch máu vận chuyển chất lỏng màu đen đi khắp cơ thể, trông Tô Chu lúc này còn đáng sợ hơn cả lũ tang thi.
Tô Chu lúc này đau đến muốn hôn mê, như con cá sắp chết nằm thoi thóp trên đất, trong đầu vang lên những âm thanh cay nghiệt quen thuộc.
"Dã chủng..."
"Mày không phải con tao..."
"Tao sẽ cắt lưỡi của mày xem mày có còn cãi được nữa không..."
"Ông nó sao chậm vậy, mau tống nó đi nhanh rồi lấy tiền!"
Thời gian dường như trôi qua Tô Chu nhìn thấy gương mặt ôn nhu của An Hạo, anh đưa tay về phía cô:
"Em có muốn theo anh không?"
Sau đó là bóng lưng của An Hạo lẩn trốn trong màn đêm cùng một cô gái khác.
Tô Chu trợn mắt thoát ra khỏi ác mộng, cô làm sao có thể chết? Những người mang lại cho cô thương tổn cô còn chưa trả lại, làm sao có thể chết như vậy?
Cô không quên bản thân vừa mới sống dậy, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu!
Đến bây giờ mặc dù có đau cỡ nào đi nữa Tô Chu cũng không phát ra tiếng, cả người cuộn tròn trong góc phát ra từng đợt run rẩy.
Cũng không biết đã qua bao lâu Tô Chu ngất đi vì đau rồi tỉnh lại cũng vì đau, khớp xương vỡ ra rồi lành lại, vỡ ra rồi lành lại...
Cuối cùng cũng dừng lại, Tô Chu thở phào nhẹ nhõm rồi an tâm chìm vào bóng tối.
Khi Tô Chu tỉnh dậy cũng đã qua ngày hôm sau. Nhìn cơ thể bị che kín bởi những mạch máu đen cô cũng chỉ nhíu mày bỏ qua.
Bàn tay xòe ra, nơi đó có một đoàn lôi điện màu tím len lỏi qua từng kẽ ngón tay, đây là dị năng cô vừa mới thức tỉnh.
Chính bản năng của một con tang thi cho Tô Chu biết mình tăng cấp.
Tô Chu nhìn hướng thành phố A, nơi tập trung đông đảo người, có lẽ bây giờ đã trở thành một lò ngục. Đôi mắt toát lên nóng lòng muốn thử. Cô muốn biến thành phố A thành một vương quốc của riêng mình.
Trong đầu Tô Chu toát ra một ý nghĩ táo bạo. Không thể ngờ rằng ý nghĩ được xem là táo bạo này một ngày không xa lại trở thành hiện thực.....