Mà ở trong một góc xa tương đối khuất, Tư Đồ Viêm Thần nhìn một màn này, khóe miệng nhếch lên một đường cong, ôi...
Hắn chỉ đến nơi này để làm việc, lại có thể nhìn thấy một cảnh thú vị như vậy, đúng là rất thú vị, đương nhiên không phải là tình hình cẩu huyết này, mà là cô gái kia.
Nhìn khuôn mặt của cô gái kia là bộ dáng vô cùng đau thương, hình ảnh trên màn hình lớn cũng cho thấy cô ấy thực sự là người bị hại, thế nhưng trong mắt cô không có nửa phần đau buồn, lại có một chút sảng khoái khi thực hiện được âm mưu.
Hắn sao có thể bỏ qua cái tát mà cô gái vừa mới đánh tên đàn ông kia, cái tát mạnh mẽ đó, hắn ta có thể tưởng tượng ra sau khi tên nam nhân này trở về, miệng có thể rớt ra mấy cái răng!
Đây phải có bao nhiêu thù địch bao nhiêu oán hận mới đáng chứ?
Ở bên kia, Đồng Ngải Linh không hề phát hiện ra mình vừa rơi vào cái bẫy bọ ngựa mới thiết lập bắt ve sầu đùa giỡn, sau lưng còn có một con hoàng tước, phát hiện ra âm mưu nho nhỏ của cô.
Từ Chu Phi nghe thấy lời của Đồng Ngải Linh, khuôn mặt đầy kinh ngạc:
"Giang Y Nhu đến tìm em?"
"Không phải anh để cô ta tới tìm tôi sao? Cô ta nói, từ trước đến giờ anh không hề thích tôi, mà chính là yêu cô ta! Bảo tôi nhường anh cho cô ta! Đương nhiên tôi sẽ không tin anh là dạng người như vậy. Cô ta nói, tôi hãy chờ xem, hôm nay anh nhất định phải nói rõ ràng cho tôi rốt cuộc người anh yêu là ai! Chu Phi, tôi hận các người!!!"
Nói xong, Đồng Ngải Linh thương tâm muốn chết chạy ra ngoài.
Đúng thật là Giang Y Nhu đã đến tìm cô, nhưng mà đó là chuyện của kiếp trước rồi, kiếp trước cô và Từ Chu Phi vừa mới trải qua ngày kỷ niệm đầy năm, Giang Y Nhu liền ngăn cản cô ở căn phòng trong nhà, nói hết cho cô chuyện cô ta và Từ Chu Phi có quan hệ với nhau.
Vì vậy cô chạy tới nháo lớn với Từ Chu Phi một lúc, còn không cẩn thận làm mất đứa bé trong bụng Giang Y Nhu.
Ngay cả cha cũng nghĩ cô là một đứa con gái tàn nhẫn, tức giận với cô.
Bởi vậy cô một mình một người chạy tới biệt thự ở vùng ngoại ô, lúc mạt thế tiến đến, cô muốn đi cứu Từ Chu Phi, Từ Chu Phi lại vì bảo vệ cho Giang Y Nhu rời đi mà đẩy cô vào trong đàn tang thi.
Cha vì cứu cô, bị tang thi ăn thịt, mà vào thời khắc mấu chốt cô kích phát được dị năng, thật vất vả trằn trọc sống ở mạt thế hơn một năm, cuối cùng vẫn bị Từ Chu Phi bắt được, bán cho một kẻ thần bí muốn lợi dụng cô.
Cuối cùng, cô tuyệt vọng mà chết, nhưng chỗ hiểm của cô được người đàn ông kia giữ lại toàn thây, lúc này cô mới có thể trọng sinh lần nữa...
Nếu trời cao đã cho cô cơ hội này, cô sẽ không để nó chạy theo quỹ đạo ban đầu trước khi cô sống lại! Sẽ không để cho những người đã hại cô có cơ hội hại cô một lần nữa!
Còn nửa tháng nữa mạt thế mới bắt đầu, trước hết, cô muốn cho hai đứa tiện nhân Từ Chu Phi và Giang Y Nhu hưởng thụ một chút cái cảm giác bị người đời ghét bỏ!
Từ Chu Phi muốn đuổi theo Đồng Ngải Linh, nhưng lại bị người phục vụ mang theo ánh mắt khinh thường ngăn lại, Từ Chu Phi thường xuyên đi cùng Đồng Ngải Linh, ra vào có đôi, nhưng từ trước đến nay lại không bao giờ trả tiền.
Hôm nay, Đồng tiểu thư dặn dò, bữa cơm này là Từ Chu Phi mời, người phục vụ cảm thấy, Đồng tiểu thư thật đúng là nhìn xa trông rộng, Từ Chu Phi này ghê tởm như vậy, ăn của người ta, mặc của người ta, còn có quan hệ với em gái của người ta, luôn phải tiêu một ít tiền.
"Thật xin lỗi, ngài còn chưa trả tiền."
"Trả tiền? Trả tiền gì? Không phải Đồng Ngải Linh thanh toán rồi sao?"
Từ Chu Phi sớm đã quen ăn cơm mềm, Đồng Ngải Linh vì mặt mũi của anh ta mà đều thanh toán tiền trước, hoặc là cho nợ, dù sao tấm biển Đồng thị còn đang đặt bên kia đây này!
"Có thể là hôm nay Đồng tiểu thư quá đau lòng, quên trả tiền chăng!"
Ánh mắt phục vụ nhìn Từ Chu Phi càng trở nên khinh thường hơn, đã ăn cơm mềm còn tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy!