Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 35: Kiếm vật tư



Trong bàn tay bùn đất, có phần trầy xước của Thiên Dương là một bông hoa cúc xanh biến dị. Bông hoa bị cậu nắm chặt rơi xuống những cánh hoa nhỏ bay nhẹ trong gió rồi rơi xuống mặt đất.

Thì ra, trước khi Thiên Dương bị đám người căn cứ khác bắt đi thì cậu đang chuẩn bị đi đến khu nghiên cứu. Và vì quá đam mê nghiên cứu mà tới lúc ở nhà cậu cũng không quên lấy nó ra tìm hiểu mà ngắm nghía rồi bỏ vào một cái lọ nhỏ để tiện mang theo và có thể nghiên cứu nó bất cứ lúc nào.

Trong lúc cậu đập bể lọ thủy tinh chứa hoa cúc thì hương thơm của nó cũng toát ra.

Ngoài ra vì nó đã bị nát và còn lưu hương trên thủy tinh nên dây leo nhỏ mới bị ảnh hưởng mà buông cậu ra.

May mắn hơn khi cậu đã chạy khỏi và cách vị trí cây mẹ thật xa và chỉ đứng ở phần rìa ranh giới nên mới có thể nhờ một vài bông cúc xua ta cây ăn thịt người và đánh lừa nó. Chứ chỉ với một phần nhỏ này thì có lẽ cũng không giúp ích gì lắm khi cậu ở gần vị trí trung tâm kia.

Vì xung quanh bao bọc bởi một vòng tròn ngăn chặn lối ra nên Thiên Dương đang chờ đợi một thời cơ khác để thoát khỏi nơi này.

Sau một ngày quan sát, tìm hiểu và ẩn núp im hơi lặng tiếng ở một vị trí, thì cậu mới phát hiện xung quanh rất ít tang thi qua lại và thậm chí là không có tang thi nào xung quanh vào ban ngày.

Khi này các dây leo ăn thịt người này rất năng động và không ngừng tìm kiếm bắt giữ con mồi, như chim, động vật biến dị, hay thậm chí tang thi. Nhưng khi xế chiều thì nó dần dần im lặng, tới lúc đêm đến nó không nhúc nhít thậm chí là biên mất mà ngụy trang không một bóng dáng.

Chính thời điểm đêm tối thì lại là lúc tang thi hết sức xung mà hoạt động khá nhanh nhẹn.

Tang thi đi vào vòng tròn mà không chịu một chút ngăn cản cũng như tấn công nào. Ngay cả các động vất biến dị cũng nhanh nhẹn hoạt bát mà không ngừng lắc lư xung quanh.

Thế nhưng khi sáng mai đến, cây ăn thịt người lại sinh động hơn. Đến lúc này nó lại bắt tất cả các con mồi gần nó làm chất dinh dưỡng và không ngừng tìm kiếm mục tiêu mới.

- ---

Trời đã sẫm tối và Thiên Dương quyết định thoát khỏi nơi đây vào lúc khoảng 4 giời sáng mai. Vì thực chất nếu thoát đi vào buổi chiều thì cây ăn thịt vẫn chưa thực sự đi vào giấc ngủ, mà nếu thoát ra ngay vào chạng vạng hay tối thì cậu phải đối mặt với cục diện rất nhiều tang thi vây quanh, mà không hề có đèn, ánh sáng hay phương tiện di chuyển gì.

Ánh sáng mặt trời hơi dần hé rạng. Thiên Dương di chuyển nhẹ nhàng ra khỏi vị trí mà mình đang ẩn nấp và dùng các cánh hoa cúc hơi hơi héo mà chà sát vào cơ thể và áo quần để lưu lại mùi hương của nó nhằm đánh lạc hướng cây ăn thịt.

Cậu di chuyển nhẹ nhàng qua các dây leo được một chặng đường và cố gắng không phát ra âm thanh nào khiến nó chú ý đến.

Sau một hồi di chuyển cẩn thận cậu đã phần nào thoát được một khoảng cách khá xa. Thiên Dương bây giờ mới dùng hết sức bình sinh của mình không ngừng chạy mạnh về phía trước cho đến khi không thể nhìn thấy nó nữa thì cậu mới có thể thở một hơi mà bước đi những bước chập chững từ từ và quan sát xung quanh.

Ánh sáng mặt trời lúc này đã lên cao, và ấm ám bao phủ lấy cậu khiến cậu nheo nheo mắt mà cảm nhận ánh rạng đông hy vọng này mà tăng thêm nghị lực buớc tiếp.

Thiên Dương không biết mình đã đi được bao lâu thì mới thấy có một ngôi làng bị bỏ hoang.

Bây giờ cậu cả người chật vật và mệt mỏi, mặt trời ngày càng nắng gắt và lên cao khiến cậu nóng bức mà đỗ mồ hôi không ngừng.

Thiên Dương đi vào ngôi làng nhỏ và cố gắng tìm kiếm thứ gì có thể ăn mà lục tung từng nhà xung quanh.

Dù đã cố gắng tìm kiếm nhưng cậu cũng không tìm thấy gì. May thay khi cậu đi đến một nhà gần cuối sau khi tìm qua 8 nhà thì lại phát hiện nó có một cái hầm nhỏ cất đồ. Phía bên trong hầm nhỏ có dấu vết của việc đã dọn đi, nhưng nhìn có vẻ là rất gấp gáp mà để lại vài cũ khoai bị sót lại ở một góc khá khuất.

Cậu mừng rỡ mà nhặt nó lên rồi tìm đến một cái bếp bắt đầu nhóm lửa. Vẫn may bật lửa vẫn chưa bị mang đi mà được để gần bếp nên cậu có thể nhóm lửa dễ dàng.

Thiên Dương ngồi nướng 5 củ khoai, cậu ăn lót dạ 2 củ rồi để lại 3 củ nấu chính và 3 củ khoai còn sống làm dự trữ.

Không biết cậu mò đâu ra cái cặp màu xanh lam in hình siêu nhân gao của bạn nhỏ nào. Thiên Dương bỏ khoai vào trong cặp và mò thấy một ít gia vị còn sót lại cậu cũng không chút do dự gom góp vào trong.

Ngoài ra cậu còn lấy vài bộ đồ, áo khoác hay cái chăn nhỏ mà cột phía trên balo. Thuận tay cầm thêm cái rựa chặt cây tìm ở góc bếp mà tiếp tục cuộc hành trình.

Dù đã ăn được một ít đỡ đói nhưng cậu đã không có giọt nước nào trong hơn hai ngày. Thiên Dương đành mạnh bạo múc nước từ một cái giếng gần đó lên định uống. Nhưng cậu chần chờ trong giây lát rồi thả vào đó những cánh hoa cúc xanh biến dị vào.

Chẳng mấy chóc nước đã dần dần chuyển màu. Từ màu sắc tinh khiết, trong suốt nó dần biến đen pha trộn với tí sắc màu đỏ cam.

Thấy vậy cậu bèn tiếc nuối không thôi mà bỏ nó xuống, miệng thì khô cổ nuốt nuốt nước bọt. Bản năng của cậu đang gào thét muốn uống nước nhưng lý trí lại đang nhắc nhở cậu và khẳng định nguồn nước này không an toàn.

Mắt thấy trời gần tối nhưng Thiên Dương rán đi thêm một khúc nữa để tìm nguồn nước nếu không cậu sẽ chết vì khát.

Đi ra khỏi làng không được bao xa thì cậu thấy một nam hài khoảng cỡ 10 tuổi đang dùng một thân dao chiến đấu với một con chim biến dị to bằng một gà nhưng lại có đôi cánh hết sức sắc nhọn và cứng cáp, đến nổi mỗi lần cậu tấn công vào con nó đều mang tiếng “đinh đinh” vang dội.